Chương 4: Đồ điên   Editor: Ballantine’s - Cô bé nhà bên ám ảnh vì hằng hà sa số thành ngữ của tác giả.   "Giúp chuyện gì?" Tuy trong lòng Trần Sảng bất mãn với Lâm Nhan, nhưng vì tự do của ông chủ nên vẫn kiên nhẫn mười phần như trước.   "Tôi muốn tách hộ khẩu khỏi nhà họ Lâm, có thể chuyển đến nhà họ Tạ trước rồi sau đó lại tách ra ngoài."   "Lâm tiểu thư, làm người thì thật sự không cần tham lam quá, điều kiện ly hôn ông chủ đưa ra cho cô đã rất có lương tâm rồi..." Trong nháy mắt sắc mặt Trần Sảng đen thui, giọng điệu xa cách.   Cô ta có biết chuyển hộ khẩu đến nhà họ Tạ là khái niệm gì không?   Phải biết rằng ông cụ Tạ đã từng nói, nếu sau khi ông trăm tuổi, khi bổ nhiệm người quản lý gia tộc tiếp theo, hễ là người có tên trong hộ khẩu nhà họ Tạ đều được tính là một người, đều có thể nhận một phần tài sản đảm bảo nửa đời sau không lo cơm áo gạo tiền.   Nói cái gì mà sẽ chuyển ra ngoài, người phụ nữ này chiếm lấy vị trí Tạ thiếu phu nhân suốt hai năm, bây giờ còn ngấp nghé phần tài sản trong tương lai của ông cụ Tạ, thật sự là tham lam.   Lần này đồng ý sảng khoái như thế, thì ra là còn có thủ đoạn phía sau.   Ông chủ sáng suốt một đời làm sao lại bị một người phụ nữ như vậy giăng bẫy cơ chứ?   "Trợ lý Trần, tôi biết anh không thích tôi, tôi chỉ muốn chuyển hộ khẩu mà thôi, nếu không thì anh quay về nói với ông chủ anh một tiếng, anh ta có thể cho tôi ít phí ly hôn đi một chút, chỉ cần giúp tôi làm xong chuyện này là được." Lâm Nhan không nghĩ tới trợ lý Trần sẽ phản ứng mãnh liệt như thế, còn nói năng không chút nể nang, nhưng cô cũng hiểu được người này trước đây ăn không ít khổ ở chỗ mình nên cũng không thèm so đo.   Xã hội pháp trị, tất cả đều phải dựa theo quy chế quy định để làm việc, tự bản thân Lâm Nhan không có cách nào, không phải chỉ có thể dựa theo cách bình thường xử lý sao.   "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi thất lễ quá, chuyển hộ khẩu là chuyện lớn, tôi phải trở về hỏi ý kiến ông chủ." Trần Sảng tỉnh táo lại, cũng hiểu được bản thân vừa rồi phản ứng có chút quá khích, lễ phép nhận lỗi.   Cậu ta thật sự sợ bà cô nhỏ này, lúc trước không chịu ly hôn thì dù gì cũng không gây chuyện linh tinh, lần này lại đưa ra loại điều kiện này, đây chẳng phải là định khiến người khác chán ngấy sao.   "Được, anh để cho anh ta nghĩ xong xuôi rồi thì báo sớm cho tôi biết, tôi sẽ mang thỏa thuận ly hôn đã được ký cùng anh ta đi xử lý chuyện tách hộ khẩu trước, sau đó đi làm thủ tục ly hôn, làm xong những chuyện này sau này tôi sẽ không làm phiền đến anh ta nữa." Lâm Nhan cố ý nói ra mình sẽ chính thức ký tên để thể hiện sự chân thành.   Nhưng lời nói này lọt vào tai Trần Sảng thì trở thành lợi dụng điểm yếu để uy hiếp, dùng thỏa thuận ly hôn làm mồi nhử, yêu cầu chuyển hộ khẩu, nhưng sau khi nhập hộ khẩu vào nhà họ Tạ, ai biết được người phụ nữ này có thay đổi hay không, nhất thời trong lòng Trần Sảng càng thêm bất mãn Lâm Nhan.   Chung cư Thương Lan ở trung tâm Hải Thành nơi tấc đất tấc vàng.   Người đàn ông cơ thể thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi đứng trước cửa sổ sát đất thản nhiên cầm ly rượu vang khẽ lắc, nghe Trần Sảng báo cáo, đôi mắt rét lạnh: "Cô ta thật sự nói như vậy sao?"   "Vô cùng xác thực, Tạ tổng, Lâm tiểu thư căn bản là không muốn ly hôn, cố ý gây khó dễ. Tôi đã kiểm tra thử, tách hộ khẩu cũng không cần phải phụ thuộc vào quan hệ hôn nhân, cô ta nhất định là tơ tưởng đến phần di sản của ông cụ đó!" Trần Sảng chau mày, bực mình khó chịu thay ông chủ mình.   "Báo với cô ta 9h30 ngày mai đi làm hộ khẩu." Tạ Phong Trần lắc ly rượu vang đỏ trong tay, uống một ngụm, mở miệng nói, ánh mắt sâu xa nhìn chăm chú ánh đèn của hàng vạn gia đình ngoài cửa sổ, suy nghĩ không tự giác bay xa.   Nếu Lâm Nhan muốn thật sự là tiền, hai năm có rất nhiều cơ hội để đưa ra yêu cầu, anh lại nghĩ đến bưu kiện nặc danh mới nhận được trước khi Trần Sảng quay về.   Bên trong có hai tấm ảnh chụp, một tấm là Lâm Nhan và Hàn Hữu Niên một trước một sau bước lên cùng một chiếc xe, một tấm là Hàn Hữu Niên lái xe đưa Lâm Nhan quay về biệt thự Thiên Hải, trên tấm hình khoảng cách giữa hai người rất gần, trên người Lâm Nhan chính là bộ váy màu lam nhạt mới mặc tối hôm qua.   Trong giới thượng lưu Hải Thành luôn có không ít lời đồn đại vô căn cứ, lúc trước đám hỏi giữa hai nhà Lâm Tạ, tất cả mọi người đều nói Lâm Nhan vẫn quấn đến chết không buông Hàn đại thiếu, gần đây lại nghe nói Hàn đại thiếu vô cùng tốt với người con gái mới tìm về của nhà họ Lâm.   Lâm Nhan đồng ý ly hôn chẳng lẽ bởi vì cô đã đào thành công góc tường của em gái mình à?   Không có chuyện đó, nếu cô ta có năng lực câu được Hàn Hữu Niên, lúc trước cũng không ngu đến nỗi nhầm đối tượng, những ảnh chụp này làm sao lại được gửi đến trước mặt anh? Cố ý để cho anh nhìn thấy là muốn anh gây khó dễ cho Lâm Nhan à?   Tạ Phong Trần không khỏi nghĩ đến tối hôm qua Lâm Nhan say khướt nằm dựa vào sofa, nhìn thấy anh như con mèo đã bị bỏ đói lâu ngày nhìn thấy cá, nhào tới ôm anh, vừa sờ rồi ôm rồi lại cắn, lại hôn, ánh mắt mơ mơ màng màng như rượu ngon, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, nhịn không được thầm mắng một tiếng thô tục, là loại rất rất bẩn.   Bởi vì trong đầu anh tổng hợp hoàn chỉnh được một khả năng.   Người phụ nữ tên Lâm Nhan kia mịa nó chính là đồ điên.   Có lẽ lúc cô quyến rũ anh thì cũng không xem anh là anh mà là một người nào khác...   Trong cơn giận, Tạ Phong Trần mang sắc mặt u ám cầm lấy áo khoác lập tức đi ra ngoài.   Trần Sảng sửng sốt trợn tròn mắt, giật mình lại mới quay về phía bóng lưng người kia sốt ruột gọi to: "Ông chủ, anh đi đâu thế?"   "Báo cho Lâm Nhan ngày mai 9h gặp ở cục dân chính." Giọng nói người đàn ông lạnh lẽo như băng trong ngày đông chí, sau đó là tiếng cánh cửa bị đóng sầm thật mạnh, hứng chịu lửa giận không tên của chủ nhân.   Trong lòng Trần Sảng rối bời, vừa rồi không phải nói 9h30 đi làm hộ khẩu sao?   Làm sao lại hối hận đổi thành 9h đi cục dân chính rồi?   Vậy có còn làm hộ khẩu nữa hay không?   Trước khi Lâm Nhan ngủ thì nhận được câu trả lời của trợ lý Trần, trong lòng vô cùng vui vẻ, không ngớt lời cảm ơn, tách hộ khẩu là ý định nhất thời nổi lên khi nói chuyện với mẹ Lâm, vốn dĩ cô cũng không hiểu giấy tờ về phương diện này, không nghĩ đến vậy mà con người Tạ Phong Trần rất tốt, lại đồng ý giúp cô.   Lâm Nhan lòng đầy phấn khích, dứt khoát ký tên mình lên bản thỏa thuận ly hôn.   