Chương 68: Mạng của ông đây cũng giao cho em!
Editor: Shandy - Em gái nhỏ trẹo lưỡi vì cà khịa hộ tác giả
Lâm Nhan nheo mắt, có cảm giác không ổn, "Cô ta làm sao?"
"Bé yêu, em đừng giận, dù xảy ra chuyện gì, anh cũng đứng về phía em." Tiêu Bạch nhẹ nhàng động viên Lâm Nhan trước, hít sâu một hơi chậm rãi nói, "9h00, Người Biết Chuyện kia lại công bố thêm một tin nữa, 9h01 Lâm Sanh đăng Weibo, công khai hai người có quan hệ chị em, trước kia em trăm nghìn cay đắng giấu giếm quan hệ đã bại lộ."
"Em xem đã." Sắc mặt Lâm Nhan trầm xuống, cảm thấy máu nóng bốc lên.
Cô cũng khỏi cần mất công tìm kiếm, Thì ra Lâm Nhan và Lâm Sanh là chị em ruột đã leo lên hotsearch.
Nguyên văn bài đăng của Lâm Sanh là - Lén nói cho mọi người một bí mật, @Lâm Nhan chị gái ruột của tôi, @Hàn Hữu Niên bạn trai của tôi, bọn họ đều là người tôi quan tâm nhất, xin mọi người hãy ăn dưa một cách lý trí, không nên ác ý tổn thương đến bọn họ.
Phía dưới Weibo còn hai tấm hình, một tấm là ảnh chụp của Lâm Sanh và Hàn Hữu Niên, tấm còn lại là ảnh gia đình, là ngày cô ta trở về, tấm ảnh gia đình duy nhất được bố Lâm mẹ Lâm đề nghị chụp trong tiệc sinh nhật, tuy nguyên chủ không bằng lòng nhưng sợ hãi, lo lắng sẽ mất đi bố mẹ nên vẫn cứng nhắc đứng trước ống kính, còn mặt bố Lâm mẹ Lâm bị làm mờ, cô và Lâm Sanh sóng vai đứng giữa hai bố mẹ.
Trên ảnh, mặt của Lâm Sanh và nguyên chủ đều rất non nớt, đơn thuần.
"Cmn, đúng là dưa to nhất trong cái cuộc đời này rồi! Lâm Nhan với Lâm Sanh lại là chị em ruột!"
"Mịa nó, Sanh Sanh của chúng ta trước kia ngây ngô, trong sáng như vậy, bây giờ cũng quá đẹp không cần phải nghi ngờ nữa rồi!"
"Lâm Nhan thật giống công chúa đó! Váy công chúa, đầu đội vương miện, khí chất cao quý lành lạnh này, đúng chất nữ thần quá trời!"
"Vì cái cọng lông gì mà Lâm Sanh đứng bên cạnh Lâm Nhan, nhìn lại có cảm giác như một bé nha hoàn, khí chất hình tượng đều kém một khoảng lớn, chẳng lẽ Lâm Sanh là con gái bị người trong nhà bỏ bê sao?"
"Là cùng cha cùng mẹ đẻ ra sao? Sao tôi cảm giác nhìn hai người này không giống nhau chút nào vậy?"
"Tuy Lâm Nhan không tốt, nhưng không thể không thừa nhận, trong ảnh này khí chất của cô ta đè bẹp Lâm Sanh."
"Nhìn Lâm Nhan một cái là biết đúng kiểu đại tiểu thư sống trong nhung lụa, Lâm Sanh... sặc, dù cũng rất đẹp nhưng không hiểu sao đứng cạnh Lâm Nhan lại có chút quê mùa."
"Lầu trên bị ngáo à? Ở trong ảnh gia đình, Sanh Sanh của chúng tôi nói là chị gái ruột."
"Với tư cách người biết rõ sự tình, tôi có thể nói cho mọi người là, Lâm Sanh đúng là sau khi lớn lên mới trở về đó."
"Ôi chúa ơi, lầu trên nói nhiều hơn một chút được không, chuyện này là bí mật của nhà giàu ư?"
