Sao đến giấm chua của con mèo người này cũng có thể ăn được vậy.
Nguyễn Nặc thản nhiên nhìn anh một cái, đọc biểu cảm của anh biết không cho thương lượng, cuối cùng nghe lời chỉ nhìn qua một cái, không đưa tay ra nữa.
"Từ Kha, chúng ta mang chúng đến bệnh viện thú y đi." Nguyễn Nặc thấy chúng rúc thành một đám, chân ngắn quơ lên, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng kêu khe khẽ, trái tim sắp nhũn thành nước rồi.
Một đứa trong đám mở mắt ra, mắt to tròn trịa hiếu kỳ đánh giá người trước mặt, giọng sữa bập bẹ kêu: "Meo."
"Ừm." Vốn Từ Kha còn lo là cô sẽ làm nũng đòi mang về nuôi, nghe cô nói như vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Có Nguyễn Nặc có khuôn mặt như mèo là đủ rồi, anh không cần mấy con mèo khác.
Đến bệnh viện thú y, Nguyễn Nặc cẩn thận đưa cho bác sĩ thùng giấy, sợ ba bé mèo này hoảng loạn: "Bác sĩ, đây là mấy bé chúng tôi nhặt được trên đường, kiểm tra chúng nó sau đó đưa đến trung tâm nhận nuôi nhé."
Bác sĩ sửng sốt một chút, thông thường, những khách hàng tới đây bảo họ khám cho chó mèo hoang đều sẽ nhận nuôi chúng nếu chúng không có vấn đề gì.
Hơn nữa ba con mèo này trông không hề rẻ, hai người trước mắt lại không nhận nuôi: "Cô gái, cô không nhận nuôi chúng sao?"
Nguyễn Nặc lắc đầu, định nói thì bị Từ Kha kéo eo về bên cạnh anh, Từ Kha nhìn bác sĩ, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Nhà tôi đã nuôi một con mèo rồi, nếu nuôi thì cô bé sẽ ghen."
Nguyễn Nặc biết anh đang chỉ mình, ngượng ngùng cúi đầu.
Cô còn lâu mới ăn giấm, Từ Kha mới là bình giấm chua.
Nhưng ở trước mặt bác sĩ, cô không cãi lại được nên chỉ có thể chu mỏ tỏ vẻ bất mãn.
Thật ra cô cũng không có ý định nhận nuôi ba con mèo nhỏ này, dù sao Từ Kha cũng không thích cô động vào mèo.
Nếu như ngày đó cô mà đụng vào thật, không chừng anh có thể tống thẳng chúng đi triệt sản.
Nghĩ đến đây, Từ Kha thật sự là cố chấp với việc đi triệt sản cho mèo.
"Được." Hai vị khách này trông không có vẻ gì là phú quý, nếu có thể thu nuôi thì tốt nhất, còn không thể thì cũng không thể miễn cưỡng.
Bác sĩ ôm thùng giấy lùi ra sau hai bước: "Tôi đưa chúng đi kiểm tra trước, chờ sau khi xác nhận tình huống thân thể xong thì sẽ mang chúng đến trung tâm nhận nuôi."
"Ừm." Nguyễn Nặc bị Từ Kha đưa ra khỏi bệnh viện thú ý.
Vừa nãy trông Từ Kha không có vẻ gì là quá yêu mèo, cũng không biết tại sao anh lại nhận nuôi con mèo Xiêm La là cô.
Hơn nữa rất nhiều người chủ lúc nuôi mèo đều đặt tên cho chúng, nhưng anh lại không.
Khi ở trên xe, Nguyễn Nặc dựa vào vai anh, đôi mắt chớp chớp nhìn anh, lúc không nhịn được nữa thì hỏi: "Từ Kha, vì sao lúc trước anh lại nuôi mèo Xiêm?"
Nguyễn Nặc có thể khẳng định không phải vì anh biết sau này con mèo Xiêm đó có thể biến thành người.
Vì lần xảy ra tai nạn xe cộ ấy, cô chỉ là một màu trắng không xác định.
Có lẽ nếu không có cơ hội tai nạn xe cộ, cô cũng sẽ không xuyên sách đến đây.
Thấy ánh mắt của cô dần dần ảm đạm, không biết con mèo này đang nghĩ gì, tóm lại biểu cảm này thì hẳn là không thích.
Từ Kha nhấc cằm cô lên, để cô nhìn vào mắt mình.
Thật ra người của nhà họ Từ cũng biết nguyên nhân anh nhận nuôi mèo Xiêm La, duy chỉ có cô là không biết: "Mèo Xiêm là ông nội cho anh, khi ở chỗ anh, em cũng chỉ lớn bằng ba con mèo kia."
Nguyễn Nặc chăm chú nghe anh nói, quay đầu hôn một cái lên đầu ngón tay của anh, trong truyện tranh thì ông nội của Từ Kha là một nhân vật đã qua đời, chẳng qua là nhớ lại ký ức thôi.
