Chương 5: Chúc mừng   Editor: Ballantine’s - Cô bé nhà bên ám ảnh vì hằng hà sa số thành ngữ của tác giả.   Lâm Nhan tức giận ghê gớm, tuy nói Lâm Nhan trong tiểu thuyết cũng không phải người tốt lành gì, nhưng thằng cha Tạ Phong Trần này cũng chẳng phải con người, khó trách được xây dựng như một nam chính nhưng cũng chỉ có thể làm một đại ca phản diện, sau khi cùng Lâm Nhan ly hôn, đến suốt đời cũng không chiếm được bạch nguyệt quang* nữ chính.   *Bạch nguyệt quang: người hoặc vật yêu thích, luôn mong muốn nhưng không cách nào đạt được, như ánh trăng sáng chỉ có thể nhìn không thể chạm.   Đáng đời, thằng đàn ông chó má thì nên chết ngay tại chỗ mới đúng, nên để cho nam nữ chính ân ái vạn năm, hành hạ Tạ cẩu ngàn vạn lần cho đến chết.   Lâm Nhan hầm hầm hè hè lái xe về nhà, tùy hứng đá giày cao gót xuống, trực tiếp nằm dài trên sofa, trong đầu rối như tơ vò.   Người giúp việc rất có mắt, thấy vậy bưng nước và một mâm trái cây tươi ngon đến cho cô.   Tâm trạng Lâm Nhan tốt hơn một chút, bóp bóp tay, hóa đau thương thành cảm giác thèm ăn, ăn ăn ăn ăn cả thế giới, lập tức tâm trạng tốt hơn hẳn.   Lúc tìm di động đụng đến giấy chứng nhận ly hôn, cô hận không thể lập tức chụp ảnh gửi lên vòng bạn bè chiêu cáo toàn thiên hạ cô cùng với tên đàn ông chó chết kia không còn quan hệ gì nữa.   Nhưng cô cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, nếu thực sự đăng lên chỉ sợ Tiêu Bạch giết chết cô mất.   Khi Lâm Nhan còn đang vuốt giấy chứng nhận ly hôn với vẻ mặt tiếc hận thì có điện thoại của Tiêu Bạch gọi tới, không đợi cô trả lời đã vô cùng không cam lòng mở miệng: "Bà cố nội của anh ơi, em mau xem  hotsearch* đi, vai nữ số hai trong kịch bản "Ám Sát" và đại ngôn của Phạm Lâm Jewelry hôm nay đều thông báo chính thức là Lâm Sanh."   *Hotsearch: từ khóa được quan tâm, tìm kiếm nhiều nhất trong một thời điểm, được dùng để đánh giá mức độ quan tâm của cư dân mạng về một vấn đề nào đó.   Lâm Nhan nghe lời mở Weibo ra, quét hotsearch, quả nhiên, hotsearch thứ nhất là Lâm Sanh, Lâm Nhan thuận tay chạm đến khu bình luận, trong đó mang vẻ đẹp của Lâm Sanh thổi phồng đến mức trên trời mới có, dưới đất thì không, fans não tàn, fans trung thành tranh trước tranh sau thả rắm cầu vồng*, vô cùng hài hòa, đủ để chứng minh độ hot** của Lâm Sanh rất cao, ấn tượng với fans qua đường cũng rất tốt.   *Rắm cầu vồng: Ngôn ngữ mạng, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng.   **Nhân khí (độ hot): Đề cập đến mức độ phổ biến của một nghệ sĩ trong lòng người hâm mộ và sự chào đón của họ với những nghệ sĩ này.   Nhưng mà, xuống một chút, Lâm Nhan cảm thấy không hòa thuận như vậy nữa.   "Sao lại thế này? Đại ngôn này không phải của Nhan Nhan nhà tôi sao?"   "Làm sao con gà rừng tới từ tuyến mười tám, cũng dám ăn vạ Sanh Sanh nhà tôi, đại ngôn này vốn là của nữ thần nhà tôi, mặt đủ lớn* như vậy sao?"   *Ý là làm đại ngôn là làm gương mặt đại diện phát ngôn cho thương hiệu, fan dùng từ đồng âm là đại (lớn): gương mặt có đủ lớn hay không.   "Con ngựa chết dẫm dám đoạt đại ngôn của Nhan bảo nhà tôi."   "Dám đoạt vai diễn của Nhan bảo nhà tôi."   "Lầu trên sáng nay ăn cơm trong WC à? Sao miệng phun đầy phân thế."   ...   Fans của hai bên cắn xé túi bụi, quả thực vô tình mà trùng hợp với nguyên tác trong tiểu thuyết.   Lâm Nhan nheo mắt, hỏi người đầu bên kia điện thoại: "Bạch Bạch, có phải anh mua thủy quân* bôi xấu Lâm Sanh không?   *Thủy quân: Nhóm người được trả tiền để “làm ngập” các trang blog, diễn đàn, mạng xã hội hoặc group chat bằng bình luận để định hướng truyền thông theo hướng của mình.   "Đáng đời! Bây giờ còn cần anh mua thủy quân sao? Trước đó trong giới có lộ ra tin tức Phạm Lâm Jewelry vốn đã nhắm em làm người đại diện phát ngôn, hiện tại lại chính thức công bố tên người khác, fans của em cũng sẽ nã đạn lại mà." Tiêu Bạch giống như trút được cơn giận.   "Không phải anh nói tài nguyên này là em chặn từ tay Lâm Sanh sao?" Lâm Nhan suy nghĩ hoài vẫn không giải thích được, nếu tính ra thì là bản thân cô không có bản lĩnh, đoạt không được mà!   "Bà cố nội của anh ơi, mọi người chỉ quan tâm kết quả, ai thèm để ý đến quá trình. Hiện tại kết quả là, Lâm Sanh là người thắng, cho nên tất cả những gì trước đó sẽ bị người ta quy kết là ekip của Lâm Sanh tự mình giở trò tạo ra tin đồn, đợt này tuy rằng cô ta đoạt được cơ hội nhưng lại mất đi nhân tâm. Mà em cứ nhìn đi! Anh nhất định xả giận giúp em, làm cho bó đuốc này càng cháy càng to."   "Không được, anh không được nhúng tay vào chuyện này, không liên quan gì đến chúng ta hết. Đúng rồi, Tiểu Bạch, đúng dịp em có chuyện muốn nói." Lâm Nhan nghe được ý đồ của Tiêu Bạch, vội vàng ngăn cản.   Cô chỉ cần nghĩ đến Tiêu Bạch trong tiểu thuyết biết được cuối cùng Lâm Nhan tự sát thê thảm, vì để báo thù cho Lâm Nhan mà đi bắt cóc Lâm Sanh, cuối cùng bị nhốt vào trong tù thì trong lòng cô rất khó chịu.   Cô cũng không thể để cho người bạn tốt duy nhất của Lâm Nhan bước lên con đường không có lối về.   "Có rắm mau thả, đừng có dông dài nữa, quỷ đáng ghét."   "Ách... lịch sự một chút. Em chỉ tính mời anh đi chơi một đêm, em muốn tìm một nơi để chúc mừng." Lâm Nhan đi thẳng vào vấn đề.   "Không phải em đang chán đời sao? Ở chỗ em còn có chuyện gì vui đáng để chúc mừng vậy?" Tiêu Bạch châm chọc cô.   "Em ly hôn rồi, em gái của anh khôi phục thân phận tự do, anh nói có nên chúc mừng không, đêm nay em đãi, vừa đúng dịp gần đây em không có chuyện gì làm, anh chọn một chỗ đi, chúng ta vui vẻ thả lỏng một trận, bây giờ bà cố nội của anh có tiền rồi, anh chọn chỗ nào đắt ấy, ngàn vạn lần đừng khách sáo với em."   "Lâm, Nhan! Ban ngày ban mặt mà em đã say rượu rồi à, làm sao lại nói hươu nói vượn vậy? Ly hôn? Ly cái mọe gì hôn?" Trong điện thoại, Tiêu Bạch không nhịn được kích động, hét to lên.   "Tiên sư bố nhà anh, anh còn hét to hơn nữa được không? Nếu anh không hài lòng, móa nó, em đến Weibo của blogger nổi danh để chiêu cáo thiên hạ được không?" Lâm Nhan xém chút nữa bị hét điếc cả tai, trợn trắng mặt xem thường méo thèm nói nữa, cô ly hôn mà sao Tiêu Bạch làm như bản thân anh ta bị vứt bỏ không bằng ấy.   "Em dám! Bà cố nội của anh ơi, ngàn vạn lần em đừng xúc động, em phải biết là fans của em có rất nhiều người là fans sắc đẹp, nếu biết em đã kết hôn rồi lại ly hôn, chẳng phải sẽ tạo phản sao. Bà cô ơi, cầu xin em yên tĩnh một chút, tối nay chúng ta gặp rồi thương lượng được không?" Tiêu Bạch biết Lâm Nhan luôn tùy hứng, nhưng không nghĩ tới lại có thể tiền trảm hậu tấu, chuyện ly hôn lớn như vậy mà cô cũng có thể lén lút xử lý xong rồi.   "Vậy được, tối gặp lại, đúng rồi, nhớ mua bánh gato cho em, là loại nhiều dâu tây ấy, còn có cả hoa nữa." Lâm Nhan được voi lại đòi thêm Hai Bà Trưng.   "Cút đi con nhóc này, ông đây không phải người đàn ông của cô, mua hoa cho cô cái rắm ấy. Còn nữa, cô không ăn bánh gato, mua đến để tế à?"   "Một lần nữa giành lại được cuộc sống mới, đáng giá kỷ niệm, em quyết định sau này, ngày này hàng năm là sinh nhật em." Lâm Nhan không tim không phổi dõng dạc nói.   Đầu bên kia, Tiêu Bạch đã tức muốn chết, ngắt luôn điện thoại.   Cuối cùng bên tai Lâm Nhan cũng yên lặng, mang tâm trạng vui vẻ lấy thỏa thuận ly hôn ra rồi tính toán mớ tài sản được phân chia một lượt. Tiền trong tài khoản là một ngàn vạn, còn có biệt thự hùng vĩ view hướng biển này, Lâm Nhan đã tra giá thị trường, các biệt thự lân cận rẻ nhất cũng phải tới hai ngàn vạn, mà biệt thự này của cô, vị trí và tầm nhìn đều đắc địa nhất, hơn nữa còn cả trang hoàng bố trí bên trong, đột nhiên Lâm Nhan cảm giác mình quả thực là phất lên nhanh chóng chỉ trong một đêm.   Trong tiểu thuyết, nguyên chủ bị ly hôn là tay trắng ra khỏi nhà, Lâm Nhan càng cảm thấy mình chọn ly hôn tuyệt đối là bước đi đúng hướng, ngay cả ông trời cũng giúp cô.   Hiện tại cô thuộc nhóm người có tiền, có xe, có nhà, chỉ cần không trêu chọc nữ chính cùng với đám quyền quý quanh cô ta thì không phải là cô muốn chơi thế nào thì chơi thế đó sao.   Lúc buổi chiều, Lâm Nhan nhận được tin tức từ người bán đồ second hand cao cấp, nói những đồ của cô cơ bản là chưa từng sử dụng hoặc mới chỉ dùng một lần, vừa đưa lên đã bị người ta tranh nhau mua hết, còn một phần nhỏ tạm thời chưa tìm được người mua, chủ shop hỏi cô có đồng ý hạ giá thấp bán cho cửa hàng của họ hay không.   Lâm Nhan không nghĩ tới chủ shop mà nguyên chủ biết lại có mạng lưới quen biết hùng hậu như thế, hóa ra năng lực cũng rất mạnh, cô cũng biết những thứ nguyên chủ mua tuy rằng là những sản phẩm rất tốt, nhưng củ cải hay rau xanh mỗi người một sở thích, cũng không phải tất cả mọi người đều yêu thích, Lâm Nhan đồng ý bán giảm 5 phần, chỉ cần thanh toán nhanh chóng là được.   Chủ shop đương nhiên là hoàn toàn đồng ý, còn nói nếu sau này cô có chuyện tốt như vầy thì nhớ tìm tới cô ấy nữa.   Giao tiếp với người hào phóng thoải mái, Lâm Nhan đương nhiên sẽ không từ chối.   Màn đêm lặng lẽ buông xuống.   Hôm nay nhân viên tập đoàn Tạ thị cảm giác như đang nằm mơ vậy, trên dưới trong công ty đều được vây quanh trong gió xuân mưa mát.   