"Chậc chậc chậc... Cảm giác được chân tướng của lầu trên rồi, nhìn ảnh chụp không bình thường, dưa của Lâm Nhan vừa mới nhả ra được một tin mới, Lâm Sanh đã không thể chờ nổi nữa mà đăng Weibo làm sáng tỏ, mà nhìn đi nhìn lại Lâm Nhan lại một tí tẹo tin tức cũng không có, chưa biết chừng đúng là người trong nhà để Lâm Sanh ra cản đao cho Lâm Nhan đó!"
"Hèn chi lần trước Lâm Nhan nói là người quen cũ của Hàn thiếu, thì ra là mối quan hệ kiểu này."
"Thế thì tại sao Lâm Nhan không đứng ra thừa nhận chứ?"
"Năm nay đúng là mấy ngôi sao muốn nổi tiếng chuyện gì cũng dám làm, chị em ruột cắn xé nhau, chị em cũng bất chấp, haiz, quá thực dụng rồi."
"Đúng đó! Có cô em gái như Lâm Sanh thật là quá tốt, Lâm Nhan làm chị gái mà thậm chí một chút trách nhiệm cũng không có sao?"
"Ha ha dường như mọi người quên chuyện lần trước Lâm Nhan chĩa mũi nhọn vào fan Lâm Sanh rồi ư? Tình cảm chị em thắm thiết cái gì, Sanh Sanh ngốc nghếch, lương thiện của chúng tôi rửa oan cho người ta, nhưng chắc gì người ta đã muốn thừa nhận cô em gái này chứ!"
"@Lâm Nhan, chúng tôi muốn phỏng vấn cái nhìn của cô với chuyện này?"
"@Lâm Nhan..."
...
Mới chỉ mười phút, lượt thích bình luận dưới bài đăng đã quá một trăm nghìn rồi, Lâm Nhan có cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy lên, đi thẳng vào đáy lòng.
Trò này của Lâm Sanh, nhanh, chuẩn, độc ác, một phát đánh vào trúng điểm yếu của Lâm Nhan, còn xây dựng cho mình cái mác người thẳng thắn, lương thiện khó mà xóa mờ được, quả đúng là giải quyết tận gốc
Cô tìm đủ mọi cách lớn cách bé cũng không muốn có quan hệ gì với nhà họ Lâm và Hàn Hữu Niên, ngược lại Lâm Sanh thì hay rồi, một phát tung ra bài Weibo khiến cho tất cả những cố gắng trước kia của cô đều uổng phí.
Hơn nữa, hoàn toàn không có bất cứ chỗ nào có thể giải thích được.
Nếu trả lời thì trong lòng sẽ khó chịu, không đáp lại thì sẽ bị cư dân mạng chỉ trích, nếu tương lai cô với Lâm Sanh có bất cứ mâu thuẫn nào, tất cả mọi người sẽ túm lấy việc hôm nay Lâm Sanh đứng ra nói chuyện cho cô, hoặc hơn thế nữa, sau này hai người trở mặt, Lâm Nhan có thể bị bóc phốt một lần nữa rằng cô chỉ là thiên kim tiểu thư được nhà họ Lâm bế nhầm mà thôi, mà Lâm Sanh mới là thiên kim khoan dung, rộng lượng, tốt bụng, xinh đẹp thật sự, đến khi đó dư luận sẽ đứng về phía Lâm Sanh...
Lâm Nhan càng nghĩ càng thấy rét lạnh, căm ghét, không kìm chế nổi mà bực mình, nhất thời không biết làm thế nào.
Cô không nhìn những bình luận khiến mình phiền lòng thêm nữa, mà là ấn mở vào Weibo của Người Biết Chuyện.
Tin tức mới nhất của Người Biết Chuyện, như Lâm Nhan đoán, hoàn toàn không có thứ gì gọi là chứng cứ rành rành cả, mà là người không liên quan gì dựa vào thời gian cô và Hàn Hữu Niên rời rừng trúc để suy luận, dùng vài tấm ảnh mơ hồ không rõ so sánh với vóc dáng, kiểu tóc, chiều cao và quần áo của hai người, trùng hợp một cái là mấy hôm nay, hôm nào Hàn Hữu Niên cũng mặc vest đen, Tạ Phong Trần cũng mặc như vậy, chiều cao hay vóc dáng của hai người cũng không chênh nhau nhiều lắm, bởi vì chụp ảnh, lại là vào buổi tối, cho nên trong tấm ảnh chỉ có thể nhìn được cô và một người đàn ông nắm tay, ôm, hôn môi nhưng hoàn toàn không thấy rõ mặt của người đó.