Từ Kha cúi xuống nhìn chăm chú vào động tác nhỏ của cô.
Môi cô rất mềm, nhẹ nhàng ấn lên đầu ngón tay mình như một cục bông ấm áp đụng vào anh.
Đồng thời lòng anh cũng như bị cô trêu trọc, bắt đầu rung động.
Cô cho rằng đây chỉ là lời an ủi cho anh, nhưng thực tế với anh lại là khiêu khích.
Từ Kha không kìm nén được cảm xúc của mình, cúi đầu xuống hôn cô.
Từ Kha không thích mèo, nhưng bởi vì con mèo Xiêm La này là ông nội để lại cho anh nuôi nên anh cũng bảo người giúp việc chăm sóc nó cẩn thận.
Nhưng con mèo này hình như rất thích anh, lúc anh tan tầm trở về đều chạy ra cọ anh.
Ban đầu anh còn từ chối, nhưng có một ngày anh bị mất ngủ, con mèo Xiêm La này lại trèo lên giường anh.
Từ Kha vốn muốn ném nó ra ngoài nhưng nó vừa dính vào giường anh đã ngủ.
Nhìn bộ dáng ngáy ngủ của nó, đôi mắt Từ Kha hiếm khi lại trĩu xuống, dần dần thiếp đi.
Nghĩ đến đây, Từ Kha mới ý thức được thì ra vẫn luôn là con mèo ngốc này chủ động.
A, không ngờ Nguyễn Nặc lại thương anh đến thế.
Từ Kha không đành lòng nhìn đôi môi cô bị thương, không bao lâu sau đã buông cô ra: "Sau khi ông nội đưa mèo cho anh thì qua đời."
Nguyễn Nặc rúc vào trong ngực anh, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao sau khi Từ Kha biết cô có thể biến thành mèo lại không mang cô đến viện nghiên cứu rồi.
Chỉ bởi vì cô là do ông nội đưa cho anh, lại không muốn cô phải chết đói, khi đó anh cũng không rõ là cô ăn thức ăn của nhân loại.
Hơn nữa khi anh bình tĩnh lại vẫn trở về tìm cô.
Đến nhà họ Từ, Từ Duy Du đang nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, tùy ý lật giở tạp chí Vogue trong tay.
Nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ, cô ta mới ngước mắt nhìn về phía trước.
Hai cái đứa này, nếu tách ra có một ngày cũng sẽ không chịu được.
"Từ Kha, tới đây, chúng ta nói chuyện." Từ Duy Du xoa xoa huyệt Thái Dương.
Chị bảo Kỳ Quân Sênh đi tìm nhà họ Bạch để lấy camera giám sát, kết quả đối phương nói đã đưa cho anh Từ, thương hội của Từ Kha, mà chị lại ở trong giới giải trí.
Dù sao cũng là bán cho người ta một phần ân tình, đưa cho Từ Kha tốt hơn cho chị.
Nhưng khiến chị nghi ngờ là vì sao Từ Kha cũng muốn lấy camera giám sát.
Chị biết năm đó Từ Kha đã chịu tổn thương, vốn chị muốn điều tra rõ chuyện của mẹ anh rồi mới nói cho anh biết.
Từ Duy Du nhớ lại lúc Nguyễn Nặc hoảng sợ gọi điện thoại, nghĩ cô cũng là do bị dọa sợ nên mới lần lượt gọi cho họ để trưng cầu ý kiến.
"Duy Du." Nguyễn Nặc cười chào rồi đi về phòng, biết điều để lại không gian cho hai chị em.
Từ Kha ngồi một bên của Từ Duy Du, hai chân thon dài tùy ý vắt lên nhau: "Em nghe Âu Tề nói chị cũng tìm người để lấy camera của cửa hàng."
"Đúng." Từ Duy Du vẫn chưa nghĩ ra nên nói với anh như thế nào về chuyện của mẹ thì đột nhiên có người đến.
Âu Tề ôm cặp công văn đến, nhìn thấy hai người ngồi trên ghế sô pha thì gật nhẹ: "Tổng giám đốc Từ, cô Từ." Anh ta mở cặp công văn ra, lấy một cái điện thoại ra, để trước mặt Từ Kha: "Cái này là chiếc điện thoại đã dọa cô Nguyễn."
Anh ta vừa mới nhấc tay ra chưa được bao lâu, trên màn hình điện thoại di động đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt quỷ.
Âu Tề vội vàng giải thích: "Lúc tôi vừa lấy cũng có chú ý đến, điện thoại này cứ cách mười lăm giây là sẽ hiện ra hình ảnh như vừa rồi."
"Đã biết." Khi thấy bức ảnh kia Từ Kha không thèm chớp mắt, cầm điện thoại lên luôn: "Cậu về trước đi."
"Vâng." Âu Tề nhanh chóng đi ra ngoài.
