Chương 67: Con sói mắt trắng
Editor: Shandy - Em gái nhỏ trẹo lưỡi vì cà khịa hộ tác giả
Lâm Nhan lắc đầu, "Em vẫn ổn."
Cảnh Tuyết cẩn thận quan sát vẻ mặt cô, phát hiện ra dường như cô thật sự không bị ảnh hưởng gì cả thì thở dài một hơi rồi hạ giọng an ủi, "Em đừng để ý những lời đồn nhảm nhí trên mạng, người như chúng ta mấy ai chưa từng trải qua bạo lực mạng, người thông minh sẽ không tin những tin đồn nhảm, em đừng lo lắng, độ hot sẽ lắng xuống nhanh thôi."
Trong lòng Lâm Nhan chảy qua một dòng nước ấm, ngày thường Cảnh Tuyết là người còn bất cần hơn cô, tính tình tùy tiện, mà lúc này lại đến quan tâm cô, Lâm Nhan cảm thấy rất cảm động.
"Em không lo lắng, Tiểu Tuyết, cám ơn chị." Lâm Nhan nói lời cảm ơn chân thành.
Cảnh Tuyết nhìn dáng vẻ tình tứ của Lâm Sanh và Hàn Hữu Niên gần đó, rồi nhìn lại Lâm Nhan, phát hiện mặt cô không có biểu cảm gì, dường như hoàn toàn không để ý đến hai người kia, thực sự không biết người tung tin đồn nhảm sau lưng Lâm Nhan có mục đích gì.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, ở trong chương trình Lâm Nhan vẫn tránh Hàn Hữu Niên và Lâm Sanh, trái lại Lâm Sanh chủ động tìm Lâm Nhan còn nhiều hơn, thế này thì làm sao chị cũng không tin được Lâm Nhan sẽ dụ dỗ Hàn Hữu Niên.
Huống hồ, thậm chí nhiều lần chị còn để ý ánh mắt Lâm Nhan nhìn Hàn Hữu Niên chỉ toàn là phiền chán và không kiên nhẫn.
"Thôi! Khách sáo cái gì, nhìn bộ dạng em như vậy, chị cũng đánh giá thấp sức chịu đựng của em rồi, người đẹp, có một câu nói, có thể chịu đựng được gièm pha bao sâu, có thể bình thản sau bao lời ca tụng thì một ngày nào đó ánh sáng của em sẽ được tất cả mọi người nhìn thấy đó." Cảnh Tuyết không quen với dáng vẻ Lâm Nhan nói lời cảm ơn nghiêm túc như vậy, mất tự nhiên vén tóc.
Lâm Nhan cười, cảm thấy chị gái Cảnh Tuyết này thật là đẹp tựa thiên thần.
Ngoài Cảnh Tuyết, Trác Tư Hằng và Sở Mộ Trầm cũng đều tìm cơ hội riêng an ủi cô, cô Lưu Vân và thầy Khương cũng cổ vũ cô phải kiên cường, cố gắng lên.
Lâm Nhan rất cảm động, tuy ở cùng chưa được bao lâu với những người này nhưng tất cả mọi người đều lựa chọn ủng hộ cô.
Mà Lâm Sanh và Hàn Hữu Niên thì buổi tối cùng nhau đi tìm cô, Hàn Hữu Niên vẫn kiêu ngạo, lạnh lùng như trước, mặt không cảm xúc đứng bên cạnh Lâm Sanh.
Cô ta mở lời trước, "Chị Lâm Nhan, lần này em với Hữu Niên sẽ giúp chị."
Lâm Nhan thờ ơ nhìn bọn họ, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, "Không cần đâu, tự tôi có thể giải quyết."
Lâm Sanh sẽ giúp cô ư?
Ha! Cô thà tin mặt trời mọc đằng Tây còn hơn.
Hiện tại trong miệng mọi người, Lâm Sanh là người bị hại, nếu cô ta lên tiếng, có lẽ là có thể làm sáng tỏ giúp cô, nhưng bây giờ cư dân mạng đều thích thuyết âm mưu, chưa biết chừng lại nói cô ép buộc Lâm Sanh phải lên tiếng, kết quả là bị chửi vẫn chỉ có mình Lâm Nhan cô thôi.
Lâm Nhan cảm giác từ lúc cô xuyên sách đến giờ vẫn luôn bị dây dưa không rõ với mấy chuyện vặt vãnh của hai người này đã đủ đáng ghét lắm rồi, bây giờ cô chỉ muốn không có bất cứ quan hệ nào với bọn họ nữa.
