Chờ đến khi Mục Loan Loan hoàn toàn vượt qua cảnh giới ngộ đạo tỉnh lại, đã là chiều ba ngày sau. Sau khi khôi phục thần chí, cô liền cảm thấy lỗ chân lông cả người đều giống như bị thứ gì dinh dính bao lại một lớp, thật không thoải mái, cô mở mắt ra, lập tức thấy trước mặt một đống cây non cùng hạt giống đang vứt lung tung trước mặt. Vốn dĩ trên mặt đất còn có một một nhúm hạt giống dự phòng, nhưng bây giờ chỉ còn lại linh tinh mấy hạt. Còn trên bàn, trên mặt đất, đều có cây non cùng nụ hoa chưa nở, nụ hoa mới nở, bông hoa nở xòe ra luôn cũng có, nhất thời nhìn thấy cũng chưa đếm được số lượng là bao nhiêu. Mục Loan Loan sờ soạng mặt một chút, thấy tay mình lại nhơm nhớp dính dớp cái gì dơ dơ kỳ kỳ. Phải chăng lần này tu luyện xong lại tiến giai? Cô vội vàng định thần lại rà soát một chút. Trong cơ thể —— Vốn dĩ đang có hơn phân nửa linh lực hóa thành chất lỏng trong đan điền, thế nhưng bây giờ đã kết thành một viên Kim Đan nho nhỏ. Không lớn, thậm chí còn không phải đặc biệt hoàn chỉnh, hình dạng cũng không hoàn mỹ, nhưng lại là rõ ràng chính xác là trạng thái rắn. Một viên Kim Đan hình dạng khoảng hơn một nửa hình tròn đang tỏa sáng nhè nhẹ trong đan điền của cô, chung quanh là linh khí mờ mịt đang lượn lờ uốn éo bên cạnh nó. Kết đan! Cô, cô nhanh như vậy liền trở thành tu sĩ tam giai hay sao? Không phải nói từ Trúc Cơ đến Kim Đan là phi thường phi thường khó, không có đan dược phụ trợ xác xuất thành công vừa thấp chưa kể đến cực kỳ đau đớn sao? Sao cô chẳng cảm thấy gì mà còn hơi hơi bất ngờ vì có lẽ nó cũng thật...không khó lắm nhỉ? Mục Loan Loan sau khi kinh ngạc cùng khiếp sợ trong một chốc, lập tức cao hứng lên, thậm chí có một chút vui sướng phức tạp —— Cô chưa bao giờ nghĩ đến bản thân lại có thể có được thiên phú hơn người đến như vậy. Lúc ban đầu chỉ cảm thấy linh lực của mình có chút đặc thù thôi, không hề nghic tới cô có thể đạt được ngộ đạo thăng cấp một cách dễ dàng, không cần bất kỳ đan dược nào phụ trợ lại thành công mà không hề đau đớn như vậy. Nhưng mà cô còn không cao hứng được bao lâu, đã bị tiếng pi pi tràn ngập oán niệm của Manh Manh đánh thức lý trí. "Pi......" Manh Manh đặc biệt uể oải ghé cái thân hình đen hết một nửa của nó vào ổ chăn chính nó, khăn quàng cổ nhỏ cũng có chút đen như mực, toàn bộ con chim đều ủy khuất đến không được. Mục Loan Loan liền mềm lòng, mặc cho Manh Manh làm ổ của nó dơ hầy cũng không quá tức giận, hiện tại cả người cô cũng có chỗ nào sạch đâu. "Pi!" Manh Manh lớn tiếng pi một tiếng, sau đó dùng cánh nhỏ che đầu mình lại, hình như là không muốn nhìn thấy Mục Loan Loan một chút nào, Manh Manh lạnh nhạt. Mục Loan Loan: "......." Tuy cô dưỡng con chim lông xù này chỉ có một thời gian thôi, nhưng vì thường xuyên tiếp xúc với nó, nên đối với tính tình của nó còn quen thuộc hơn cả đối với Long tiên sinh nhiều, từ biểu hiện của Manh Manh hiện tại, có thể thấy được nó thực không vui. Thật ra trong lòng Mục Loan Loan, Manh Manh vẫn luôn không phải một con chim bình thường. Linh tính của nó so với mấy con chó con mèo ở hiện đại còn cao hơn nhiều, thậm chí nó còn có thể biểu lộ cảm xúc của mình nữa. Lúc này đây, Manh Manh tám phần là bởi vì bản thân cô chìm vào trong ngộ đạo mất vài ngày mà không thèm để ý đến nó nên nó mới tức giận. Về phương diện đồ ăn, Mục Loan Loan thật ra cũng không lo lắng Manh Manh bị đói, cô có đôi khi đang dưỡng linh thực sẽ đều trồng thêm một ít Bích Tinh thảo cùng