Sau khi xuyên sách, ta và vai ác bạo quân rải cẩu lương
Chương 5 : Sau khi xuyên sách, ta và vai ác bạo quân rải cẩu lương
Đế Vô Thích không phải chưa thấy qua loại nữ nhân điên cuồng si mê này, nhưng ánh mắt của tiểu cô nương trước mắt này… Nói như thế nào đây?
Sạch sẽ, thuần túy, sáng lấp lánh, không có tạp chất khác ở bên trong.
Dường như thật sự chính là đơn thuần mà cảm thấy gương mặt này của hắn thật không tồi, cũng không làm hắn cảm thấy ghê tởm, hay khó có thể tiếp thu.
Nhưng loại nữ nhân này tồn tại, ở trong mắt hắn chính là phiền toái, nếu là phiền toái, hắn cũng lười đến nói nhiều với nàng.
“Trẫm mặc kệ ngươi là thật khờ vẫn là giả ngu, những lời kế tiếp của trẫm, ngươi cho trẫm nghe rõ ràng.”
Vân Hề ngoan ngoãn mà đứng, mắt hạnh hơi cong: “Dạ~.”
Thích Thích cưng cứ nói đi!!!
“Tuy chiêu ngươi lại đây thị tẩm, nhưng sẽ không động ngươi, khi rời khỏi đại điện đi ra ngoài, ngươi phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Nếu là nói ra lời không nên nói, cẩn thận cái đầu của ngươi.”
Con ngươi của Vân Hề lóe sáng lấp lánh, vỗ bộ ngực hướng hắn bảo đảm: “Thích… Dạ được ạ ~ Ngài yên tâm nha, người khác nếu là hỏi ta, ta sẽ nói ngài siêu lợi hại, ta suốt một đêm cũng chưa chợp mắt.”
Suốt một đêm cũng chưa chợp mắt là cái quỷ gì?
Đế Vô Thích hiển nhiên là thực ngoài ý muốn về câu trả lời “Siêu phàm thoát tục” này của nàng, biểu tình khựng lại vài giây.
“Tịch Thiện, mang nàng đi thiên điện.”
Tuy rằng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Vân Hề lại hiểu rõ tính tình của vị này.
Làm đại vai ác trong sách, bên ngoại đồn đãi vị này thủ đoạn tàn nhẫn, tính cách quái gở, bạo ngược bất thường.
Nhưng trên thực tế, Đế Vô Thích từ đầu tới đuôi đều không có chủ động đi hại quá người khác, so với nam chủ bề ngoài ấm áp dịu dàng như ngọc, đối xử khiêm tốn tử tế với người khác, nhưng thật ra lại thích tính kế hãm hại người nhầm đạt tới mục đích của bản thân, thì Đế Vô Thích hành sự lại lỗi lạc hơn nhiều.
Nếu không, thân làm vai ác, không có đạo lý cuối cùng nhân khí lại phản ngược mạnh hơn cả nam chủ.
Bất quá tính tình vị này vẫn là lạnh chút, không thích giao lưu với người khác, càng không thích thân cận với nữ nhân.
Vân Hề làm ngoan ngoãn nghe lời tiểu mê muội, tự nhiên sẽ không đi quấy rầy nam thần nghỉ ngơi.
Hướng hắn hơi hơi gật đầu: “Vậy không quấy rầy ngài nghỉ ngơi.”
Tiểu cô nương mặt mày vẫn luôn mang theo ý cười ngoan ngoãn, vốn dĩ liền lớn lên ngọt mềm, lúc này cười lên liền càng ngọt.
Tịch Thiện kiến thức quá những người từng đứng trong đại điện, không bị dọa khóc, dọa ngu, dọa ngất, dọa ra nước tiểu, nhưng lại chưa từng gặp qua người nào cười vui vẻ như tiểu cô nương.
Vân Hề có thể không vui sao, làm thần tượng nam thần suốt 5 năm đang nằm ở cách vách, bọn họ hô hấp bầu không khí nha.
Nhưng đối với Đế Vô Thích tới nói, mọi việc lại vẫn như thường.
Như thường chính là đúng giờ chép một một quyển kinh Phật, qua nửa đêm, cơn đau đầu kịch liệt đúng hạn tới, tra tấn hắn hơn phân nửa đêm, thấp hương an thần cũng là ngủ được chưa đến hai canh giờ, tiện đà đứng dậy, mang một gương mặt tràn ngập lệ khí đi lâm triều.
Bị một đám người ồn ào đến mức đầu càng đau.
Trở lại Huyền Long Điện, đi ngang con đường trước thiên điện, đột nhiên nghe được một giọng nói ngọt mềm thuộc về tiểu cô nương: “Tịch Thiện công công, sao bệ hạ còn chưa có hạ triều nữa vậy.”
Đế Vô Thích nghe ra tới, là Vân mỹ nhân “Thị tẩm” đêm qua.
Giọng Tịch Thiện ngay sau đó truyền đến: “Bệ hạ có thể là bận rộn triều sự, Vân mỹ nhân nếu thức dậy, thì hãy chạy nhanh trở về đi.”
Ai đều có thể nghe ra ý tứ trong lời này của Tịch Thiện, tiểu cô nương đừng ăn vạ nơi này, vị kia sẽ không gặp ngươi.
Nhưng tiểu cô nương hiển nhiên có ngụy biện của bản thân: “Ta cũng không phải là cố ý ngủ nướng, ngươi ngẫm lại xem, ta hôm qua chính là tới thị tẩm, nếu là sáng sớm liền trở về, vậy không phải gián tiếp thuyết minh ta đêm qua ngủ rất ngon sao?! Cho nên nha, vì thể hiện bệ hạ siêu lợi hại, ta không thể dậy sớm được.”
Có thể ở Huyền Long Điện ngủ nướng, còn nói đúng lý hợp tình như vậy, nàng tuyệt đối là người thứ nhất.
Hết chương 5
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
159 chương
12 chương
107 chương