Sau khi xuyên sách, ta và vai ác bạo quân rải cẩu lương
Chương 30 : Sau khi xuyên sách, ta và vai ác bạo quân rải cẩu lương
Tay Vân Hề vẫn luôn nắm chặt tai thỏ giấu ở sau lưng, ánh mắt và trí thông minh của Đế Vô Thích đều cao hơn người thường, đương nhiên đoán được nàng cất giấu thứ gì đó phía sau lưng, đoán không lầm thì chính là quà sinh thần của hắn.
Mắt đen nhìn chằm chằm vào nàng, sinh ra một chút tò mò, cô nương này sẽ tặng quà gì cho hắn đây?
Túi tiền?
Khăn?
Hay là ngọc bội, đai lưng gì đó…?!
Sinh thần mấy năm trước, phi tử trong hậu cung đều tặng hắn mấy thứ lặt vặt đó.
“Ừm, cho nên, ngươi tính toán chúc mừng sinh thần của ta như thế nào?”
“À, ngài thích thỏ không?”
“Hửm?” Đế vô giải thích khó hiểu…
Thỏ?
Khi còn nhỏ hắn từng nuôi một con, động vật nhỏ mềm mụp, nhìn rất đáng yêu: “Như thế nào? Ngươi tính toán tặng cho ta một con thỏ sao? Hiện tại?”
Từ tối hôm qua, tiểu cô nương vẫn luôn ở trong đại điện, lúc tới không thấy nàng mang theo con thỏ nào đến. Hắn rất muốn biết, nàng từ nơi nào biến ra một con thỏ tới cho hắn.
Vân Hề mắt hạnh xinh đẹp chứa đựng đầy ánh sáng, tóc đen thật dài rũ xuống tới, môi cong cong, xấu hổ xấu hổ cười: “Ngài có thể nhắm mắt lại trước… Có thể chứ? Thần thiếp yêu cầu chuẩn bị một chút.”
Đế Vô Thích bị nàng gợi lên lòng hiếu kỳ, hiếm khi phối hợp, khép lại đôi mắt.
Vân Hề nhanh chóng lấy tai thỏ a đeo lên trên đầu, lại sửa sang lại tóc tai, hít sâu một hơi, lại phun ra: “Được rồi, ngài có thể mở mắt.”
Đế Vô Thích nghe vậy mở mắt ra, con ngươi chấn động, đâm xuyên qua mi mắt là tiểu cô nương đeo một đôi tai thỏ lông xù xù, cổ nhỏ tinh tế ngưỡng lên nhìn hắn, cặp mắt hạnh xinh đẹp trong suốt, hơi hơi cong môi, tràn ra một nụ cười đặc biệt ngọt ngào dịu dàng.
Ngũ quan vốn dĩ đã bắt mắt, giờ càng thêm xuất sắc.
“Thần, thần thiếp tìm không thấy con thỏ, cho nên tự tiện làm một đôi tai thỏ. Thỏ con sẽ không ca hát, nhưng thần thiếp sẽ ca hát, ngài có muốn nghe không?”
Gương mặt Vân Hề che không được xấu hổ, hàm răng khẽ cắn môi đỏ, giọng cũng dịu dàng mềm mềm.
Đế Vô Thích không phải nam nhân chưa hiểu việc đời, cũng là người từ trước đến nay cho dù núi Thái Sơn có sập trước mặt cũng không thay đổi sắc mặt, nhưng lúc này, hắn thật sự là bị nàng làm chấn kinh.
Ngực cư nhiên không tự giác mà nhảy loạn vài cái, ngay cả hô hấp cũng đều rối loạn vài phần, lúc nghe nàng hỏi có muốn nghe nàng ca hát hay không, theo bản năng gật gật đầu.
Hắn đúng thật là chưa từng nghe thỏ ca hát bao giờ, còn là một con thỏ đáng yêu như vậy.
Làm chỗ cảm ngay đầu quả tim tự nhiên mà nhũn ra.
Vân Hề sớm đã trộm luyện tập mấy lần, vốn dĩ giọng của nàng đã mềm như bông, lại mang theo âm điệu Giang Nam, lúc này vì phối hợp với bài hát này lại mềm thêm vài phần.
“Nhỏ trắng thỏ, trắng lại trắng, hai chỉ cái tai xinh dựng lên tới, thích ăn cà rốt và lá cải, nhảy nhảy nhảy nhảy thật là đáng yêu…”
Vừa hát, còn phối hợp nhảy theo tiết tấu, lúc thì dùng tay di chuyển hai tai thỏ lên xuống qua lại, lúc thì lắc lắc cái mông. Mỗi khi gật đầu, hai cái tai thỏ theo động tác của nàng gật lên gật xuống.
Đế Vô Thích không phải chưa từng nghe qua ca khúc thiếu nhi, ca khúc nàng hát không khác gì đồng dao giành cho hài tử, giọng hát không có kỹ xảo hay tính dịu dàng uyển chuyển, nhưng cố tình va chạm vào trong tai hắn, ngu người nửa ngày chưa từng hồi phục tinh thần lại.
Vân Hề hát xong rồi, chớp đôi mắt nhìn hắn, trong lòng có chút thấp thỏm: “Không thích sao? Thần thiếp cắt áo choàng lông cáo làm ra đó...”
Hiện giờ, trong lòng nàng chỉ cảm thấy xấu hổ, Đế Vô Thích đột nhiên giơ tay chọc chọc tai thỏ trên đầu nàng: “Quà trẫm nhận được, nhưng thứ trên đầu này, ngươi đừng đeo chạy loạn khắp nơi, cẩn thận bị người khác tưởng lầm làn yêu tinh con thỏ, bắn chết.”
Không biết tại sao…
Hắn không muốn để những người khác nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn mềm mại này của nàng.
Hết chương 30
Truyện khác cùng thể loại
478 chương
40 chương
5 chương
11 chương
87 chương
46 chương