"Em nói cái điện thoại này đã dọa Nguyễn Nặc?" Từ Duy Du âm thầm thở dài một hơi, thì ra anh vẫn chưa biết chuyện kia.
Nhưng chị bắt đầu liên hệ hai chuyện này với nhau: "Nhặt được ở đâu?"
Từ Kha mở hóa đơn trên điện thoại của mình lên, đưa tới trước mặt Từ Duy Du: "Chị tự xem đi."
Lúc Từ Duy Du thấy trên điện thoại di động hiện lên hai từ mẹ thì càng chắc chắn suy nghĩ của mình.
Mục tiêu của người kia vẫn luôn là Nguyễn Nặc, đầu tiên là để cô nhìn thấy một người trông vô cùng giống mẹ, sau đó dụ cô đi vào cửa hàng quần áo hù dọa cô.
Từ Kha cầm điện thoại đã dọa Nguyễn Nặc trong tay, ấn mở màn hình, nhưng trên đó lại bắn ra giao diện mở khóa.
"Muốn tìm kỹ thuật viên không?" Từ Duy Du nghiêng đầu sang chỗ khác rồi nhìn màn hình, hình ảnh vừa bắn ra đáng sợ như vậy nhưng màn hình khóa của cái điện thoại này lại là một vòng xoay ngựa gỗ.
Từ Kha im lặng nhìn vòng xoay ngựa gỗ trên màn hình khóa, ký ức ùn ùn kéo đến, đó là hình ảnh trên tâm vé vào cửa của lần đầu tiên anh và cha mẹ đi công viên.
Chính anh cũng không phát hiện bàn tay cầm di động của mình đang dần run rẩy, các đốt ngón tay bắt đầu trở nên trắng bệch.
"Từ Kha." Giọng nói của Từ Duy Du kéo anh về thực tại.
"Ừm." Từ Kha trả lời, đôi mắt vẫn không rời khỏi cái điện thoại, nhìn chín con số bên trên, anh nhẹ nhàng gõ theo như suy nghĩ.
Điện thoại được mở ra.
Từ Duy Du mở to hai mắt nhìn, mật mã chính là sinh nhật của mẹ bọn họ, sợ là cái điện thoại này mượn tay Nguyễn Nặc rồi giao cho họ.
Từ Kha và Từ Duy Du liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.
Từ Kha mở album ảnh, ảnh đầu tiên là ảnh mặt quỷ, sau đó là ảnh ở màn hình khóa, không có ảnh chụp.
"Chị vừa rồi tìm em nói chuyện là nói cái gì, hoặc là chị nói cho em biết, chị muốn đoạn camera kia làm gì?" Từ Kha để điện thoại di động xuống, mệt mỏi tựa lên ghế sô pha.
Nghĩ đến anh và Từ Duy Du đồng thời phát hiện cái gì, mà mình đã gạt đối phương.
Từ Duy Du hơi kinh ngạc nhìn anh thì ra không phải là anh không hiểu rõ tình hình mà là đều ngầm lừa gạt đối phương: "Cũng đều đoán được rồi, còn có thể nói cái gì, xem video đi."
*
Nguyễn Nặc ngâm cả người trong nước, ở thế giới này quá mệt mỏi, ai cũng rất nguy hiểm, hơn nữa còn là núp trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công cô.
Tận đến khi phổi đã dần dần hao hết không khí mới chậm rãi ngoi đầu lên.
Trước một giây rời khỏi nước, đầu cô bỗng hiện lên một đoạn ký ức ngắn, bác sĩ Lục đang đứng trước mặt cô hí hoáy với dụng cụ chữa bệnh.
Nguyễn Nặc không hiểu lắm, cũng không rõ những cái này dùng để làm gì.
Cảm giác hít thở không thông nhanh chóng kéo tới, Nguyễn Nặc lập tức ngẩng đầu rời khỏi mặt nước, há miệng thở phì phò.
Cô và bác sĩ Lục chỉ gặp nhau ở phòng cứu thương trong đoàn làm phim, cả lúc dạ tiệc, hoàn toàn không có đoạn như trong đầu.
Nguyễn Nặc nhắm mắt lại tìm tòi ký ức có liên quan đến anh ta, liên tục xác nhận không có đoạn ký ức kia, cô thở dài: "Mình không thể lại bị động như thế." Vẫn nên đảo khách thành chủ.
Lúc cô tắm rửa xong đi ra ngoài, Từ Kha đã trở lại phòng ngủ, thấy cô tới, anh vẫy vẫy tay ý bảo cô đi qua.
Nguyễn Nặc đến bên cạnh anh, đột nhiên bị cánh tay anh kéo xuống rơi vào trong ngực anh, cô hoảng sợ hô một tiếng, vội vàng kêu tên anh: “Từ Kha."
Đôi mắt Từ Kha nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt của Nguyễn Nặc.
Ai cũng không được làm tổn thương cô, kể cả khi đối phương là mẹ anh..
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
48 chương
17 chương
15 chương
77 chương
11 chương