Mục Loan Loan nhìn cái con chó máy nhưng được làm bằng gỗ kia, nó nhìn lại nàng, còn linh hoạt xoay xoay cái đuôi cong cong, lại nhảy đi nhảy lại trước cái túi trước mặt, muốn nàng đến nhặt lên.
Mục Loan Loan yên lặng nhìn thoáng qua cái túi nhỏ không biết đựng thứ gì đang nằm trên mặt đất, nghĩ nghĩ vẫn xoay người chuẩn bị đi về hướng ngược lại.
Thứ này thật là kỳ quái, vạn nhất bên trong cái gì thứ không tốt thì đúng là kiếm thêm chuyện vào người. Ví dụ như nhặt lên một cái sẽ bị dính mấy thứ như nguyền rủa xui xẻo bên trong, hay lại là cái thứ gì đó chế giễu, chê cười Long tiên sinh thì làm sao bây giờ.
Nhưng nàng vừa mới nhấc chân đi tới trước hai bước, thì cái con chó máy kia giống như cũng hiểu được là nàng định bỏ đi, nó bèn khom lưng ngậm lấy cái túi nhỏ kia, đi theo sau lưng nàng.
Mục Loan Loan: "......."
Cái con chó máy này đang muốn làm gì thế nhỉ ? Nàng càng thêm cảm thấy không ổn, dứt khoát vắt chân lên chạy đi.
Lúc chạy ra khỏi cái ngõ nhỏ bên cạnh hậu viện nhà Tông thúc, phía sau bỗng vang lên thanh âm làm gián đoạn động tác của Mục Loan Loan.
"Từ từ."
Mục Loan Loan quay đầu lại liền thấy cái cửa viện đối diện với viện tử nhà Tông thúc đang mở ra, Thiết Bá đang đứng bên cạnh con chó máy, nửa thân trên vẫn để trần, phần thân dưới vẫn mặc cái quần da thú dày cộm nặng nề kia.
"Thiết Bá?"
Mục Loan Loan ngừng lại, nhìn Thiết Bá giống như càng già hơn so với lần trước rất nhiều, nghi hoặc nói, "Cái con chó máy này là của bá sao?"
Thiết Bá đang rũ mi liền mở to mắt lên, hai tròng mắt hơi nhỏ xông ra phía trước, nhìn nàng bằng cặp mắt gần như trắng dã, khinh bỉ nàng đang nói cái gì vô nghĩa.
Mục Loan Loan cũng không tức giận, nhìn Thiết Bá vỗ vỗ phái sau lưng con chó máy, nó đang ngậm túi nhỏ liền xoay đầu lại nhỏ cái túi trong miệng vào lòng bàn tay to rộng của Thiết Bá.
"Lại đây." Thiết Bá nhìn Mục Loan Loan vẫy vẫy tay.
Mục Loan Loan hơi bối rối không biết làm sao, nhưng vẫn chậm rãi đi qua, trong lòng cũng âm thầm đề phòng, nắm nắm cái vòng tay thanh ngọc trên cổ tay mà Long tiên sinh đưa cho nàng.
"Chậc." Thiết Bá có chút không kiên nhẫn, hắn cử động hai cái chân bằng máy bọc trong quần da thú nặng nề, đi đến bên cạnh nàng, sau đó nâng cánh tay lên, đem cái túi nhỏ dơ hầy kia nhét vào tay của nàng.
Trong túi có một cái đồ vật tròn tròn, Mục Loan Loan hơi luống cuống tay chân một chút mới cầm chắc, "Thiết Bá, đây là cái gì?"
Thiết Bá không có trả lời câu hỏi của nàng , hắn hơi rũ đầu, sau trong đáy mắt nơi Mục Loan Loan nhìn không thấy được toát ra vẻ sợ hãi nhàn nhạt, "Ngươi là thê tử của con rồng kia đúng không?"
Mục Loan Loan nghe hắn nhắc tới Long tiên sinh, trong lòng chợt kinh ngạc một chút, nhưng cũng mau chóng bình tĩnh lại ——
Mấy người Tông thúc đã biết thân phận của nàng, vậy Thiết Bá chuyên môn giúp Long tiên sinh làm xe lăn biết cũng không kỳ quái, huống hồ giao tình của Thiết Bá cùng Tông thúc bọn họ cũng không phải là cạn.