Tên Người Biết Chuyện đó lại còn dám to mồm @Lâm Nhan, cô dám nói người trên tấm ảnh không phải cô sao?
Lâm Nhan không nhịn được cười, đúng là cô không thể phủ nhận, nhưng hiểu lầm này thực sự khiến cho người ta dở khóc dở cười.
Cũng không rõ Tạ Phong Trần biết được mình bị nhận nhầm thành Hàn Hữu Niên thì trong lòng sẽ có cảm giác gì?
Lâm Nhan nghĩ vậy thì tâm trạng u ám cũng vơi đi một nửa, điện thoại rung một cái, là tin nhắn của Tạ Phong Trần, nói ngắn gọn hai chữ - Ra đi.
Người đàn ông thối này vẫn không nghe lời lại tới rồi, Lâm Nhan thật sự muốn đánh anh, nhưng trong lòng lại không kiềm chế được sự vui vẻ.
Tâm trạng không tốt có bạn trai tới an ủi một chút thì còn gì bằng.
Lâm Nhan thay quần áo, sau đó đi thẳng ra bên ngoài.
Thời gian hôm nay còn hơi sớm, nhân viên công tác cũng chưa nghỉ hết, không ít người vẫn đang thu dọn đạo cụ lại, có lẽ tất cả mọi người đều ăn dưa đêm nay rồi, ánh mắt nhìn cô có phần kỳ lạ, nhưng bên ngoài vẫn mở miệng chào hỏi khách sáo.
"Lâm tiểu thư, muộn thế này cô vẫn còn muốn ra ngoài sao?" Trong ánh mắt của anh chụp ảnh hàm chứa ý hỏi dò.
Tin tức mới ở trên mạng nói đêm nào Lâm Nhan cũng ra ngoài gặp riêng Hàn thiếu, Lâm Nhan đang đứng mũi chịu sào mà vẫn đi ra ngoài, chẳng lẽ lôi kéo thêm người khác.
Hơn nữa hôm nay Hàn thiếu còn chưa ra ngoài nữa.
Lâm Nhan nghĩ đến Người Biết Chuyện trên mạng kia, ảnh chụp mỗi ngày trong chương trình cũng có thể chụp được, chưa biết chừng lại là nhân viên công tác nào đó ở đây, trong mắt xẹt qua một tia vui vẻ, "Bạn trai tôi là một tên vô cùng dính người, nhất định mỗi ngày phải gặp một lần mới yên tâm, tôi đi ra ngoài một chút."
Cô nghĩ, thay vì đợi cái người núp đằng sau bàn phím kia công khai chuyện cá nhân gì đó, chi bằng ném ra cái búa tạ càng lớn hơn, đập vào cái đầu chó của tên thối tha đó, tin đồn đi dạo với nhau, đồ cặn bã.
Lời nói này của Lâm Nhan phảng phất như một tiếng sét đánh xuống mặt đất bằng phẳng, lập tức khiến nhân viên công tác ở đây bùng nổ, vẻ mặt mỗi người xuất hiện đủ loại cảm xúc kì quái. Trên mạng vừa mới vạch trần chuyện Lâm Nhan và Hàn thiếu, cô lại tự để lộ mình có bạn trai, chuyện quái quỷ gì đây?
Rốt cuộc là vì scandal nên cố ý diễn trò, hay bạn trai thật sự là một người khác hoàn toàn?
Mọi người đều tới tấp nhìn về phía Lâm Nhan mà super soi.
"Buổi tối trên núi lạnh đó, Lâm tiểu nhớ về sớm nhé." Trên mặt anh quay phim cũng chợt lóe lên sự kinh ngạc, chần chừ dường như định hỏi cái gì đó, nhưng nghĩ đến chuyện riêng của nghệ sĩ không thể tùy tiện hỏi thăm, nên cũng không nói gì nữa.
