Sau khi xuyên sách, ta và vai ác bạo quân rải cẩu lương
Chương 31 : Sau khi xuyên sách, ta và vai ác bạo quân rải cẩu lương
Vân Hề ờ một tiếng, vốn dĩ nàng cũng không tính toán đeo tai thỏ chạy loạn khắp nơi.
Đế Vô Thích vẫn không yên tâm, sợ nàng loạn loạn ra ngoài, trực tiếp giơ tay lấy tai thỏ trên đầu nàng xuống: “Nếu là tặng trẫm, vậy trẫm nhận.”
Thấy hắn thích, Vân Hề cũng vui vẻ.
Không ngờ nam thần nhìn cao lãnh, lại có một con tim thiếu nữ màu hồng phấn!
Thích mấy thứ đáng yêu.
Vân Hề cảm thấy đột nhiên get tới yêu thích của nam thần, vì thế bắt đầu điên cuồng nói: “Thần thiếp còn sẽ làm tai mèo, cũng thực đáng yêu, à, vậy, thần thiếp có thể tặng ngài tai mèo luôn được không?”
Đế Vô Thích nhìn đôi mắt như mèo con của nàng, hơi hơi có chút động tâm, giọng khàn khàn nói, nhưng biểu tình lại vô cùng nghiêm túc: “Có thể.”
Vân Hề cảm thấy nàng quá thông minh!
Đế Vô Thích cất tai thỏ trong tay vào một cái hộp, mới xoay người đi lâm triều.
Tịch Thiện thấy vị này ra trễ hơn ngày thường, cũng không nghĩ nhiều, nhưng ông có một đôi tinh như cú mèo, thực mau đã chú ý, hôm nay vị này từ đại điện bước ra tới, khóe miệng luôn cong lên, hình như tâm trạng không tệ.
Chẳng lẽ là bởi vì hôm nay là sinh thần?
Nhưng vị này khi nào để ý đến sinh thần của bản thân?
Lần này, sau khi Vân Hề thị tẩm được ban thưởng khác xa với ngày trước, nhìn trên bàn đặt đầy áo lông chồn, lông cáo, ngẩn người hiểu rõ.
Lúc ở Điện Huyền Long, hình như nàng có nói, cắt áo choàng lông cáo làm tai thỏ.
Chuyện Vân Hề lại thị tẩm đương nhiên truyền tới trong tai vài vị kia, chẳng qua hôm nay ba vị kia không rảnh tới tìm nàng gây chuyện, bởi vì toàn bộ tâm tư của bọn họ đều đặt vào cung yến diễn ra tối nay.
Chắc chỉ có mình Vân Hề là bình tĩnh nhất, còn bớt thời giờ bổ giấc.
Quà nàng đã tặng, chúc cũng đã chúc, cung yến đối với nàng tới nói cũng chỉ là hình thức mà thôi.
“Vân tiểu chủ, tại sao không thấy ngài bận rộn lo lắng gì hết vậy?! Đây chính là sinh thần của bệ hạ nha, một năm chỉ có một ngày thôi, những tiểu chủ khác đều sửa sang trang điểm từ sáng sớm.”
Uyển Bạch là tiểu cung nữ mới được điều lại đây hầu hạ nàng, là một nữ hài tử lảm nhảm, nhưng lòng lại không xấu.
Vân Hề thấy nàng vừa nói vừa cầm một đống trâm cài trang trí trên đầu mình, vội giơ tay ngăn cản: “Đừng cắm nhiều thứ như vậy lên đầu ta, nặng lắm, muốn ta gảy cổ à.”
Nàng là nữ nhân thế kỷ 21, từ lúc sinh ra, ngoài dây đồ cột tóc và nón kết ra thì chưa từng cắm thứ gì lên đầu, thậm chí vào màu hè nàng còn xởn tóc ngang vai cho mát, nhẹ nhàng thoải mái là chính, giờ đây lại cắm nhiều như vậy không phải tự tìm khổ để ăn sao.
Uyển Bạch thấy thái độ của nàng cà lơ phất phơ, không hề có ý chí chiến đấu tranh sủng, lại lo lắng: “Vân tiểu chủ, người không thể không để bụng việc này được, nhất định phải trang điểm cho thật đẹp mới được, như vậy mới có thể chiếm đoạt ánh mắt và trái tim của bệ hạ.”
Vân Hề nhìn gương mặt quen thuộc trong gương đồng, nghiêm túc nói: “Ngươi cảm thấy gương mặt này của ta sẽ thua sao?”
Không phải nàng tự luyến, nhưng giá trị nhan sắc này của nàng cho dù là anti cũng chịu phục, người khác có bôi đen nói xấu nàng cách mấy thì cũng không dám nghía tới dung mạo của nàng, bằng không chính là tự vả mặt.
Cho dù nàng không trang điểm để mặt mộc, trùm bao tải ở trên người, thì cũng là tiên nữ thanh khiết nhất trong toàn bộ hậu cung.
Nữ nhân trong hậu cung tỉ mỉ trang điểm là vì tranh sủng, mà nàng không nhúc nhích quá tâm tư tranh sủng tranh địa vị, vậy thì cắm tùm lum lên đầu làm chi.
Tuy Vân Hề không để bụng, nhưng lại không dám đến trễ, tới đúng canh giờ, đi theo phía sau ba vị bình hoa kia đến cung yến tổ chức tại đại điện.
Cung yến có nhiều quy củ, cũng may kiếp trước Vân Hề diễn không ít phim cung đấu, những quy củ đó nàng vẫn là biết đến.
Hết chương 31
Truyện khác cùng thể loại
478 chương
40 chương
5 chương
11 chương
87 chương
46 chương