Thiết Bá thấy nàng không thừa nhận cũng không phủ nhận, khắc chế cảm xúc trong đáy mắt, xoay người nhìn nàng, "Không dối gạt ngươi, ta đã từng biết quân thượng."
Mục Loan Loan nhìn hắn, "Thiết Bá, ngài muốn nói cái gì?"
Thiết Bá thở dài, "Ngươi nhìn xem đồ vật bên trong trước đã."
Mục Loan Loan mở túi ra, lbên trong là một cái thủy tinh cầu trong suốt rất xinh đẹp.
"Đó là thủy tinh cầu ký lục." thanh âm của Thiết Bá yếu ớt như bị trúng gió, "Nó có chứa một ít ký ức về quan hệ của ta cùng phu quân của ngươi."
Hắn nhìn thẳng vào mắt Mục Loan Loan, "Ta nể tình người giống bọn Tông Lỗi nên mới cho ngươi. Ta không biết ấn tượng của ngươi hiện tại đối với con rồng kia là cái gì, nếu ngươi hy vọng hắn chính là người như ngươi đang trông thấy, vậy trả thủy tinh cầu lại cho ta đi."
Mục Loan Loan nghe xong nhíu mày ——
Nói cái gì là giữ ấn tượng hiện tại của nàng với Long tiên sinh, chẳng lẽ Long tiên sinh trước kia còn có chuyện gì không tốt sao? Nhưng mà cỏ Trí Huyễn đã nói cho nàng biết chuyện Long tiên sinh không muốn đối mặt nhất rồi.
Thiết Bá này thật sự có chút kỳ quái, vì sao đột nhiên muốn nói với nàng những việc này?
Nhưng mà hắn nói như vậy, nàng lại càng thêm tò mò với quá khứ của Long tiên sinh.
"Đa tạ Thiết Bá." Mục Loan Loan không quá tin những lời hắn nói, nhưng cũng không trả thủy tinh cầu lại cho hắn.
Thiết Bá nghe khẩu khí của nàng liền biết nàng không nghe vào lời khuyên bảo của mình, cũng không khuyên nữa, hắn chế tác cái thủy tinh cầu này hoàn toàn là vì muốn làm như vậy.
Có lẽ trong lòng hắn vẫn còn một khúc mắc, nếu tiểu cô nương thiện lương từ tận đáy lòng này đã hoàn toàn chấp nhận con rồng kia, vậy khi nàng biết được quá khứ nhuộm đầy máu của nó, nàng có còn sẽ giống như ngày đó đi vào cửa hàng của hắn, đáy mắt tràn đầy tình yêu đối với con rồng đó chăng?
Có lẽ, Thiết Bá nghĩ thầm, hắn hy vọng thái độ của Mục Loan Loan sẽ không thay đổi, hắn hy vọng quân thượng có thể thật sự có được một người toàn tâm toàn ý tiếp nhận con người của hắn.
"Nếu ngươi muốn xem, tìm chỗ nào an toàn một chút, đập nát nó là có thể xem được rồi." Thiết Bá nói, "Có thể mất không ít thời gian."
Vì chế tạo cái thủy tinh cầu này , hắn tiêu hao rất nhiều tài sản cùng tinh lực.
Tuổi tác ngày càng tăng, tài nghệ của hắn cũng càng thêm tinh vi, tu vi cũng dần dần tăng cường, nhưng vẫn đều kẹt ở bình cảnh tam giai. Sợ hãi cùng áy náy cho những hành động lúc trước hắn làm để sống sót đã biến thành tâm ma,làm hắn càng thêm không có biện pháp đột phá.
Hắn nói xong, cũng không chờ Mục Loan Loan trả lời hắn, liền mang theo con chó máy đi rồi. Mục Loan Loan nhìn bóng dáng của Thiết Bá, lại cảm thấy hắn giống như có vẻ nặng gánh hơn xưa rất nhiều.