Sau đó lại lục tung mọi thứ tìm giấy đăng ký kết hôn cùng với sổ hộ khẩu được nhà họ Lâm phái người đưa đến sau khi cô rời khỏi đó, cộng thêm thỏa thuận ly hôn, tất cả đều cùng đặt trong một túi hồ sơ.   Bởi vì tâm trạng không tệ lắm nên Lâm Nhan đi ngủ sớm mà không hề có chút gánh nặng nào.   7h sáng ngày hôm sau báo thức kêu lên, người giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng phong phú xong xuôi, Lâm Nhan ăn xong rồi mới lên lầu thay quần áo.   Nghĩ đến ly hôn là một chuyện vô cùng đáng mừng, nên Lâm Nhan thuận tay cầm một chiếc váy hở vai phối viền lá sen màu đỏ trong phòng chứa quần áo, để lộ ra bả vai và xương quai xanh tinh tế, làn da Lâm Nhan rất trắng, là loại da trắng sáng lóa mắt, đỏ trắng đối lập rõ ràng, gợi cảm động lòng người.   Lâm Nhan nhìn thấy hiệu quả của chiếc váy trên người, vừa lòng xoay qua xoay lại, bộ tóc dài đến thắt lưng được bện hai phần ba thành hình xương cá, trên mặt trang điểm đơn giản trang nhã, phun kem chống nắng, đội chiếc mũ vàng nhạt chống nắng và đeo kính râm, mang theo một chiếc túi phối màu tương phản vô cùng hứng thú ra khỏi nhà.   Lâm Nhan chạy đến cửa cục dân chính, thời gian vừa khít 9h không hơn không kém, cô hạ cửa xe xuống, lên tiếng chào hỏi trợ lý Trần rồi đi đỗ xe, mất một chút thời gian, cô đỗ xe luôn không tốt lắm.   Đẩy cửa xe ra, không biết khi nào thì trợ lý Trần đã đứng bên cạnh xe,  cung kính mời cô đi vào cùng cậu.   Hôm nay mặt trời có chút chói chang, Lâm Nhan vừa mới ra khỏi điều hòa của xe đã cảm thấy cả người bắt đầu đổ mồ hôi, vừa đi về phía trước vừa hỏi: "Không phải đi làm hộ khẩu trước sao?"   "Lâm tiểu thư, chuyện hộ khẩu tôi sẽ giúp cô lo liệu ổn thỏa, Tạ tổng nói hôm nay giải quyết chuyện ly hôn trước." Trợ lý Trần phức tạp liếc nhìn Lâm Nhan một cái, nghĩ thầm, để xem người phụ nữ này có câm miệng hay không.   Ai ngờ rằng Lâm Nhan căn bản không hề hoài nghi, sảng khoái đồng ý: "Cũng được, chỉ cần làm giúp tôi là được, vậy thì giải quyết chuyện ly hôn trước đi."   Đối với Lâm Nhan, ly hôn cũng là một chuyện cấp bách, xử lý xong một chuyện thì bớt được một cái phiền.   Lâm Nhan đẩy cửa đi vào thì thấy chủ nhiệm trung niên đầu hói đang cúi đầu khom lưng rót nước châm trà cho Tạ Phong Trần trong phòng làm việc, khóe miệng nhịn không được run rẩy, có tiền thật là tốt đó, đến chỗ nào cũng được người khác cung phụng.   Tạ Phong Trần vẫn là một thân âu phục màu đen, phía trong là sơmi trắng, chuẩn tác phong của một doanh nhân ưu tú, chững chạc, lão luyện, chẳng qua là khí lạnh đóng băng cả mét quanh người khiến chủ nhiệm đầu hói kia trong lòng run sợ như đi trên lớp băng mỏng.   Lâm Nhan thở dài, ở chỗ này có cần phải giả vờ cao kiêu ngạo, lạnh lùng phóng thích hàn khí ra sao?   "Hello! Buổi sáng tốt lành nha!" Lâm Nhan có lòng chào hỏi người kia, có ý muốn làm dịu bầu không khí một chút.   Ai dè đổi lại thằng cha này căn bản đếch thèm để ý đến cô, sốt ruột thúc giục chủ nhiệm trung niên đầu hói: "Bắt đầu đi!"   Bởi vì có thỏa thuận ly hôn, nên xem như hai bên ly hôn trong hòa bình, mặc dù lời nói của nhân viên công tác ám chỉ hai người phải bình tĩnh, suy nghĩ kỹ càng, tóm lại chính là ý khuyên hợp không khuyên ly, nhưng quay lại nhìn thấy ánh mắt bức người của người đàn ông lạnh lùng kia lại không tự chủ đẩy nhanh quy trình.   