"Vất vả rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm chút nha." Lâm Nhan gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Tất nhiên cô biết người nào đó đang núp trong bóng tối theo dõi mình, cô cũng không ngu đến nỗi kéo Tạ Phong Trần ra đường lớn mà diễn trò cho hắn ta xem, cô đi ra rừng trúc thì thấy xe của Tạ Phong Trần*, lập tức kéo cửa ghế phụ lái ngồi vào bên trong, "Sao lại vẫn đến?"
*Raw là Hàn Hữu Niên, chị học bá lag to be continued...
"Nhớ em!" Tạ Phong Trần vừa nói xong đã đưa tay nâng hai má Lâm Nhan, nhanh chóng hôn sâu một cái.
Bầu không khí trên xe ái muội, nhiệt độ càng lúc càng cao, tên đàn ông thối này hôn vừa nóng bỏng vừa mãnh liệt, tựa như muốn trực tiếp tháo cô ra rồi ăn vào bụng vậy. Lâm Nhan suýt chút nữa thì tắt thở, mà anh dường như vẫn chưa thấy đủ, tay bắt đầu không đứng đắn mà đi lên, cô lo lắng sau khi chạm vào anh lại làm bậy chỉ sợ là sẽ lau súng cướp cò mất, vội vã đẩy anh ra, "A... ưm... ngừng lại một chút."
"Không ngừng lại được, Lâm Nhan, anh muốn em." Giọng nói anh khàn khàn, ham muốn tràn trong mắt, chăm chú nhìn Lâm Nhan, không che giấu dục vọng của mình chút nào.
Cô cảm thấy trái tim bị gõ mạnh một cái, Tạ cẩu đúng là chó mà, cợt nhả một cái đã hoàn toàn không chịu đựng nổi.
Lâm Nhan thở dốc, tay tiện thể giữ bàn tay to của anh lại, mười ngón đan xen, trấn an nói, "Bây giờ không được, đợi chương trình quay xong xuôi rồi nói sau. Em cần anh giúp em một việc gấp."
"Gấp cái gì? Em nói đi anh nhất định sẽ xử lý được cho em." Hai mắt Tạ Phong Trần sáng rực, có phần hưng phấn, Lâm Nhan lại chủ động muốn anh giúp đỡ, cuối cùng cũng biết nên dựa vào anh rồi, đây là hiện tượng tốt.
Cảm giác được cô gái mình yêu thích cần đến vô cùng tốt đẹp.
"Hẹn Hàn Hữu Niên ra ngoài giúp em." Lâm Nhan cảm thấy đàn ông thối nhà cô thật đáng yêu, cô còn chưa nói gì, anh đã ra vẻ sắp sửa lên núi đao xuống biển lửa giúp đỡ cô.
Mặt Tạ Phong Trần biến sắc, ánh mắt sa sầm, tay nắm tay Lâm Nhan không tự giác dùng sức, siết đến mức cô đau đớn, anh tức giận quát ầm lên, "Em còn muốn gặp anh ta sao? Lâm Nhan, có phải em đã coi là anh… ưm..."
Anh còn chưa nói hết, môi đã bị chặn lại, lập tức đần người ra, nhận ra Lâm Nhan đang muốn dùng mỹ nhân kế, trực tiếp quay mặt sang một bên, "Không được, anh sẽ không để em với anh ta gặp mặt đâu."
Trong mắt Lâm Nhan hiện ra một tia giảo hoạt, lại tới gần hôn anh.
"Đừng tưởng rằng mỹ nhân kế thì anh sẽ mềm lòng, Lâm Nhan, em là người phụ nữ của anh..." Người đàn ông vẫn nói một đằng nghĩ một nẻo, tránh né nụ hôn nóng bỏng quyến rũ của cô.
Lâm Nhan nhướng mày, tên đàn ông thối này vẫn còn rất kiên cường, cô nhắm mắt lại, vừa cầm tay anh ném ra, hơi nghiêng người mau chóng len đôi chân dài vào giữa, trực tiếp ngồi trên đùi anh, hai tay giữ lấy mặt anh, mạnh mẽ bá đạo hôn lên.
Tạ Phong Trần chỉ cảm thấy một cái bóng che ngay trước mặt, hai chân nặng trĩu, lập tức hít sâu một hơi, máu nóng trong ngực chỉ chực dâng lên, dục vọng vừa vất vả lắm mới đè xuống được lại một lần nữa cuộn trào lên. Môi cô đập vào mắt anh, mạnh mẽ, ngang ngược hôn lên, nóng bỏng, nồng nhiệt, hoàn toàn không cho phép trốn tránh.