"Chị Lâm Nhan, em thật lòng muốn giúp chị, vì sao chị cứ luôn hùng hổ dọa người như vậy? Hữu Niên đã sai người kéo hotsearch xuống và khống chế bình luận rồi, em cũng sẽ giúp chị làm rõ mọi chuyện." Cô ta lại tiếp tục lộ ra vẻ vô tội lương thiện, nhu nhược đáng thương, như thể ai đó bắt nạt mình vậy.
Đáy mắt Lâm Nhan xẹt qua một chút phiền chán, "Cô muốn làm thánh mẫu là việc của cô, cô muốn thay Hàn Hữu Niên làm sáng tỏ cũng là chuyện của hai người, làm ơn đừng lấy tôi làm hòn đá kê chân mà giẫm lên."
Hai người kia nói xong rồi bỏ đi luôn, Lâm Nhan còn chưa kịp nói ra lời từ chối cương quyết hơn.
"Lâm Nhan, cô đừng không biết điều như vậy." Giọng Hàn Hữu Niên lạnh như băng, tức giận nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt khinh thường.
Lâm Nhan chẳng thèm cò cưa gì với hai người bệnh thần kinh này, "Rầm" một tiếng đóng cửa phòng lại.
Cô cảm giác lời nói của cô đã rõ ràng, thẳng thắn như vậy, hai người đó chắc sẽ không cố làm chuyện không đâu nữa.
Tối nay không phát sóng trực tiếp, cô về phòng sớm đợi Người Biết Chuyện kia nhả chứng cứ rành rành như búa tạ ra.
Tám giờ, cô nhìn thấy thời gian dần nhích tới gần từng chút một, dù cô biết rõ thứ đối phương đưa ra có lẽ hoàn toàn không có khả năng đè chết cô nhưng cô lại vô cùng tò mò tên đó sẽ hắt nước bẩn lên người cô như thế nào.
Quả nhiên, bên dưới Weibo Người Biết Chuyện, cư dân mạng ăn dưa xếp hàng, gõ cốc gõ chén ngồi chờ chứng cứ.
Chủ tài khoản Weibo hơn một trăm nghìn fan hâm mộ, vừa mới qua một ngày, số fan đã hơn một triệu rồi, tốc độ gia tăng fan quá nhanh.
Lâm Nhan nhìn lại fan hâm mộ của cô, ôi chao!
Nói đi nói lại cũng chỉ toàn nước mắt, fan xem gameshow cũng bị kéo đi hóng, hai ngày đã giảm vài chục nghìn.
Đúng tám giờ tối load lại Weibo, Người Biết Chuyện đã đăng một bài dài.
Lâm Nhan tò mò ấn vào xem, lập tức kinh ngạc.
Khả năng đối phương là người hiểu Lâm Nhan khá rõ, trong tay hắn ta còn có lịch sử đen tối ngày xưa lúc cô theo đuổi Hàn Hữu Niên.
Bên trong ảnh chụp và video đồng loạt na ná nhau, đều là Hàn Hữu Niên lạnh lùng với nguyên chủ, còn ánh mắt của nguyên chủ nhìn anh ta lại đầy hình trái tim.
Lâm Nhan nhìn ánh mắt của nguyên chủ, đó là ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái nhất của cô thiếu nữ ngây ngô, kể cả Hàn Hữu Niên không thích đi chăng nữa, nhưng sao có thể ngấm ngầm công kích tình cảm này của nguyên chủ chứ.
Cô cảm thấy trong lòng hơi chua xót, đắng chát, sau đó quay lại, hình ảnh lại biến thành cảnh trong chương trình, là hình tối mấy ngày vừa rồi cô mặc quần áo khác nhau đi vào khu rừng nhỏ, cùng với hình ảnh Hàn Hữu Niên rời "Nhàn nhân cư" đi về phía khu rừng nhỏ, trên ảnh thậm chí còn đánh dấu ngày và thời gian, mỗi lần hai người vào khu rừng đó cách nhau chưa đến mười phút.
Lần nào cũng là Hàn Hữu Niên ở đằng trước, cô ở phía sau, cho nên cái tên đăng bài bị dở hơi kia trực tiếp đoán là cô theo đuôi Hàn Hữu Niên vào khu rừng nhỏ, dụ dỗ anh ta sau lưng Lâm Sanh, ham hố đến mức làm việc cẩu thả.
Lâm Nhan bị chọc giận mà cười, chuyện nhỏ này há có thể được coi là chứng cứ rành rành.
