Sau khi xuyên sách, ta và vai ác bạo quân rải cẩu lương
Chương 4 : Sau khi xuyên sách, ta và vai ác bạo quân rải cẩu lương
Rộng lớn hùng vĩ điện lớn, yên tĩnh mà lại thâm trầm, trang trí trong điện cũng lộ ra hơi thở trầm thấp nội liễm.
Vân Hề dẫm lên tấm thảm da thú màu đen đậm, nhìn về phía người nam nhân đang ngồi trước mắt.
Chỉ thấy người nọ tuấn mỹ tuyệt luân, sắc mặt như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, có góc có cạnh, gương mặt vô cùng tuấn mỹ, như đá ngọc màu đen phát ra ánh sáng tuyệt diệu, nhìn đến ánh mắt tựa bình tĩnh, nhưng dưới sóng mắt lại giấu giếm sắc bén như chim ưng, trường bào màu đen to rộng, trên áo đen là con rồng đang bay dùng tơ vàng chỉ bạc thêu.
Da thịt không trắng như mấy ẻm tiểu thịt tươi, mà là hơi hơi có màu đồng, trên cổ tay mang một chuỗi Phật châu không bằng gỗ, mặc dù chỉ ngồi vô cùng đơn giản như vậy, nhưng cả người cũng phát ra một loại khí thế vương giả uy chấn thiên hạ.
Nàng nhớ rõ trong sách có viết: Lúc Đế Vô Thích sinh ra, thời tiết trong vắt không mây, đột nhiên mây đen kéo dày đặc, toàn bộ hoàng cung đều bao phủ ở trong bóng tối. Lão hoàng đế bị dọa đến không nhẹ, sau lại có vị cao tăng đắc đạo xuất hiện, nói tiểu hoàng tử mới sinh ra là ma đầu chuyển thế, trong thân tự mang theo lệ khí, yêu cầu dùng Phật châu đè nặng.
Cho nên, nhìn đến xâu Phật châu kia, Vân Hề lập tức xác định thân phận của vị này.
Ở giới giải trí thấy nhiều tuấn nam mỹ nữ, Vân Hề chưa bao giờ cho rằng bản thân mình là một con chó liếm nhan sắc.
Có thể thấy được con người bằng xương bằng thịt của nam thần yêu dấu của mình, trái tim nàng sắp nổ tung rồi.
Trong đầu thoáng hiện ra một chuỗi nịnh bợ dài.
【 đây là giá trị nhan sắc thần tiên hả trời!!! 】
【 đột nhiên không kịp phòng ngừa thừa nhận rồi một đợt bom nguyên tử nhan sắc!!! 】
【lông mày này, đôi mắt này, cái mũi này, miệng này, cổ này, hầu kết này, ô ô ô hu hu hu, sao lại có thể đẹp đến như vậy. A… Ta đã chết, a… Ta lại sống trở lại!!! 】
Từ hôm nay trở đi, nàng nguyện ý, kiên định bất di mà làm con chó liếm sắc đẹp nam thần.
Có lẽ là ánh mắt Vân Hề cực nóng, quá mức trực tiếp, làm Đế Vô Thích dời tầm mắt khỏi sổ con trong tay, ánh mắt đầu tiên dành cho Tịch Thiện.
Tịch Thiện là đại tổng quản hầu hạ cạnh Hoàng đế nhiều nằm, chỉ một ánh mắt đã đoán được ý tứ của vị chủ tử này, cười tủm tỉm mà đáp: “Vị này chính là Vân mỹ nhân, tối nay đến thị tẩm.”
Vân Hề từ từ trong lốc xoáy sắc đẹp bò ra tới, một đôi mắt đẹp nhẹ chớp, đôi mắt sáng lấp lánh, không nói một lời mà nhìn Đế Vô Thích.
Đế Vô Thích biết gương mặt của mình lớn lên còn dễ nhìn, nhưng với thanh danh bên ngoài của hắn, không ai dám nhìn chằm chằm thẳng lăng lăng như vậy.
Cho nên, là thanh danh của hắn không đủ tàn nhẫn, hay là hôm nay ánh mắt hắn không đủ hung dữ?
Cô nương này cư nhiên dám ngẩng gương mặt nhỏ, mắt đều không chớp mà nhìn chằm chằm vào hắn.
“Vân mỹ nhân?”
Mẹ nó, kiếp trước Vân Hề không get đến cái gì gọi là âm thanh khiến lỗ tai mang thai, nhưng giờ đây, khi gặp được nam thần thì nàng đã biết, lỗ tai muốn mang thai rồi má ơi, nghe giọng nói mà thôi, có cần khoa trương đến như vậy hay không?!!!!
Nhưng hiện tại, nàng cảm thấy mặt của mình rất đau.
“Ngươi là đang xem cô?”
“A… Ừ… Ơ…”
Thật ra trong đầu Vân Hề là cái dạng này.
A, nam thần nói chuyện với mình!
Ừ, mình cần phải trấn định không thể hèn nhát!
Ơ, vừa nãy mình nói cái quỷ gì vậy ta?!
Ai biết, lời nói tới bên miệng lại biến thành âm thanh ngu ngốc như vậy.
Vân Hề không cần xem, cũng biết biểu tình lúc này của bản thân có bao nhiêu ngốc.
Bởi vì ánh mắt nam thần nhìn nàng đã chuyển thành một loại ánh mắt đang xem con ngốc.
“Không phải…” Nàng cảm thấy hình tượng của nàng ở trong lòng nam thần vẫn có thể cứu vớt một chút.
“Ta chính là cảm thấy bệ hạ lớn lên đẹp, cho nên nhìn nhiều vài lần. Nếu ngài cảm thấy mệt, thì nhìn ta thêm vài lần, xem như có qua có lại, dù sao ta lớn lên cũng không xấu.”
Tịch Thiện hầu hạ gần Hoàng đế cũng gần hai mươi năm, lần đầu tiên thấy có tiểu cô nương dám ngẩng gương mặt nhỏ dùng loại khẩu khí này nói chuyện với vị chủ tử này.
Tiểu cô nương không chỉ có lá gan lớn, mà da mặt cũng đủ dày.
Bất quá, trộm quét mắt bóng dáng dưới ánh đèn cung đình, mặt lớn bằng bàn tay, không thể không thừa nhận, những lời vừa rồi của tiểu cô nương này phàm là đặt ở trên người nữ nhân khác, đều là không biết xấu hổ, nhưng cố tình đặt ở trên người tiểu cô nương này, đó chính là sự thật.
Hắn sống nhiều năm như vậy, hậu cung mỹ nhân cũng thay đổi vài lần, lại không có một mỹ nhân nào có dung mạo có thể so sánh được với tiểu cô nương đang đứng trước mắt này.
Hết chương 4
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
159 chương
12 chương
107 chương