11.
Chương 11
Khang Thánh Triết đảo mắt qua một cái rồi lại nhắm mắt lại, nhưng cơn buồn ngủ đã trở nên trôi nổ, không thể làm hắn bình yên đi vào giấc ngủ, hắn than dài một tiếng bò xuống giường.
Giờ vẫn là buổi sáng, cha mẹ Khang Thánh Triết đã ăn xong cơm sáng, ngày thường Khang Thánh Triết không thích dậy sớm, chợt thấy hắn đi ra cha mẹ hắn có chút ngạc nhiên.
"Sao hôm nay dậy sớm như vậy?"
"Con bị đánh thức."
Mẹ của Khang Thánh Triết cười cười nói:
"Ăn cơm không con?"
"Con không ăn, con đi ra ngoài dạo một chút."
Nơi Khang Thánh Triết muốn đi dạo cách nhà không xa, chỉ cách nhà cái hai quảng trường, đại học A, hắn là người thành phố này, nhà lại gần đại học A, trước kia thường xuyên đi tản bộ ở đây, mấy năm nay nhiều việc bận rộn lâu rồi chưa lại ghé thăm.
Vừa rồi nói với Vương Lộ việc báo danh học đại học nên hắn đột phát ra ý tưởng muốn đi dạo đại học A, qua một thời gian nữa hắn phải nhập học, tính cách của hắn tương đối lười nhác, việc học đại học hắn cũng chưa từng suy xét việc cách nhà quá xa, vốn dĩ đại học A cũng cực kỳ nổi danh, kết hợp lại đúng là lựa chọn hàng đầu của hắn.
Khang Thánh Triết rõ như lòng bàn tay bố cục tại trường, xuyên qua khu giảng đường không xa lạ ngựa quen đường cũ đến cửa học viện Văn Học.
Bây giờ là khoảng 9h sáng, học viện Văn Học đã sớm mở, Khang Thánh Triết đứng ở cửa trong chốc lát, chú bảo vệ thăm dò quan sát hắn một cái rồi lại lui về.
Không có ý ngăn cản hắn đi vào.
Cũng không thể trách chú bảo vệ không nghiêm túc công tác, thật sự là vì khí chất của Khang Thánh Triết không giống với học sinh trung học vừa thi đại học xong, toàn thân hắn không có một chút bộ dạng nào của đám học sinh bị những quy định khắt khe trong học tập câu thúc, nói tiếp thì hắn tạo cho người ta cảm giác mười phần tương xứng với học sinh trong học viện Văn Học.
Bộc lộ ra bộ dạng phong độ của người trí thức văn nghệ.
Hắn do dự trong chốc lát không quyết định được có nên đi vào tham quan hay không, vì thời gian đứng tại chỗ quá dài cho nên chú bảo vệ vốn dĩ không quan tâm, lần thứ hai nghiêng đầu ra nghi hoặc nhìn hắn một lần nữa.
Bị ánh mắt như vậy quét qua làm hắn bừng tỉnh đi về phía trước, đột nhiên "rầm" một tiếng.
Tiếng trầm đục vang lên.
Liêu Túc đi ngang qua đột nhiên quay đầu lại, phía xa tại cửa học viện Văn Học một bóng hình ngồi xổm xuống, ôm đầu bộ dạng cực kỳ đau đớn.
Liêu Túc ngạc nhiên nói:
"Có chuyện gì xảy ra a?"
Vưu Lương Hành trước sau như một đi bên cạnh hắn bị hắn hô to gọi nhỏ mà chậm rãi nhìn về hướng cửa học viện Văn Học, quan sát 1s sau hắn nhàn nhạt nói:
"Dường như bị đụng đầu?"
Đột nhiên Liêu Túc cười:
"Không có khả năng a, cửa học viện Văn Học cao 2m, có khi không phải đụng vào cửa mà là đụng vào tường đi."
Vưu Lương Hành không tỏ ý kiến, trong lúc hai người đàm luận, thì thân ảnh kia thong thả đứng lên, hắn vừa đứng dậy thì đừng nói Liêu Túc mà ngay cả Vưu Lương Hành cũng phải cả kinh.
Vừa rồi lúc nói chuyện, Vưu Lương Hành cũng không quá nghiêm túc, giờ đột nhiên nhìn thấy trong tầm mắt một thân ảnh to lớn như vậy, hắn không tự giác mà kinh ngạc nhìn không chớp mắt.
Cao quá.
Phải nói là quá cao.
Vưu Lương Hành thân cao 1m85, Liêu Túc là 1m80, vô luận trong đám nam sinh thì không tính lún, nhưng tuy nhiên nhìn người nọ đứng thẳng thì cảm thấy có chút khó có thể tiếp thu.