Anh khẽ mắng một tiếng yêu tinh, hai tay không chịu kiểm soát giữ chiếc eo mềm mại của cô, ra sức khiến cho nụ hôn sâu hơn, lâu hơn, mờ ám hơn.
Ngay lúc người đàn ông đắm chìm, chỉ mong cái hôn này mãi mãi không ngừng lại, Lâm Nhan bỗng ngẩng đầu, kết thúc nụ hôn, cụng trán với anh, chóp mũi chạm nhau, hô hấp cũng vẫn còn đan xen, cô nhẹ nhàng mở miệng, "Bây giờ đã mềm lòng chưa?"
Đôi mắt Tạ Phong Trần đỏ ngầu, hơi nóng trong lòng còn chưa kịp tản ra thì lập tức quay đầu cảm thấy bị một chậu nước lạnh xối vào, vừa bực vừa hung hăng nhéo eo người phụ nữ kia một cái, nghiến răng nghiến lợi nói, "Lâm Nhan, em đúng là cái đồ hồ ly tinh! Mạng của ông đây sớm muộn gì cũng phải giao hết vào tay em."
Đôi mắt đẹp của Lâm Nhan xẹt qua ý cười, đầu lưỡi lướt qua khóe miệng, càng khiến tinh thần người đàn ông nhộn nhạo hơn, mạch máu căng hết ra.
"Vậy yêu cầu kia của hồ ly tinh này anh có đồng ý hay không?" Hai mắt cô sáng long lanh, giọng mềm mại như nước, khiến cho người ta chẳng còn sức chống cự.
"Ông đây không đồng ý, chẳng phải em sẽ lấy mạng của anh sao?" Giọng Tạ Phong Trần bất đắc dĩ, hai tay càng siết chặt Lâm Nhan hơn, đôi mắt u ám tối tăm.
Người phụ nữ này đúng là thuốc độc, càng ngày anh càng nghiện, đáng ghét là cô lại bảo anh giúp cô liên lạc với tình địch, tức quá đi!
Nhưng anh cũng không thể từ chối cô được, dù trong lòng rất không tình nguyện.
"Chốt nha, em biết anh tốt nhất mà." Lâm Nhan cố ý hôn thêm một cái thật mạnh trên môi anh, phát ra âm thanh mờ ám, uốn éo cuống họng xong thì muốn đứng dậy ngồi lại vị trí cũ. Khoang xe chật quá, vừa hôn qua hôn lại hai người gần như dính chặt vào nhau, nóng đến mức cô thậm chí có chút mồ hôi.
Phát hiện được ý định rời đi của cô, Tạ Phong Trần rất không hài lòng, chỉ cảm thấy cô vừa tách ra, trong lòng và trước ngực đều trống trải, cánh tay siết chặt, ôm cô chặt hơn chút, thở dài một tiếng, thoả mãn vô cùng, "Đừng nhúc nhích, ôm một lát nữa thôi."
Người đàn ông ôm cô thật chặt, cánh tay cũng khép sít sao hơn, phảng phất như muốn hòa tan cả người cô vào trong cơ thể anh, chặt đến mức cô có phần đau đớn, nhưng không hiểu sao, cô không ghét sự quyến luyến và khát khao này, dường như cô cảm nhận được anh không muốn buông ra nên cũng ngồi yên, ngoan ngoãn mặc cho anh ôm, cái suy nghĩ dùng toàn bộ sức lực mình có để ôm đối phương khiến cho lòng cô cực kỳ ấm áp, vô cùng thỏa mãn.
Trong xe rất yên tĩnh, hai người lẳng lặng ôm nhau, dịu dàng lưu luyến, không ai nói gì. Lâm Nhan thầm nghĩ, mặc dù bạn trai cô chọn rất dính người nhưng vẫn rất cưng chiều, nóng thì cứ nóng thôi, dù sao cả hai người đều ra mồ hôi, hôi chung.
