Nguyễn Nặc bắt gặp ánh mắt sâu không thấy đáy của anh, trong lòng cô hơi sợ.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, cô tưởng anh lại tức giận: "Sao vậy?" Lần này cô không có ý định dỗ dành anh, dù sao thì cô cũng rời đi từ sớm nên chắc không phải tức giận vì cô.
"Bánh bao, em xinh đẹp quá." Từ Kha đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cô không chút e dè, đường nét tinh xảo, cô như thể trưởng thành theo ý thích của anh vậy.
Tuy nhiên, Từ Kha không biết là vì cô nên anh thích kiểu này, hay là bởi vì anh thích kiểu này nên mới thích cô, anh không phân biệt được.
Nhưng quan trọng là người trước mặt, đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, nhìn anh với ánh mắt rụt rè như con mèo con vậy.
Mỗi khi anh tiến lại gần, cô sẽ hơi run rẩy muốn lùi về sau.
Từ Kha nhớ tới cảnh trong rạp chiếu phim chiều này, lại nhìn vào đôi môi của cô, đúng là vẫn còn hơi sưng, thậm chí môi còn bị rách.
Nghĩ bởi vì mình không khống chế lực tốt nên làm cô đau, Từ Kha đau lòng: "Đừng sợ, để anh ôm một cái."
Nguyễn Nặc tưởng anh lại muốn hôn mình, nhưng anh chỉ kiềm chế mà ôm cô, đặt cằm lên vai cô, hai người có thể nghe rõ nhịp tim đập của đối phương.
Anh ôm cô được một lúc lâu nhưng vẫn chưa buông ra.
Nguyễn Nặc hơi cảm thấy buồn ngủ, khẽ ngáp một cái, nước mắt chảy ra ngoài.
Từ Kha ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy giọt nước mắt trên lông mi hình cánh bướm của cô rơi xuống, chóp mũi mượt mà cũng được phủ một tầng ửng đỏ.
Cô ít tập thể dục, hôm nay đi dạo lâu như vậy, nên chắc cũng cảm thấy mệt mỏi.
"Buồn ngủ?" Từ Kha hiếm khi cười, anh thích nhìn các biểu cảm đáng yêu trên khuôn mặt cô.
"Ừm." Nguyễn Nặc gật đầu, vừa định đưa tay lên dụi mắt thì đã bị anh cầm lấy cổ tay, cô nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
"Đừng sờ mắt." Từ Kha nói.
Sao lại không được sờ, chẳng phải lúc nãy anh còn hôn lên mắt cô khi ở rạp chiếu phim sao.
"Về ngủ tiếp đi." Từ Kha bế cô lên, đặt cô lên giường, đắp chăn bông cho cô: "Em ngủ trước đi, anh đi tắm."
"Ừm." Nguyễn Nặc thực sự cảm thấy rất buồn ngủ, gật đầu một cái sau đó quay đầu và nhắm mắt lại.
Cô mèo ngốc vẫn có thể lăn ra ngủ ngay khi vừa chạm xuống giường của anh.
Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện, trong lòng Nguyễn Nặc hơi suy nghĩ, nhưng nghĩ đến việc chuẩn bị trạng thái tốt để quay phim thì đã lại ném phiền muộn ra sau đầu, cơn buồn ngủ dần ập đến, cô ngủ thiếp đi.
Hôm sau khi Nguyễn Nặc tỉnh dậy, Từ Kha vẫn đang ngủ bên cạnh cô, cô rón ra rón rén bước xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, sau khi rửa mặt chải đầu xong, cô vừa bước qua cửa đã bắt gặp ánh mắt của Từ Kha.
Từ Kha chưa kịp nói gì thì Nguyễn Nặc đã đi đến bên cạnh anh, ngồi ở bên giường, nhìn anh và nói: "Sáng hôm nay em phải đi quay phim, tối hôm qua buồn ngủ quá quên nói với anh."
"Ừm, chú ý an toàn." Từ Kha kéo tay cô, để cô đè lên người anh, ôm cô một lúc mới buông ra.
Khóe miệng của Nguyễn Nặc cong lên thành một nụ cười, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên trán anh xong mới ra khỏi phòng.
Từ Kha nhìn bóng lưng xinh đẹp đang dần khuất xa, sờ sờ lên trán mình, không muốn cô ra khỏi cửa một chút nào.
Lúc Nguyễn Nặc trở lại đoàn phim, Lâm Tiểu Di đã chờ cô sẵn ở Hoành Điếm, thấy cô đến liền vội vàng vẫy tay: "Nguyễn Nặc, ở đây."
Sau khi nghe thấy giọng của cô ấy, Nguyễn Nặc lập tức bước tới đó.
Đây là lần đầu tiên cô quay nhiều cảnh đối thoại như vậy, cảm giác hơi lo lắng, cộng với việc cô mất nhiều thời gian đi từ nhà đến đây, nên có thể sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim.
Cô vội vàng hỏi: "Tiểu Di, chị có đến muộn không?"
"Không không, các diễn viên chính vẫn đang trang điểm." Lâm Tiểu Di đưa Nguyễn Nặc vào phòng trang điểm của diễn viên phụ, chỉ vào cửa sổ: "Đây là dành cho diễn viên phụ, mọi người đều có chỗ riêng của mình, nhưng bởi vì có một người chưa đến, nên còn lại hai chỗ trống, chúng ta chọn tùy một chỗ là được."
Còn hai chỗ trống?
Nguyễn Nặc suy nghĩ một lúc, kéo Lâm Tiểu Di đang chuẩn bị đưa cô vào sang một bên: "Tiểu Di, em giúp chị một việc được không.".
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
48 chương
17 chương
15 chương
77 chương
11 chương