Sau khi xuyên sách, ta và vai ác bạo quân rải cẩu lương

Chương 2 : Sau khi xuyên sách, ta và vai ác bạo quân rải cẩu lương

Vân Hề thật sự rất vui, thế cho nên buổi sáng ngày hôm sau, mặt mày đều mang theo cười mà thức dậy. “Tỉnh liền chạy nhanh rửa mặt đi, Ngu mỹ nhân còn đang đợi ngươi dùng đồ ăn sáng kìa.” Cửa bị mở ra, cung nữ mặc váy cung nhân màu hồng nhạt đẩy cửa mà vào, ném thau đồng trong tay ầm một tiếng vào trên giá gỗ. Vân Hề đi đến gần giá, thử nhiệt độ thau nước, đầu ngón tay truyền đến cái lạnh đến tận xương. Thời tiết cuối mùa thu, cư nhiên múc nước lạnh tới cho nàng rửa mặt, cũng khó trách sức khỏe nguyên chủ không thấy tốt, ngược lại càng ngày càng yếu. “Nước quá lạnh, đi đổi một chậu khác tới.” Tri Lục đứng ở trước cửa, dừng bước xoay người trừng nàng, ánh mắt hiện lên kinh ngạc: “Ngươi đây là đang nói chuyện với ta?” Vân Hề tầm mắt quét về phía ả ta, ánh mắt nhàn nhạt: “Nơi này trừ bỏ ngươi còn có người khác sao?” Tri Lục nhẹ a một tiếng, trong ánh mắt lộ ra khinh miệt, cười: “Nước này có vấn đề gì? Ta thấy xứng với ngươi nên mới mang vào. Một con ma ốm mà thôi, thật đúng là tưởng bản thân là sủng phi!” Trong cung nhất không thiếu chính là mỹ nhân, nhưng người không đầu óc có đẹp cũng sống không lâu. Tri Lục sống trong cung năm năm nay, từ lâu đã nhìn ra, nàng hầu hạ vị này chính là thứ ngu xuẩn không đầu óc. Vân Hề cong môi, nhìn ả ta cười cười, xứng với gương mặt của nàng, quả nhiên là một bộ dáng mềm ấm vô hại, nhưng giây tiếp theo, liền giơ tay bưng lên bồn nước kia, hất lên người Tri Lục. “Nếu xứng, vậy tặng cho ngươi rửa mặt. Vừa lúc làm ngươi thanh tỉnh, nhận rõ ai mới là chủ tử của ngươi.” Hơn phân nửa bồn nước hất lên người ả ta, một thân váy áo ướt hơn phân nửa, Tri Lục nháy mắt nổi giận, cất cao âm thanh: “Ngươi, ngươi dám hất nước vào người ta!” Vân Hề nhẹ hừ một tiếng, nhìn về phía ả ta: “Ta hất đó, thì sao? Ta còn cầm thau đập nát đầu ngươi luôn, tin không?” Dứt lời, đột nhiên đảo ngược thau đồng, dùng đế thau nện thằng vào mặt Tri Lục. Nàng trước nay cũng không phải người tốt lành gì. Nói tới lục đục với nhau cùng các loại tiết mục xé bức, nàng bơi lội trong cái ngành kia còn phức tạp hơn nhiều so với cung đấu. Tri Lục bị hành động của nàng làm ngu người, sưng nửa bên mặt, cũng không biết có phải hay không vì người, lúc này đáy lòng dâng lên một trận rét lạnh thấu xương. Vân Hề nện xong cũng bớt giận đôi chút, ném thau sang bên cạnh: “Đi đổi một chậu nước tới, lúc này đây đừng lầm, nếu không chờ lát nữa ta mỏi tay nện ngươi thêm lần nữa, làm ngươi uống no rồi đi.” Trong cung người có quyền sẽ bắt nạt kẻ yếu, Tri Lục biết sợ, cũng liền an phận. Vân Hề rửa mặt xong, lại nhìn gương mặt quen thuộc trong đồng trang điểm đơn giản, chậm rãi từ từ mà đi đến nơi Ngu mỹ nhân hẹn ăn sáng. Này Ngu mỹ nhân không phải người nào khác, chính là nữ chủ Ngu Điềm Nhi, vào cùng đợt tuyển tú với Vân Hề. Ngu Điềm Nhi vốn là nữ nhi nhà nông, lại bởi vì lớn lên nhu nhược động lòng người, thanh thuần đáng yêu, bị phụ mẫu bán cho mỗ quan lại. Mỗ quan lại muốn thăng chức, liền nhận làm khuê nữ, đưa nàng ta vào cung. Đợt tuyển tú này có hơn trăm người, cuối cùng chỉ có bốn người lưu lại, bị phong làm tứ đại mỹ nhân, trong đó có Ngu Điềm Nhi. Luận thân phận bối cảnh, trong bốn người bọn họ có một vị là biểu muội nhà ngoại của đương kim bệ hạ An Lăng gia đích nữ, tỷ tỷ là Quý Phi, cô cô là thái phi. Một người khác là con nhà tướng. Vân Hề xuất thân từ Vân gia thuộc ngũ đại thế gia. Đến nỗi dưỡng phụ của Ngu Điềm Nhi… Phỏng chừng cầm cục gạch ném bể đầu người qua đường tại thành Long Càn này, đều có bối cảnh quyền quý hơn hắn ta. Luận diện mạo, một tiểu thôn cô con nhà nông không được dạy dỗ lễ nghi đàng hoàng, dù có đẹp cách mấy, cũng không đẹp hơn ai. Ngu Điềm Nhi ở là mỹ nhân nổi tiếng trong thôn, nhưng nơi này là hoàng cung, nhất không thiếu chính là mỹ nhân. Vân Hề cân nhắc trước sau, sở dĩ Ngu Điềm Nhi có thể trúng tuyển, đánh giá đại khái là vầng sáng nữ chủ chiếu rọi phù hộ cho nàng ta. “Vân Hề muội muội, bệnh của muội đã tốt hơn chưa?” Vân Hề vừa ngồi xuống, Ngu mỹ nhân liền thấu mặt lại đây, mang theo biểu tình nôn nóng đầy o âu. Hết chương 2