Lại một lúc nữa, Lâm Nhan quả thực bị ghì chặt đến đau đớn, không thở nổi nữa, hơi thở của người đàn ông càng ngày càng nặng, hơn nữa cô có thể cảm nhận được thứ gì đó động đậy dưới nơi cô ngồi, không bình thường, dù cô có chậm chạp cũng biết rõ đó là cái gì, nhanh chóng đẩy anh ra, ngồi về ghế phụ lái, giải thích, "Thời gian không còn sớm nữa, anh gọi hẹn gặp nhanh lên."
Trong ngực Tạ Phong Trần trống rỗng, rất khó chịu, anh hạ cửa xe xuống, một luồng gió mát thổi tới, lúc sau mới áp chế được Tiểu Phong Trần đang bất mãn của mình xuống, bình tĩnh lại, ánh mắt ai oán nhìn Lâm Nhan, không vừa lòng, "Chỉ có lần này thôi, lần sau không cho phép em gặp lại anh ta nữa."
Lâm Nhan vô cùng bất đắc dĩ, giục anh, "Anh có thể nhanh lên không! Nếu phá hỏng kế hoạch của em, em với anh cũng không có sau đó nữa."
Tạ Phong Trần nghe vậy thì mặt biến sắc, buồn bực mình bị cô ăn đến gắt gao, cắn môi cô một cái cho hả giận, nhìn dáng vẻ cô bị đau, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái, cũng không trì hoãn nữa, trực tiếp gọi điện thoại cho Hàn Hữu Niên.
Khoảnh khắc bấm điện thoại này, anh thậm chí cảm giác mình bị coi thường, giúp người phụ nữ của mình hẹn gặp mặt tình địch, anh e là chưa từng có ai làm, nghĩ đến đã thấy đỉnh đầu xanh đến phát sợ.
Trong căn hộ, Hàn Hữu Niên và Lâm Sanh dù đã công khai quan hệ nhưng vẫn chưa kết hôn, do ảnh hưởng của chương trình nên hai người vẫn tách ra mỗi người một phòng.
Bởi vì đã đồng ý tham gia chương trình với Lâm Sanh, ban ngày Hàn Hữu Niên cần phải tham gia, nhưng nói cho cùng thì anh ta vẫn là tổng giám đốc công ty, chỉ có thể đợi đến tối quay xong chương trình lại vội vã làm việc. Mỗi ngày thư ký sẽ đưa đến cho anh ta những văn kiện cần phải xử lý, nhưng mỗi tối Hàn Hữu Niên đều sẽ rời “Nhàn nhân cư” đi vào nội thành đích thân sắp xếp các hội nghị qua video cần thiết, sáng hôm sau lại tranh thủ quay về.
Trước ngày hôm nay, Lâm Sanh chưa từng nghi ngờ Hàn Hữu Niên, một người cao cao tại thượng như anh bằng lòng vì cô ta mà ban ngày lộ diện trong chương trình cũng đã rất cưng chiều cô rồi, cô ta vẫn là phụ nữ biết tiến biết lùi, cũng biết đàn ông có thể làm nũng có thể dính, nhưng không thể liều chết quấn quít được.
Nhưng trong tin tức của tài khoản Weibo trên mạng kia, quả thực mỗi khi trời tối Hàn Hữu Niên và Lâm Nhan đều người trước người sau rời khỏi "Nhàn nhân cư", Hàn Hữu Niên nói là đi làm việc, vậy Lâm Nhan cũng đi làm việc sao?
Trước kia Lâm Nhan thích Hữu Niên nhiều như vậy, có khi nào dụ dỗ Hữu Niên sau lưng cô thật không?
Lâm Sanh càng nghĩ thì trong lòng càng loạn, lý do đăng bài Weibo kia, cô ta cũng không phải thật sự muốn giúp Lâm Nhan, chỉ là muốn chặt đứt ý nghĩ của Lâm Nhan.
Nếu như Lâm Nhan thật sự muốn cướp người đàn ông của cô ta, vậy thì đúng là hai chị em tranh giành một người đàn ông, sẽ bị tất cả mọi người phỉ nhổ.
Hàn Hữu Niên cũng không để ý Lâm Sanh đang nghĩ gì, nhưng khi anh tiếp điện thoại, cô vẫn nhạy cảm ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng tự nhiên có chút căng thẳng.