Tên đó vẫn còn to mồm, mà cái quan trọng là bên dưới bình luận lại quá ầm ĩ.
Bài Weibo dài cứ lấp lửng như vậy, Lâm Nhan cảm thấy có hơi đờ người ra, cái thứ không đầu không đuôi này cũng xứng gọi là quăng ra chứng cứ rành rành sao.
Cư dân mạng nhao nhao tag, liên tục hô hào bảo chủ Weibo tiếp tục nhả chứng cứ ra.
Tin tức rõ là lâu rồi mà tên công bố cứ mặt dày không biết xẩu hổ mà đăng như thêd.
Vì thế, để yên một tiếng, cái chứng cứ lừa đảo ngu ngốc này nhanh chóng lên men, chỗ nào cũng là tin Lâm Nhan điên cuồng yêu đơn phương Hàn Hữu Niên.
Tâm trạng cô có chút bực bội, những chuyện lịch sử đen tối này nếu không phải là người cực kỳ quen thuộc thì sao có thể bị người ta trực tiếp bắt thóp.
Cô cố gắng nhớ lại mối quan hệ của nguyên chủ, nghĩ ngợi một lát xem rốt cuộc là cô đã làm mất lòng ai thì đúng lúc điện thoại của Tạ Phong Trần gọi đến, vừa mở miệng đã hỏi, "Lâm Nhan, có nhớ anh không?"
Lâm Nhan cạn lời, người này lại bắt đầu cợt nhả rồi, "Không nhớ."
"Cô gái không lương tâm này, scandal xấu bay đầy trời với người đàn ông khác, nói một câu dễ nghe dỗ bạn trai em cũng không được ư?" Giọng người đàn ông trong điện thoại ngập tràn lên án.
"Ngài Tạ à, hiện tại em bị cả mạng bôi đen, có tâm tư nào mà nhớ anh chứ, nếu quả thực anh muốn nghe nịnh bợ thì em có thể xài tiền thuê một người thổi gió bên tai anh mỗi ngày, bảo đảm trọn gói từ gọi cho đến nịnh anh." Lâm Nhan hoàn toàn không thể hiểu được người đàn ông thối tha vừa lạnh lùng, vừa ngạo kiều sao lại có tương phản lớn như vậy, dù sao cô cũng không có tâm trạng giỡn với anh.
"Lâm Nhan, em nói thật đi, không phải trong lòng em còn thích tên họ Hàn đó chứ?" Người đàn ông không đồng ý, không chịu bỏ qua, anh vô cùng để tâm chuyện người đàn ông cô từng thích.
"Nếu em thích anh ta thì có thể ở bên anh sao? Tạ Phong Trần, có phải anh muốn cãi nhau, muốn chia tay hay không?" Lâm Nhan tức giận hỏi.
"Lâm Nhan, em đe dọa anh, có phải em chột dạ rồi không? Có phải trong đầu em vẫn còn ý định với anh ta không? Ánh mắt của em trong ảnh với video nhìn tên họ Hàn đó rõ rành rành là rất thích, rốt cuộc trong lòng em có anh hay có anh ta?" Người đàn ông dường như nắm mãi chuyện đó không buông, ảnh và video mà người đăng scandal trên Weibo đều là thật, Lâm Nhan đã từng nhìn một người khác với ánh mắt sùng bái rất nhiều năm, nghĩ đến những thứ này anh lại không kìm nổi phẫn nộ và chua xót chất chứa trong lòng.
Việc cô đã từng thật sự thích Hàn Hữu Niên lấp đầy suy nghĩ của anh, cô không oán trách, không hối hận theo đuổi anh ta nhiều năm như vậy, anh đố kỵ đến phát điên.
Hai người ở bên nhau, Lâm Nhan chưa từng dùng ánh mắt chất chứa yêu thương nhìn anh, với anh, cô chỉ say đắm có vài lần, cũng là lúc cô uống say mới thể hiện ra.
Dáng vẻ ngây thơ, quyến rũ của cô đêm say rượu đó, anh mãi mãi không quên nổi.
"Tạ Phong Trần, đủ rồi đấy, bây giờ anh hoàn toàn đang cố tình gây sự, chuyện trước kia đã qua rồi, em có thể cam đoan với anh là, Lâm Nhan ở bên anh bây giờ, trong lòng chưa từng thích Hàn Hữu Niên, em chỉ thích mình anh, đã được chưa?" Lâm Nhan không nghĩ Tạ Phong Trần lại để ý như vậy, cô quyết định động viên tâm trạng của anh một chút, để anh đỡ phải ăn giấm chua bậy bạ.