Liêu Túc nói không sai, cửa của học viện Văn Học cao 2m, người nọ đứng thẳng rõ ràng cao bằng cửa, đó là nhìn từ xa, còn đừng gần có thể cao hơn cửa 2-3cm.
Này thì không thể trách được sẽ đụng đầu a.
Ít nhất người nọ cũng cao 2m linh mấy
Liêu Túc khó có thể tin được thốt ra:
"Ta ***, trường học của chúng ta có người như vậy sao? Học thể dục sao? Không có a, học viện chúng ta người cao nhất cũng chỉ mới 1m98, nhưng học viện Văn Học thì....!Học viện Văn Học cũng không nghe nói có người nào cao như vậy."
Tin tức trong trường được truyền bá cực nhanh, một khi trong trường có người nào quá đặc thù thì không tới một ngày sẽ bị sức truyền bá dào dạt khiến mọi người đều biết, bản thân Vưu Lương Hành chính là một ví dụ cực tốt.
Hắn cẩn thận đánh giá bóng dáng ở phía trước, tóc rất dài, buộc thành đuôi ngựa, nhưng tuy rằng tóc dài vẫn không bị nghi ngờ là nữ sinh, bởi vì thể trạng của hắn rất cao,tuy mặc áo khoác nhưng cũng có thể nhìn ra được cơ bắp rất cân xứng, rõ ràng cao đến khoa trương như vậy nhưng không cảm thấy quá mức đột ngột.
Liêu Túc tổng kết:
"Phỏng chừng là ở trường khác tới, nếu không chính là tân sinh viên năm học mới."
Vưu Lương Hành lên tiếng nói:
"Chúng ta đi thôi."
Liêu Túc đi về phía trước vài bước nhưng sau đó lại thụt lùi lại nói với Vưu Lương Hành:
"Này, hắn cao 2m linh mấy đó, còn tóc dài nữa a!"
Vưu Lương Hành:
"...." Cho nên...thì sao?
Liêu Túc khiếp sợ nói:
"Cậu không hiếu kỳ sao? Không muốn đi xem sao?"
Vưu Lương Hành:
"Không muốn"
Liêu Túc:
"Nhưng tôi muốn a!"
Vưu Lương Hành nhăn mày lại, Liêu Túc cười hì hì nói:
"Chỉ 2 phút, tôi chạy rất nhanh! Thật đó."
Vưu Lương Hành:
"Cậu nói ít thôi...."
Giọng của hắn còn chưa nói hết thì cả người Liêu Túc giống như một mũi tên được bắn ra từ cây cung, vọt ra ngoài, Liêu Túc cũng không phải nói hư ngôn, hắn thuộc đội điền kinh, tốc độ rất nhanh, thành tích 400 mét cũng làm người ta ghé mắt.
Mười mấy giây ngắn ngủi Vưu Lương Hành đã thấy thân ảnh của Liêu Túc tới phía sau lưng của bóng dáng cao lớn kia, hắn ra vẻ rất tự nhiên muốn đi vào cửa học viên Văn Học nhưng lại bị chú bảo vệ gọi lại:
"Học viên thể dục kia làm gì đó."
Chú bảo vệ không nhận ra Khang Thánh Triết nhưng chú biết Liêu Túc.
Da mặt hắn dày bị hô lên cũng không có ảnh hưởng gì, chỉ hi hi ha ha vuốt đầu vòng vèo đi qua đi lại, thuận tiện còn cố ý như vô tình đối mặt với thân ảnh cao lớn kia.
"Cháu không phải đi ra rồi a! Đừng nóng giận đừng nóng giận, cháu liền đi...."
Nói đến một nửa đột nhiên Liêu Túc đem mấy lời còn lại nuốt vào, nguyên bản hắn chỉ nhìn quét qua nhưng ánh mắt không thể khống chế ngừng trên gương mặt người kia, biểu tình biến hóa càng lúc càng lớn.
Đột nhiên, Liêu Túc hướng về phía Vưu Lương Hành nhanh như chớp chạy về bên người hắn, hơi thở tuy rằng ổn thỏa nhưng sắc mặt vô ngữ cứng họng.
Vưu Lương Hành bị sắc mặt của hắn làm cho buồn cười nói:
"Làm sao vậy?"
Liêu Túc ngạnh ngạnh không nói chuyện.
Vưu Lương Hành cười nói:
"Không phải cậu muốn nhìn sao?"
Liêu Túc ai oán nói:
"Tôi hối hận."
"Khó coi sao?"
Liêu Túc cau mày, bộ dạng giống như gặp quỷ:
"Khó coi, chẳng đẹp chút nào! Căn bản không phải đẹp mà là TMD quá đẹp, tôi...!tôi...!tôi không phục a a a a!".
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
102 chương
179 chương
12 chương
30 chương
91 chương
47 chương