Bách Trân Quả, lương thực trong nhà dư cũng đủ Manh Manh ăn qua mười ngày. Nhưng mà, dỗ thì vẫn phải dỗ. Mục Loan Loan cẩn thận đi vòng qua mấy cây non trên mặt đất, từ túi Càn Khôn lấy ra một hạt giống Bích Tinh thảo nhị giai, lập tức đi đến bên cạnh Manh Manh, chọc chọc cánh nhỏ của nó, Manh Manh làm bộ không để ý trong chốc lát, mới cẩn thận đưa đầu ra, mở to mắt nhìn cô. Mục Loan Loan mở lòng bàn tay có hạt giống Bích Tinh thảo trong tay, khi vận chuyển linh lực còn có chút không thích ứng, nhưng thực mau, lòng bàn tay cô liền tản mát ra ánh sáng xanh lục thuần khiết. Hạt giống Bích Tinh thảo kia vốn dĩ nhất định cần phải lớn lên trong đất, nhưng hiện giờ cứ như vậy phá xác mà ra, chậm rãi trưởng thành thành trái cây nhỏ xíu, lại trong mắt Manh Manh từng chút, từng chút biến thành nửa trong suốt, so với trước còn lớn hơn và càng thơm ngào ngạt hơn nữa! Manh Manh không có tiền đồ, Manh Manh quyết định khuất phục trước thế lực của đồ ăn _(:з" ∠)_ Chim lông xù chậm rãi bò lên, vươn cánh nhỏ ôm lấy cái trái cây to muốn sắp bằng thân thể nó, dùng sức kéo ra sau một cái, do dùng quá nhiều sức nên bị quăng ngã ngửa về sau, phát ra tiếng hét "Pi" thật thảm thiết. Mục Loan Loan: "......" Cố nhịn, Manh Manh có lòng tự trọng, cô phải nín lại đừng cười. Manh Manh bị quăng ngã đến ngốc ra, sửng sốt vài giây mới bò dậy, lại pi pi nho nhỏ, không có đeo theo giận hờn Mục Loan Loan nữa mà tung ta tung tăng ôm trái cây gian nan đi về phía trước. Mục Loan Loan cảm thấy nó lại đi nữa không chừng sẽ lập tức lặp lại thảm án mới vừa rồi. Cho dù bộ dạng này của Manh Manh thực đáng yêu, nhưng vẫn là không thể để nó cậy mạnh. "Manh Manh muốn đi chỗ nào?" Mục Loan Loan cẩn thận không màng phản kháng nho nhỏ của con chim lông xù, đem nó và cả trái Bích Tinh Thảo đặt lên lòng bàn tay. "Pi....." Manh Manh phản kháng không có hiệu quả, t buông trái cây đang ôm ra thật mạnh, chỉ chỉ ngoài cửa. Mục Loan Loan vòng qua các thể loại cây non rơi rụng trên mặt đất, mang theo Manh Manh đi tới sân viện —— Cô liếc mắt một cái liền thấy lũ linh gà con bị nhốt ở trong lồng sắt. Chúng nó tễ đứng chen chúc bên nhau, trên người dơ bản, lồng sắt cũng có vài cây bị hỏng, méo mó không còn đẹp. Lại có mấy cái vỏ trái cây rải rác...... Mấy con gà con nhìn thấy Manh Manh liền lập tức hưng phấn lên, tranh đoạt đứng ở phía trước. "Pi." Mao pi cũng đáp lại chúng nó, nghe bên tai thanh âm náo nhiệt ríu rít, Mục Loan Loan lập tức liền đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì, không khỏi tự trách đồng thời càng thêm đau lòng Manh Manh trên tay. Khó trách Manh Manh sẽ không cao hứng, trước đến giờ cô đều cho linh gà con ăn đúng giờ đúng hạn, nên bản thân cũng không có chuẩn bị một ít linh gao cho lũ gà con này . Chỉ sợ mấy ngày nay chúng nó không đói chết hoàn toàn là dựa vào Manh Manh cứu tế. Trong lòng Mục Loan Loan tê rần, đem Manh Manh đặt trên mặt đất, vỗ vỗ đầu nó, "Manh Manh, cảm ơn ngươi." Cô hiện tại vẫn nên cho con chim nhỏ này và lũ gà chút thời gian riêng tư, đi tắm rửa trước một cái, sau đó lại thừa dịp trời còn chưa có tối hẳn tranh thủ làm mấy việc. Ngộ đạo mất hết mấy ngày, trong nhà còn một đống chuyện chưa làm. —— Manh Manh nghi hoặc pi pi một chút, liền thấy Mục Loan Loan lại đi rồi, thôi được, cái con thú hai chân này, nghĩ như thế nào Manh Manh cũng không thèm để ý, càng không muốn biết! Hừ! Nhưng Mục Loan Loan đi xa, nó vẫn thật cẩn thận quay đầu lại nhìn