Nàng cẩn thận cất kỹ thủy tinh cầu, chuẩn bị chờ tìm Nhàn Tình Các nhờ người giám định một chút.
Mặc kệ Thiết Bá nói có nói thật hay không, nàng cũng chưa có cách nào tín nhiệm Thiết Bá như đang tín nhiệm Tông thúc, nếu bên trong thật sự chứa một ít ký ức của Thiết Bá về Long tiên sinh, nàng cũng rất muốn nhìn xem.
Nàng vẫn luôn muốn biết, bé Long tiên sinh sau khi chật vật trốn thoát, sau này làm như thế nào đại sát tứ phương trở thành quân thượng của Long tộc.
Có lẽtrong đó sẽ có một ít giai đoạn nghèo khó sinh hoạt vất vả, nhưng đại khái có thể nói nhất định là một ký ức ấm áp dễ thương đi?
Bầu trời lại rơi xuống vài bông tuyết, Mục Loan Loan run run mũ có rèm, vốn định nhanh chóng mua xong đồ vật lại đi đến Nhàn Tình Các một chuyến rồi liền trở về, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến ——
Anh rồng của nàng nha, hiện tại không ở nhà.
Hơn nữa Long tiên sinh không biết làm gì Manh Manh rồi mà tận lúc nàng ra cửa Manh Manh vẫn còn ngủ, linh thực trong nhà cũng đều dọn vào trong gọn gàng, lương thực cho lũ linh gà con cũng để sẵn.
Nghĩ như vậy, Mục Loan Loan vốn định vội vội vàng vàng làm xong hết chuyện cần làm để sớm đi về lại ngẩn ra, không muốn trở về. Nàng thay đổi lộ trình, trực tiếp đi đến Nhàn Tình Các, chờ sự tình xong xuôi lại đi ra dạo mổ vòng chợ rồi mới về.
Có lẽ, nàng có thể mua một chút đồ linh tinh như phấn mặt này nọ?
Long tiên sinh có thích nàng trang điểm không nhỉ? Sắc mặt Mục Loan Loan hơi quỷ dị nóng lên một chút. Lúc trước anh rồng này đều hôn mê, nàng cảm thấy hắn không nhìn thấy mình, đối với mấy chuyện ăn mặc trang điểm nàng chit nghĩ duy trì bộ dạng sạch sẽ gọn gàng thơm tho là được rồi, mấy thứ như phấn mặt gì đó, đều không thử qua.
Mục Loan Loan tưởng tượng đến anh rồng mặt đen lạnh lùng lãnh khốc đó, lúc đó thấy nàng không biết mặt mũi có lộ ra biểu cảm kinh ngạc gì hay không, liền cảm thấy tâm tình thực tốt, mau chóng tiến đến ám môn của Nhàn Tình Các.
Cũng giống như lúc trước, nàng nhận một kiện áo choàng màu đen, mặc lên để che giấu hết bản thân mình, sau đó Mục Loan Loan đi theo thị nữ vào một gian phòng nhỏ.
"Xin tiền bối ở chỗ này chờ đợi trong chốc lát." Thị nữ mỉm cười, xoay người rời đi.
Nhàn Tình Các từ trước đến nay là công tác bảo mật cực kỳ tốt, hỏi thăm tin tức hay xử lý một ít nghiệp vụ khác đều có chuyên gia phụ trách, hơn nữa phải cần hẹn trước. Người phụ trách người cũng thống nhất tất cả đều mặc áo choàng màu đen, không ai được biết thân phận của đối phương, chỉ đơn thuần bàn việc.
Mục Loan Loan đợi một lát, liền có một người dáng dấp nhỏ bé đi đến, hắn khoác áo choàng đen , thanh âm rõ ràng, khách khí trước sau như một, "Tiền bối, tin tức ngài đưa ra đã có hồi đáp, đối phương muốn gặp ngài, không biết ngài có chấp nhận không ?"
Trong lòng Mục Loan Loan hơi nhót lên một cái, Cửu Khuynh đã cắn câu?
Như vậy có phải có thể giải quyết Bạch Thủy Dao rồi không ? Gần nhất nàng không nghe nói gì về tin tức của Bạch Thủy Dao nữa, tám phần là bị mang về phủ đệ của Ngao Tuyết.