Lại sắp rời đi sao?
Buổi tối mỗi ngày thật sự là điện thoại thư ký gọi cho anh ấy sao?
Có phải là Lâm Nhan không?
Trong lòng Lâm Sanh lo lắng, nghĩ đến làm thế nào để ngăn cản anh đêm nay không được rời đi, còn chưa nghĩ cớ xong, người đàn ông đã cúp điện thoại, sửa sang lại quần áo, định đi ra ngoài rồi, "Sanh Sanh, anh phải đi làm việc gấp, có thể sẽ tới khuya, sáng mai anh quay lại."
Trong lòng Lâm Sanh căng thẳng, nắm cánh tay anh lại, vẻ lưu luyến tràn đầy trong mắt, "Hữu Niên, hôm nay anh có thể dẫn em đi cùng được không? Cả ngày ở chỗ này chán lắm, sáng mai em với anh cùng nhau quay lại có được không anh?"
Hàn Hữu Niên nhìn thấy sự ỷ lại trong mắt bạn gái, không thể nào nói từ chối được, nhưng vừa nghĩ đến cuộc điện thoại ban nãy do Tạ Phong Trần gọi tới, người ta muốn gặp riêng anh, anh dẫn Lâm Sanh đi không phù hợp, giọng dịu dàng vỗ về, "Sanh Sanh, anh thật sự có việc gấp, nếu em thực sự buồn chán, chúng ta có thể rời chương trình sớm một chút quay về Hải Thành."
Lâm Sanh buồn bực trong lòng, nụ cười trên mặt cũng hơi cứng ngắc, anh lại có thể thà tự mình rời chương trình đi cũng không dẫn cô đi cùng, chắc chắn không bình thường.
Hàn Hữu Niên thấy Lâm Sanh vẫn kéo tay mình không buông, vô cùng dính người, nghĩ đến việc hẹn người ta năm phút sau, không nhịn được giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, giữa lông mày vụt qua một tia nóng vội, "Sanh Sanh, anh đang gấp, em nghe lời một chút, tự chơi đi, mai anh dẫn em đi."
Lâm Sanh biết, biểu hiện của Hàn Hữu Niên thế này rõ ràng là sẽ không dẫn cô ta đi, lập tức cảm thấy mất hứng, buông lỏng tay, thu ánh mắt mất mát lại, cười vô cùng khôn khéo hiểu chuyện, "Hữu Niên, em cũng không phải muốn quấy rầy anh, chỉ là không muốn xa anh, nhưng em không phải người không biết điều, anh mau chóng đi làm đi nhé! Em còn phải xem kịch bản nữa."
Hàn Hữu Niên thấy cô hiểu chuyện như vậy, thở dài, thương yêu sờ mặt cô một chút, giọng nói càng dịu dàng hơn, "Ngoan, đi ngủ sớm một chút, anh thật sự phải đi."
Anh ta vừa rời đi, cả căn phòng lập tức trống trải, sắc mặt Lâm Sanh lạnh xuống, tự giễu cười một cái, cô quan tâm anh như vậy, nhưng anh lại không hiểu cô chút nào, không phải nói thật lòng yêu một người thì trái tim sẽ luôn ở trên nhau đó sao?
Sao cô lại không cảm nhận được chút thật lòng nào của Hàn Hữu Niên với mình vậy, ngược lại chính cô yêu anh như vậy, ngày ngày đều giống như đi trên tấm băng mỏng chỉ lo mất anh.
Lâm Sanh ũ rũ về phòng mình, tâm trạng vô cùng suy sụp.
Điện thoại trong tay liên tục rung, lúc sau cô ta mới lấy lại tinh thần, nhìn thấy là dãy số lạ, cau mày, nhấc máy, cô ta còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói quen thuộc mang theo chế nhạo truyền vào trong tai, "Không phải em nói Hàn thiếu đó rất yêu em sao? Tại sao lại có thể giấu em gặp mặt người phụ nữ khác?"
Tác giả: Trong lòng Tạ cẩu sụp đổ: Tôi là ai, tôi đang ở đâu? Tôi đang làm cái gì thế này?
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
230 chương
17 chương
20 chương
82 chương
54 chương
73 chương
1040 chương