Hai tờ giấy đăng ký kết hôn được đổi thành ly hôn, ảnh chụp chung được đổi thành từng người, sau khi đóng dấu nổi, chủ nhiệm trung niên còn thể hiện vẻ mặt luyến tiếc: "Tôi làm việc ở chỗ này hai mươi năm, vừa nhìn thấy tướng mạo hai người thì đã cảm thấy có tướng phu thê, trai tài gái sắc vô cùng xứng đôi."   Lâm Nhan cẩn thận cất chứng nhận ly hôn đi, chỉ cười mà không nói.   Tạ Phong Trần xoay người bước đi, ngay cả chứng nhận ly hôn cũng do trợ lý Trần thu lại, giống như chỉ cần cái gì có liên quan đến Lâm Nhan thì giống như đều nhiễm độc vậy.   Người đàn ông cao lớn chân dài, trong chớp mắt đã đi đến ngoài cửa thủy tinh cảm ứng. Lâm Nhan bĩu môi, ngoài cửa thủy tinh là khoảng hai mươi bậc thang, cô mang giày cao gót nên lao ra cũng chậm hơn, đuổi đến nơi thì người ta đã bị trợ lý cung kính mời ngồi vào trong siêu xe rồi.   Tạ Phong Trần nghe thấy tiếng giày cao gót từ xa đến gần, càng ngày càng nhanh, nhịn không được nghiêng đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy người phụ nữ mười lăm phút trước còn cùng trên một quyển chứng nhận đăng ký kết hôn với anh đang bay đến như con bướm đỏ hạ cánh bay lượn dưới ánh mặt trời, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, ngược lại nhìn thấy thuận mắt hơn trước rất nhiều, giọng nói cô dồn dập hỏi: "Tạ tiên sinh, thủ tục ly hôn đã xong rồi, bây giờ có thể giúp tôi xử lý chuyện hộ khẩu không?”   "Lâm Nhan, đã ly hôn rồi, cô chỉ là vợ trước thì sao lại không biết xấu hổ chuyển hộ khẩu đến nhà tôi?" Tạ Phong Trần nhìn Lâm Nhan không nói lời nào, chỉ cảm thấy người phụ nữ này sợ là ra đường quên mang theo não rồi.   Vợ trước Lâm Nhan mơ mơ hồ hồ, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đổi thành lúc đỏ lúc xanh: "Anh giỡn chơi với tôi à? Không phải đã nói giúp tôi làm chuyện này rồi sao?"   "Không thân cũng chẳng quen, tôi thiếu nợ gì cô à?" Tạ Phong Trần cười châm biếm, lấy tay che miệng khinh bỉ ngáp một cái, giây tiếp theo liền nâng cửa kính xe lên, không muốn trả lời cô nữa.   "Quay về công ty." Tạ Phong Trần trầm giọng ra lệnh, nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ sốt ruột của Lâm Nhan qua lớp kính, không hiểu sao tâm trạng anh tốt hơn một chút.   Nín nhịn suốt hai năm cuối cùng cũng thở ra một hơi.   "Ông chủ, thực ra có thể nhắc nhở Lâm tiểu thư làm hộ khẩu độc lập không nhất định chỉ có cách chuyển theo quan hệ vợ chồng." Trần Sảng nhìn thấy bộ dạng gắt gỏng giậm chân của Lâm Nhan qua gương chiếu hậu, không đành lòng nói.   Cậu nghĩ hôm nay Lâm Nhan sẽ sinh sự, nhưng không ngờ rằng người ta lại tin tưởng cậu, tràn đầy thành ý mang theo thỏa thuận ly hôn tới.   Quá trình xử lý thủ tục cũng vô cùng phối hợp.   Từ đó, cậu thật sự cảm thấy hình như Lâm Nhan cũng không phải xảo quyệt, đáng ghét như vậy.   "Nhiều chuyện." Ánh mắt Tạ Phong Trần lạnh lùng lướt qua cậu, chuyện của người phụ nữ tên Lâm Nhan kia, một chút anh cũng không muốn dính dáng đến.   Nhìn thấy đuôi chiếc xe xa hoa kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Lâm Nhan tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt nguy hiểm nheo lại: "Tên đàn ông chó chết kia, anh hãy cầu nguyện cả đời này đừng bao giờ rơi vào tay bà đây."