"Ừ." Mục Loan Loan gật gật đầu, "Mang ta qua đó đi."
"Tiền bối, cần trả trước ba khối linh thạch trung phẩm."
Mục Loan Loan: "......."
Sau khi giao linh thạch xong, Mục Loan Loan bị đưa tới một căn phòng khác lớn hơn một ít, bên trong đã có một người cũng khoác áo choàng đen bao phủ cả người ngồi sẵn, nàng ta nghe thấy tiếng động, hơi hơi nâng mắt lên nhìn Mục Loan Loan một cái.
"Vậy ta lui ra trước, theo quy củ của Nhàn Tình Các, không thể đánh nhau ở đây, hai vị tiền bối hẳn là đã biết." Người dẫn đường cười nói xong, liền cung kính khom người, đóng cửa lại.
Bên trong gian phòng lại rơi vào trầm mặc, Mục Loan Loan ngồi xuống vị trí đối diện người nọ, còn chưa nói lời nào liền nghe người đối diện đột nhiên phát ra một tiếng cười khe khẽ.
Nàng không biết phải miêu tả tiếng cười này như thế nào, thanh âm rất dễ nghe, uyển chuyển lại kiều mị, chỉ là mang theo chút thê lương nói không nên lời, lập tức làm Mục Loan Loan hơi ngây người.
Nàng trấn định tâm thần, vừa muốn mở miệng liền thấy Cửu Khuynh ở đối diện vươn tay, bàn tay xinh đẹp trắng nõn hướng về phía nàng làm động tác giữ im lặng, sau đó từ trong túi móc ra một viên ngọc giản.
Mục Loan Loan trơ mắt nhìn từ trong ngọc giản kia tản ra một tầng kết giới trong suốt.
"Được rồi." Cửu Khuynh khẽ cười, "Có thể nói chuyện."
"Chào ngài." Mục Loan Loan có chút khẩn trương, trong lòng nghĩ người này sẽ không nghĩ đến chuyện hạ sát mình đâu nhỉ. Nhưng dựa theo quy củ của Nhàn Tình Các, nếu có một bên xuống tay với bên còn lại, vô luận như thế nào cũng chưa ai có cách tồn tại rời khỏi Nhàn Tình Các, trăm ngàn năm vẫn luôn như thế.
"Kêu ta Cửu Khuynh là được." Cửu Khuynh ở đối diện có lẽ là nhìn ra nàng khẩn trương, không chút để ý kéo áo choàng xuống, lộ dung nhan.
"Mặc cái đồ chơi này quả thật là không thoải mái." Cửu Khuynh oán giận, hơi hơi cong cong môi, nàng rất đẹp, trừ bỏ trên mặt có chút ấn ký nguyền rủa li ti, hoàn toàn có thể xưng được với câu vô cùng yêu mị.
Mục Loan Loan nhìn nàng ta như không xương cốt dựa vào trên đệm mềm, lười biếng nói, "Ngươi chính là Tiểu Kim có thể cung cấp cho ta đan dược có hiệu quả giảm bớt nguyền rủa ?"
Mục Loan Loan gật gật đầu, "Chính là ta, đan dược ngươi đã dùng qua chắc chắn hiểu rõ ta không nói sai, ta có thể tiếp tục cung cấp một ít đan dược, nhưng điều kiện thì ngươi hẳn đã rõ ràng."
Cửu Khuynh cười duyên một tiếng, đuôi mắt phiếm hồng, nếu trừ bỏ những ấn ký nguyền rủa kia, thật là đẹp muốn làm người động tâm, "A, cái điều kiện kia của ngươi chính là thu phục Bạch Thủy Dao? Một ả đĩ lãng nói xuất thân không có xuất thân, nói thiên phú không có thiên phú, ngoại trừ có thể làm nam nhân mờ mắt thì không có tác dụng gì ?"
Tròng mắt Cửu Khuynh xoay chuyển, "Ta trừ bỏ ả đĩ lãng câu dẫn phu quân ta, còn có thể có được đan dược tốt bực này, ta vì sao lại không làm?"