Cô không thể nói thẳng với anh rằng mình xuyên sách đến, hoàn toàn không phải là Lâm Nhan ngày xưa nữa, nhưng nói như vậy cũng tương đương với việc ngầm nói cho anh biết rồi!
"Cái gì mà Lâm Nhan bây giờ, chẳng lẽ còn có Lâm Nhan khác nữa ư? Có điều bảo bối à, lúc em nói lời ngon ngọt dỗ dành, anh lại càng yêu em hơn rồi, anh muốn hôn em." Tạ Phong Trần lập tức mở cờ trong bụng, sự tức giận tích tụ trong lòng tan thành mây khói.
Còn cái gì mà Lâm Nhan bây giờ, Tạ Phong Trần chỉ cảm thấy có phần kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ sâu.
Giọng cô bình tĩnh, mềm mại rót vào trong tai, anh cảm thấy tiếng nói kia dường như mang theo một chút ngọt ngào thấm sâu tận ngực.
Thì ra tình yêu thật sự có thể khiến cho người ta chớp mắt xuống địa ngục, chớp lại một cái đã lên thiên đường, dù là một câu nhẹ nhàng dỗ dành cũng đã khiến anh sung sướng trong lòng.
Bảo bối cái đồ ngốc nhà anh, Tạ cẩu buồn nôn, mắc ói quá rồi, vừa nghe đã khiến cho người ta nổi da gà.
Lâm Nhan xấu hổ, giọng tên chết tiệt này cũng cao hơn, có phải cảm xúc lẫn lộn như vậy hay không.
Lại còn giở trò lưu manh, suốt ngày cợt nhả, "Muốn mơ thì cứ mơ đi, dù sao mơ cũng đâu có phạm pháp."
"Vậy em chờ anh nhé, anh sẽ đến nhanh thôi." Người đàn ông cười khẽ, giọng nói trầm thấp dễ nghe, vô cùng hấp dẫn.
Lâm Nhan nghe được tiếng đóng cửa xe ở đầu dây bên kia truyền tới, căng thẳng, ngăn cản nói, "Đêm nay anh vẫn tới à?"
"Sắp hai mươi tư tiếng không được gặp em, anh nhớ em, phải nhìn thấy em ngay lập tức."
Lâm Nhan: "..."
Cô hơi hối hận vì ở bên tên bệnh thần kinh này rồi, quả thực là chàng trai đang tuổi dậy thì mà.
Ngày nào cũng liên tục gặp, dính người, không đứng đắn chút nào, ôm cô còn nói nhớ cô, đồ đáng ghét.
"Anh đừng đến nữa, nhiều người lắm lời lắm, nếu như bị chụp lại, đoán chừng sau đó hotsearch lại sắp loan truyền em lẳng lơ ong bướm, đứng núi này trông núi nọ, lúc đó anh cũng bị liên lụy." Lâm Nhan đỡ trán, thở dài khuyên nhủ.
"Anh gặp bạn gái mình, sợ gì paparazzi, đứa nào dám đăng loạn lên, phong sát toàn ngành." Tạ Phong Trần ngang ngược khỏi nói, đến mức đột nhiên nói bậy.
"Nhàm chán, anh còn muốn một lần ăn dưa của mình ư?" Lâm Nhan không muốn xàm với anh.
"Lâm Nhan, người có thể đăng những tấm ảnh, video đó nhất định phải là người vô cùng hiểu rõ quá khứ của em, em có làm chuyện gì có lỗi với người quen nào không?"
"Em không nhớ ngày trước có bạn nào, nhưng em biết người ghét em nhiều không kể hết." Suy đoán này khiến cho Lâm Nhan cảm thấy hơi thốn, nguyên chủ trước khi Lâm Sanh trở về quả thực là cô công chúa nhỏ bị chiều hư, kiêu ngạo tùy hứng, ngoại trừ Hàn Hữu Niên ra, không thèm để ai vào mắt, người ghét nguyên chủ có lẽ còn nhiều hơn.
Chỉ nói riêng chuyện nguyên chủ ngủ lầm người này, cũng là bạn tốt muốn báo thù nguyên chủ nên tìm bừa một người đàn ông bỏ thuốc, muốn hủy hoại Lâm Nhan, đáng tiếc là nguyên chủ và Tạ Phong Trần bị người ta bắt được cùng nằm chung trên giường, cũng không xảy ra chuyện gì thật, nhưng vì giữ tôn nghiêm vẫn không thể tránh được chuyện phải để cho hai người kết hôn.