Sáng nay tổng giám đốc lạnh lùng đến công ty với vẻ mặt ôn hòa hiếm thấy, lúc giữa trưa, phòng nhân sự lại thông báo tổng giám đốc ra lệnh tháng này thêm tiền thưởng cho nhân viên, toàn bộ công ty đều vui mừng, tất cả mọi người đều suy nghĩ rốt cuộc tổng giám đốc lạnh lùng gặp chuyện gì vui vậy?   Gần đây thực ra công ty cũng có làm mấy dự án lớn, nhưng trước đó dù công ty có hoàn thành các dự án lớn hơn nữa, tổng giám đốc cũng chưa từng đặc biệt thưởng thêm cho toàn bộ công ty như trường hợp này.   Trong group kín của nhân viên đã muốn nổ tung, đều phỏng đoán tổng giám đốc rốt cuộc gặp chuyện vui gì.   Người có gan lớn còn trực tiếp @Trần Sảng hỏi dò.   Trần Sảng đỡ trán, những người này không muốn làm việc tiếp hay sao vậy?   Chuyện riêng của tổng giám đốc mà cũng dám bàn tán, bất đắc dĩ cậu chỉ có thể nghiêm chỉnh cảnh cáo trong group một trận, yêu cầu mọi người đừng đâm đầu vào chỗ chết.   Vì thế group chat lại yên ắng, dù sao thì hóng chuyện cũng không quan trọng bằng tiền thưởng của công ty thật sự có nha!   Có ai là kẻ ngốc đâu, chuyện gì cũng không bằng tiền được nha.   Tin tức Tạ Phong Trần ly hôn, dù không tiết lộ chút nào ra bên ngoài nhưng cũng không thể giấu được đám người trong giới thượng lưu kia.   "Anh Tạ, đêm nay anh em tổ chức chúc mừng cho anh ở Hoàng Đình, anh mau nhanh đến đây đi!" Tạ Phong Trần vừa ra khỏi phòng họp thì nhận được điện thoại của Tiểu Triển Vọng.   "Chờ chút." Tạ Phong Trần nghĩ đến mình ly hôn thành công thì tinh thần thoải mái dễ chịu, cũng có vài phần hào hứng muốn đi nhậu vài ly.   Bên kia, dưới sự hướng dẫn của Tiêu Bạch, Lâm Nhan đi vào khu tiêu tiền nhiều nhất, xa hoa nhất Hải Thành - hội sở Hoàng Đình.   "Cục cưng à, vất vả lắm anh mới cướp được thẻ hội viên ở chỗ anh trai anh đó, em vào nhanh đi, mặc như vậy ngàn vạn lần đừng để bị người ta nhận ra đó." Tiêu Bạch nhìn trước ngó sau như kẻ trộm, giúp Lâm Nhan che che đậy đậy, cuối cùng cũng an toàn hộ tống cô đến phòng bao, lập tức thở phào nhẹ nhõm, bưng nước trái cây mà người phục vụ đưa đến uống ừng ực một ly lớn.   "Em mặc làm sao? Chẳng lẽ không đẹp sao? Vừa gợi cảm lại quyến rũ, em chọn mất nửa ngày đó!" Lâm Nhan biết muốn tới hội sở giải trí nên cố ý mặc váy hai dây màu đen, lộ ra một một mảng da trắng sáng, thiết kế bó sát người làm nổi bật vóc dáng mảnh khảnh, cao gầy của cô, vô cùng tinh tế phô bày dáng người vô cùng đẹp, chỉ tùy ý đi ngang qua cửa cũng trực tiếp trở thành tiêu điểm.    Tiêu Bạch cảm thấy vẫn còn may mắn, bà cô này quậy thì quậy nhưng vẫn còn có chút lý trí, dù sao cũng còn giấu đầu hở đuôi thả tóc ra, đeo kính râm, chú ý một chút thì cũng không khiến người ta liếc mắt một cái đã nhận ra.   Nhưng mà tối khuya rồi còn đeo kính râm ra ngoài, anh chỉ cảm thấy thánh gây họa này đang làm trò cười thôi.   Lâm Nhan không biết suy nghĩ của Tiêu Bạch, tùy ý liếc nhìn phòng bao này, sau đó hai mắt tỏa sáng cầm lấy tay Tiêu Bạch hỏi: "Đẹp trai không?"   Tiêu Bạch lập tức lạnh lùng liếc mắt qua, nhìn thấy người phục vụ bước ra khỏi cửa lúc này mới bùng nổ: "Chậc, chậc, chậc... Lâm Tiểu Nhan, em là một người phụ nữ đã ly hôn, có cần gấp gáp khó nhịn như vậy không? Để tìm kiếm an ủi cũng không cần phải kích thích bản thân mình như vậy đi?"   