Mục Loan Loan hơi thở nhẹ ra một cái, móc ra ba cái bình ngọc nhỏ, "Như thế là tốt nhất. Đây là phần đầu tiên, hẳn là cũng đủ cho ngươi khôi phục dung mạo ba phần."
Cửu Khuynh nghe được hai chữ dung mạo, tươi cười trên mặt biến mất một chút, tầm mắt trở nên tàn nhẫn, nàng ta gần như thất thố đứng lên, duỗi tay vuốt mặt mình, "Ngươi nói, ta đẹp sao?"
Mục Loan Loan bị động tác của nàng ta làm cho hoảng sợ, nhưng cũng có chút đồng tình, nàng nghiêm túc nhìn mặt Cửu Khuynh trong chốc lát, mới nói một câu đúng trọng tâm, "Rất đẹp, nếu không có ấn ký nguyền rủa sẽ càng đẹp mắt."
Cửu Khuynh lại giống như nghe được chuyện buồn cười, nhưng cũng khôi phục thái độ bình thường, cười cười ngồi xuống.
"Ta thật là ngốc, ngươi làm sao có thể bình phán bộ dạng ta chứ?" Nàng ta lẩm bẩm, "Nói gì thì nói, ngươi thường xuyên nhìn thấy quân thượng, chỉ sợ sớm đã quen thuộc với mấy cái hoa văn nguyền rủa xấu xí này."
Câu này đổi lại làm Mục Loan Loan không bình tĩnh nổi, đáy lòng nàng đầy hoảng hốt, theo bản năng siết chặt mặt dây chuyền có thể che dấu tu vi mà Vân thẩm đưa.
Vì sao Cửu Khuynh biết thân phận thật sự của nàng ??Nhàn Tình Các phải hoàn toàn bảo mật mới đúng chứ.
"Ngươi đang nghĩ ta làm sao biết đúng không?" Thaanh âm của Cửu Khuynh lại thực ôn nhu, "Chỉ là một Bạch Thủy Dao, người có bản lĩnh lại có thù oán với nàng ta thật sự không có mấy ai nha."
Cửu Khuynh cười một cái, "Còn có một nguyên nhân...... Chúng ta đều là người gả cho rồng, ta làm sao không nhìn ra giọt máu đầu tim chưa có hoàn toàn biến mất trong cơ thể ngươi cơ chứ?"
"Từ lúc ngươi vừa tiến vào ta liền cảm nhận được, trong cơ thể ngươi có một giọt không chỉ có thuần túy mà còn là nồng đậm nhất, trân quý nhất." Đáy mắt nàng ta tràn đầy bi ai, "Chỉ tiếc, cũng là thân phận người gả cho rồng."
"Ta thậm chí nguyện ý dùng một nửa yêu hoàn trong người để đổi lấy máu đầu tim của người nọ, nhưng nhiều năm như vậy vẫn cầu mà không được."
"Đều nói máu đầu tim của rồng là tượng trưng cho tình yêu, Long tộc vốn rất tham lam và ích kỷ, chỉ có nguyện ý trả giá máu đầu tim mới xem như trân ái......" Cửu Khuynh còn đang nói, từng câu từng chữ đều rất bi ai.
Nhưng Mục Loan Loan đã không còn nghe thấy cái gì nữa.
Máu đầu tim.
Trong cơ thể nàng còn có một giọt máu đầu tim của Long Tiên sinh chưa hoàn toàn biến mất ?
Khi nào, là chuyện khi nào?
Mục Loan Loan duỗi tay xoa ngực, ký ức trở về tới cái đêm mưa kia ——
Buổi tối, sốt cao khó chịu, cả người đau nhức.
Cho nên, cũng không phải nàng cường hôn Long tiên sinh rồi lỡ uống máu của hắn, mà là, hắn chủ động chịu đựng đau đớn cắt tim, ương bướng đem một giọt máu đầu tim cho nàng.
Hóa ra, từ lúc sớm như vậy, hắn đã tỉnh.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
138 chương
59 chương
7 chương
51 chương
248 chương
98 chương
45 chương