Lâm Nhan cố gắng suy nghĩ để nhớ lại xem cô bạn thân giả tạo kia của nguyên chủ là ai, nhưng đầu cô trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ ra.
Sau khi cô xuyên sách tới, trừ Tiêu Bạch, hầu như không có bạn bè nào liên lạc với nguyên chủ cả, nếu thật sự là người thân thiết, chắc chắn Tiêu Bạch sẽ biết!
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng ngắt máy, rồi tìm số điện thoại gọi cho Tiêu Bạch.
"Bà cô à, lần này em gây chuyện lại biết chủ động đi tìm anh." Tiêu Bạch không hề khách sáo phun ra.
"Tiểu Bạch Bạch, em không gặp rắc rối, là người trên mạng cố ý bôi nhọ em, em hỏi anh, bạn tốt trước kia của em là ai?" Lâm Nhan nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề.
"Không, rõ ràng là nửa cái MAY MẮN đó em cũng chẳng có? Bà cô của tôi ơi, em thế này người gặp người ghét, con cún nó nhìn em cũng ngứa mắt, ai làm bạn tốt của em chứ? Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa." Tiêu Bạch biểu thị tim mình làm việc quá sức rồi, cô gái ngốc này thật sự không biết nghĩ chút nào, phun lời nói ác độc ra không hề khách khí.
"Đến một người bạn em cũng không có?"
"Ông đây không xứng làm bạn của cô sao?" Tiêu Bạch nghiến răng, hung dữ hỏi lại.
Lâm Nhan to đầu, "Ý em là trừ anh ra đó."
"Em có thể có tâm một chút không, lúc trước cô gái kia tên là Tô Oánh đó, suốt ngày làm người hầu nhỏ đi theo đuôi em, luôn nghe theo mệnh lệnh của em, cô ta lừa em vào bẫy vẫn còn chưa đủ ư? Nếu không phải cô ta chơi đểu em, em cần gì phải gả đến nhà họ Tạ? Có điều em cũng không phải người tốt gì, vừa quay mặt đi đã ép người ta ra nước ngoài không được trở về." Tiểu Bạch nói lời sâu xa dặn dò, giống như cha già quan tâm.
"Ồ, đúng là em thật sự khiến người khác chán ghét, Tiểu Bạch Bạch, cám ơn anh nhé, em cúp trước có việc gấp, chờ lúc rảnh em mời anh ăn tiệc." Lâm Nhan nhận được đáp án, thật lòng cám ơn
Tô Oánh, Tô Oánh, đã có mục tiêu, ký ức trong đầu Lâm Nhan dần dần rõ ràng.
Con riêng của nhà họ Tô kia, không được chào đón, tất cả mọi người trong giới thượng lưu đều ghét cô ả, thường xuyên cười nhạo, ức hiếp, bắt nạt cô ả. Bởi vì tính Lâm Nhan cũng chẳng khiến người khác thích được, cũng là đối tượng thường xuyên bị cô lập, ngay từ đầu, nguyên chủ đối xử với Tô Oánh chính là thưởng thức lẫn nhau, không xem thường cô ả một chút nào, làm bạn với cô ả, không giấu giếm gì, bảo vệ cô ả khắp nơi.
Ai biết người phụ nữ kia lại là con sói mắt trắng, làm hại nguyên chủ bị đồn tiếng xấu, bị tất cả mọi người khinh thường, cười nhạo.
"Haiz! Anh đang định nói cho em biết đó! Cái cô Tô Oánh kia về nước rồi, hơn nữa gần đây còn đang tham gia một chương trình tài năng dành cho nữ, rất nổi tiếng, em phải coi chừng cô ả, chưa biết chừng scandal lần này chính là cô ả giở trò quỷ đó."
"Yên tâm đi, nếu thật là cô ta giở trò quỷ, em đây sẽ khiến cô ta biến thành quỷ luôn." Ánh mắt Lâm Nhan lạnh lùng, hung ác, scandal của cô, Tô Oánh không thể chịu ít hơn được, Lâm Nhan hừ lạnh nói.
"Mẹ nó, bà nội của tôi ơi... Con mẹ nó! Chuyện gì vậy? Cái cô Lâm Sanh kia có phải não tàn hay không?" Tiêu Bạch đang định dặn dò hai câu thì cúp mắt, ai dè đột nhiên phát điên nói tục.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
230 chương
17 chương
20 chương
82 chương
54 chương
73 chương
1040 chương