Khương Phong Dũng đưa cô vào phòng thay đồ, nhìn vẻ mặt rõ tức giận của anh thì cô lại muốn nói gì đó nhưng lời vừa đến cửa miệng đã bị cô nhẫn tâm nuốt vào.
Anh cũng thấy hành động này nhưng lại không hỏi, đưa tay muốn cởi y phục trên người cô thì bị cô né tránh.
Vô tình lại dẫm vào vạt váy ngã ra sau, anh thấy vậy vội đỡ lấy nhưng lại bị cô kéo theo.
Cũng may phía sau là sofa, ngã cũng không cảm thấy đau.
Anh nhìn cô với ánh mắt vừa lo vừa cưng chiều, thuận thế cuối xuống gặm lấy đôi môi anh đào đang hé mở.
Ngọc Uyển Quân thấy nơi này quá lộ liễu liền đưa tay đẩy anh ra, nhưng càng đẩy thì anh càng dán chặt hơn.
Qua một lúc, anh luyến tiếc buông cô ra, đưa tay vuốt nhẹ vành môi cô, rồi nhẹ nhàng nói:
_ Sau này không có anh bên cạnh thì đừng tiếp chuyện với những người kia!
Anh? Khương Phong Dũng thay đổi cách xưng hô rồi? Ngọc Uyển Quân vẫn còn ngơ ngác thì nghe tiếng gõ cửa, người làm của Bạch gia, nói vọng vào:
_ Khương tổng, Khương phu nhân, hai người đã thay xong chưa ạ? Bạch tiểu thư bảo tôi đến gọi hai người!
_ Sẽ xong ngay.
Tiếng bước đi đã xa dần, anh đỡ cô đứng lên, tay chỉ về hướng phòng thay đồ, lại bồi thêm một câu khiến mặt cô đã đỏ nay càng đỏ hơn:
_ Phòng thay đồ bên kia, anh không ngại thay giúp em.
Ngọc Uyển Quân càng lúc càng thấy người đàn ông này càng vô sỉ hơn, vội cầm váy lên chạy nhanh đến phòng thay.
Nhìn theo thân hình nhỏ nhắn của cô, anh chỉ biết cười nhẹ rồi ngồi xuống ghế.
Bên ngoài bữa tiệc, Hoàng Minh và Bạch Anh ngồi chờ hai con người lâu lắc kia! Hoàng Minh cứ vậy mà nhìn chằm chằm về hướng Bạch Anh, cô ấy cũng nhìn thấy vẻ mặt khác lạ này của anh ta, giọng nói không được tự nhiên vang lên:
_ Anh...!anh nhìn tôi như vậy làm gì?
_ Bạch tiểu thư, có phải chúng ta đã gặp nhau rồi không? Tôi thấy cô rất quen!
Nói tới nơi lui cũng chỉ là chuyện này, Bạch Anh cười khẩy, cầm ly rượu lên nhấp môi một cái rồi hờ hững trả lời:
_ Hoàng thiếu, kiểu làm quen này xưa rồi, anh muốn bắt chuyện với người khác cũng nên tìm cách nào đó mới mẻ hơn chứ?
_ Cô...!cô biết tôi sao?
_ Ừm!
Hoàng Minh nhìn vẻ mặt hờ hững của Bạch Anh thì lại thấy có gì đó không đúng lắm! Anh ta khó hiểu hỏi tiếp:
_ Chúng ta là biết nhau nhưng chưa từng tiếp xúc sao?
_ Ừm! Anh biết vậy thì tại sao lại hỏi đã gặp tôi bao giờ chưa? Anh bị gì thế hả?
_ Cũng đúng. ngôn tình sủng
Hoàng Minh tự thấy mình vô lí, lại cảm thấy mình biết cô gái trước mặt mà lại còn hỏi đã từng gặp hay chưa?
Lúc này, Khương Phong Dũng cùng Ngọc Uyển Quân đi ra, đến ngồi xuống đối diện với hai người kia! Cô quan sát tình hình trước mắt, hiếu kỳ hỏi:
_ Hai người giới thiệu chưa?
_ Bọn anh biết nhau nhưng lại không quen nhau!
_ Hửm?
Ngọc Uyển Quân nhìn Hoàng Minh rồi lại nhìn Bạch Anh, rốt cuộc là quen hay không quen? Biết rồi lại không quen là có ý gì?
Bạch Anh đối diện với ánh mắt nghi hoặc của cô thì không nhịn được lên tiếng giải thích:
_ Là biết nhau nhưng chưa từng nói chuyện trực tiếp.
_ Ồ!
Ngọc Uyển Quân cầm ly rượu lên uống, lại bị anh cản lại, đặt ly rượu xuống bàn rồi mới nói nhỏ:
_ Rượu ở các bữa tiệc không được tì tiện uống.