Tiêu Bạch là người hiểu rõ Lâm Nhan nhất, nhưng mà trước đó Lâm Nhan vì để khiến cho tên nhóc họ Hàn kia thích mình, chuyên tâm giả bộ ngoan ngoãn, còn nói đến chỗ ăn chơi là cô gái không đứng đắn nên nín nhịn không cùng anh đến những chỗ đó chơi, nhưng ai biết Hàn Hữu Niên vốn đếch thèm quan tâm cô, sau đó lại trời xui đất khiến thế nào mà gả cho vị kia của nhà họ Tạ, lúc đó lại giống cái đồ chỉ ăn rồi chờ chết, lại một trận thanh tâm quả dục*.   *Thanh tâm quả dục: không có ham muốn sắc dục.   Bây giờ lại đột nhiên rớt não đi ly hôn, ly hôn xong còn muốn tìm hoan mua vui, Tiêu Bạch nghi ngờ dán mắt vào người phụ nữ này đánh giá, anh đang nghi không biết có phải bị đổi mất tim hay không, chuyện Hàn Hữu Niên và Lâm Sanh kích thích cô lớn như vậy sao?   Nhưng mà anh lại thích Lâm Nhan như vậy, thoải mái tùy ý, không có gì bó buộc, không tim không phổi.   Nếu thật sự là như vậy, anh cảm thấy Lâm Nhan có thể vô đối ở giới giải trí.   "( ̄▽ ̄~) Xí~~" Lâm Nhan mang vẻ mặt ghét bỏ liếc Tiêu Bạch một cái, "Anh đừng nói với em là hôm nay anh đến chỗ này không định tìm một cô gái nhỏ xinh đẹp đi?"   "Ừ. Anh đặc biệt đến để an ủi trái tim tổn thương của người đàn bà đã ly hôn." Tiêu Bạch gật đầu như thật.   Lâm Nhan tức giận đạp một cái lên mông người kia, nửa cười nửa không nhìn tên miệng thối tha trước mặt: "Cái miệng thối này của anh ra đường chưa từng bị ai đánh sao? Mở miệng một cái là người đàn bà, anh đang mắng ai đó? Em chỉ ly hôn một cái còn không thể kiếm một cậu xinh trai sao? Anh cút nhanh đi, đừng lắm mồm nữa."   Lâm Nhan chẳng có chút kiên nhẫn nào, vốn dĩ cô nghe Tiêu Bạch nói ở đây rất nhiều em xinh trai, giá trị nhan sắc rất cao, muốn đi rửa mắt một chút để thay đổi tâm trạng, người này mỗi câu còn như chứa dao sợ không kích thích chết cô à.   "Bà cố nội của anh ơi, tìm kẻ đẹp trai thì không thành vấn đề, không tính đến em không có khả năng làm xằng bậy, em cũng đừng quên thân phận, nghề nghiệp của mình." Tiêu Bạch đâm một châm dự phòng trước.   "Yên tâm đi! Mặc dù em là nhan cẩu nhưng mà với khuôn mặt thuộc trường phái siêu thực lực của em thì cũng không có mấy người đàn ông có thể lọt vào mắt xanh của em đâu!" Lâm Nhan không còn gì để nói, trở mặt xem thường rồi đồng ý với anh, cô còn chưa gặp được trường hợp này nên có chút phấn khích.   Tiêu Bạch đi ra ngoài, chỉ một lát đã quay lại, vỗ vỗ tay, bốn anh chàng trẻ tuổi đi vào theo.   Đôi mắt Lâm Nhan sáng rực lên, một đám thân cao chân dài, ngũ quan tinh tế đẹp trai, vừa mới nhìn đã khiến người ta cảm giác sức trẻ mơn mởn, có loại dịu ngoan như cừu, loại đẹp trai sáng chói như ánh mặt trời, còn có loại lạnh lùng, hà khắc, còn một người, nhìn như lưu manh từ lúc đến đã cà lơ phất phơ cười nhạo nhìn cô, đôi mắt hoa đào tỏa ra khí tức mất hồn.    Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ha ha ha... Nhan cẩu bắt đầu bay lên cuộc sống tự do!