_ Nhưng họ cũng uống mà!
_ Em lại muốn đo lường tửu lượng sao?
Hiểu được ý của anh, cô không uống nữa! Chỉ thấy anh ngoắc tay phục vụ, cầm đến cho cô một ly nước cam.
Bạch Anh nhìn từng động tác của anh thì lại hỏi:
_ Sao không uống rượu?
_ Cô ấy uống không được nhiều!
_ Sao có thể, Quân Nhi nhà tôi được gọi là "sâu rượu", sao bây giờ lại thành uống không được nhiều?
Khương Phong Dũng nhìn cô, thấy cô không có ý định muốn trả lời liền lên tiếng thay:
_ Cô ấy bảo tửu lượng đi xuống, vừa uống hai ly đã say rồi!
_ Hai ly? Quân Nhi, lần trước cậu còn so tài với mình, uống hết số rượu nhập của quán bar còn gì!
_ Mình không biết!
Bạch Anh á khẩu, thôi thì sau này cô không còn bạn để so tài tửu lượng nữa! Lại suy nghĩ đến cô đã có chồng, nên nghĩ đến tương lai rồi!
Hoàng Minh ngồi bên cạnh không lên tiếng gì, lại bất ngờ lên tiếng, lời nói hướng về phía gần cửa ra vào:
_ Dũng, mình thấy Lâm Hào cứ nhìn Quân Nhi, cẩn thận một chút!
_ Lâm Hào?
Hoàng Minh gật đầu, cô vội quay đầu nhìn theo hướng của anh ta, lại chú ý đến người này trong truyện vô cùng háo sắc.
Lại nhiều lần muốn nữ chính nguyên tác bồi hắn một đêm, lại bị Khương Phong Dũng nhẫn tâm cho người ngủ với hắn, nhưng tàn nhẫn hơn là đàn ông chứ không phải phụ nữ!
Sau đêm đó hắn lại bị cả thương trường cho ra rìa, Lâm thị cứ thế lâm vào cảnh nợ nần chồng chất.
Vợ con hắn cũng vì vậy mà bỏ mặc không quan tâm, quyết định về nhà mẹ đẻ sống.
Khương Phong Dũng nhìn ra ánh mặt của cô đang suy nghĩ nhiều thứ, đưa tay xoay đầu cô lại đối diện với mình, nhẹ nhàng bảo:
_ Đừng nhìn nữa, hắn không uy hiếp được e đâu! Anh bảo vệ em.
Ánh mắt vô cùng chân thành của anh làm tim cô đập lạc một nhịp.
Bạch Anh và Hoàng Minh lại được ăn cẩu lương miễn phí nên chỉ biết chề môi chách lưỡi làm như không thấy!
Lâm Hào rất nhanh đã góp mặt với nhóm của cô, lời nói thì chào hỏi anh nhưng ánh mắt lại cứ dán lên người cô:
_ Chào Khương tổng, vinh hạnh được gặp ngài ở đây! Chào Khương phu nhân!
Ngọc Uyển Quân không nhìn hắn cũng không tiếp lời, anh lên tiếng muốn di dời ánh mắt của hắn nhưng lại càng khiến hắn nhìn chằm chằm hơn:
_ Lâm tổng, hạng mục lần này...
Hoàng Minh biết anh muốn làm gì nên đã ho nhẹ rồi lên tiếng cắt ngang:
_ Lâm tổng, vợ ông đến kìa!
_ Đâu, vợ tôi đâu?
Lâm Hạo đưa mắt nhìn xung quanh để kiếm vợ mình, lại nghe được tiếng cười của Hoàng Minh và Bạch Anh.
Ông ta biết mình bị lừa nên đã rất tức giận, chỉ tay về hướng của Hoàng Minh lên tiếng bất mãn:
_ Ngươi, ngươi gạt ta?
_ Lâm tổng, nói chuyện thì đừng chỉ tay, Hoàng thiếu tôi đây có thể phế nó đó!
Lâm Hạo lúc này mới nhìn rõ mặt của Hoàng Minh, muốn rút tay lại nhưng lại bị anh ta nắm chặt không buông, cơn đau đến càng lúc càng nhanh hơn.
Lâm Hạo vội vàng lên tiếng cầu xin:
_ Hoàng....!Hoàng thiếu, là tôi sai, anh buông tay tôi ra đi mà!
_ Ông nên biết thân biết phận thì hơn!
Ánh mắt cũng hướng về phía Ngọc Uyển Quân ý bảo đừng có ý nghĩ muốn chiếm trọn cành cao, ngã rất đau.
Ông ta cũng hiểu ý, chỉ biết gật đầu lia lịa rồi rút mạnh tay ra, chạy đi mất..
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
1741 chương
271 chương
71 chương
64 chương
8 chương