nhìn cô, thấy quả thật thú hai chân không quay đầu lại, lại tức mình. Mục Loan Loan thật sự là quá oan uổng mà, cô chỉ là muốn tiết kiệm thời gian thôi. Trước khi tắm rửa, Mục Loan Loan muốn tháo cái vòng tay thanh ngọc trên cổ tay xuống, nhưng không biết tại sao cái vòng tay này như thế nào cũng không thể tháo ra được. Vốn dĩ không biết là Long tiên sinh đưa, cô vốn đã thật sự rất thích cái vòng tay xinh đẹp này rồi. Hiện tại, biết là hắn đưa, còn không gỡ ra được, cảm giác liền có một chút vi diệu. Mục Loan Loan đem đầu tóc gội sơ sơ thôi, xong liền bắt đầu dọn dẹp nhà ở —— Đầu tiên là thu thập mấy cây non trên mặt đất cùng trên bàn. Mấy bao hạt giống bị cô dùng cũng nhiều rồi, Mục Loan Loan thu dọn xong lại đem ra đếm đếm, trong đó chỉ cây non của Ngưng Tuyết nhị giai thôi liền có mười bảy cây. Phải biết rằng, lúc trước mỗi ngày nhiều nhất cô cũng chỉ có thể thức tỉnh được có hai hạt giống Ngưng Tuyết. Còn cây non Trản Linh thảo cùng Thanh Ứ Hoa nữa, tổng cộng ước chừng có gần hai trăm cây, cây non Hồi Linh Quả cũng có bảy tám chục cây. Mục Loan Loan thu dọn đến cuối cùng, mấy chậu hoa mới mua lần trước đều đem ra hết nhưng lại không đủ dùng, cô đành phải đem mấy cây non cùng phẩm loại chen nhau một chút mà ở cùng một chậu, lại mưa móc thêm cho ít linh thổ, l đem từng bồn cây non dọn xong. Từng hàng cây non được bày biện chỉnh tề theo gió chạng vạng lạnh lùng lắc lư, Mục Loan Loan nhìn chúng nó, cảm động đến nhanh chóng mỉm cười. Đó không phải là cây non lắc lư đón gió nha, đó đều chính là linh thạch nha! Linh thạch trong suốt óng ánh, cái gì cũng có thể mua! Nhiều cây non như vậy, cho dù l không luyện chế thành công đan dược đi nữa, chỉ cần lấy đi ra ngoài bán, mỗi Ngưng Tuyết thôi cũng đủ kiếm cho cô một mớ rồi. Hiện tại linh lực của cô lại vô cùng dư thừa, hoàn toàn đủ cho vừa luyện đan vừa chăm dưỡng đám cây non. Vốn dĩ, dựa theo thực lực trước kia của cô, chỉ l tích cóp nguyên liệu cho một mẻ Hồi Linh Đan thôi cũng phải tốn mất nửa ngày. Hiện tại thì không giống vậy, cô có thật nhiều thật nhiều cây non nha.ヽ(^▽^)ノ Ngày mai cô cứ thử dựa theo phương thuốc đan dược mà luyện thử một chút xem, nhìn xem có thể luyện chế ra đan dược hay không. Nếu thật sự có thể, giá trị mấy cây non trước mặt này lại tăng thêm mấy lần! Lần này ra cửa kiếm được tiền, cô nhất định phải mua cho mình mấy bộ quần áo, còn có Long tiên sinh...... Khuôn mặt tái nhợt của Long tiên sinh đột ngột xuất hiện ở trong đầu, mắt cong lên một chút, tự nhiên có chút không quá tự tại —— Cô cũng chỉ mua cho hắn một bộ áo ngoài...... Trước kia cảm thấy hắn cũng sẽ không tỉnh, tình trạng nửa rồng như vậy mặc nhiều quần áo lại mặc không được, còn không bằng để tiền mua trái cây cho hắn. Nhưng là hiện tại...... hắn tỉnh, chuyện này liền thực ý vị sâu xa. Mục Loan Loan nghĩ nghĩ, lần này ra cửa, vẫn nên mua thêm hai bộ quần áo cho Long tiên sinh đi. ......... Thu thập xong cây non cùng nhà ở, Mục Loan Loan nhìn sắc trời, vội vàng thời gian đem Manh Manh và mấy con linh gà con, còn có quần áo dơ đều mang đi tắm giặt sạch sẽ. Có lẽ là bởi vì tiến giai, trình độ chịu rét lạnh của cô lại cao thêm rất nhiều. Khi cảnh giới được tăng lên đến một mức độ nhất định, có rất nhiều đồ vật đều có thể không thầy dạy cũng hiểu. Mục Loan Loan thử muốn khoá một tầng linh lực lại trên tay, giống như là một bộ bao tay cách nhiệt , dù cho có nhúng vào trong nước lạnh băng cũng có thể chịu được. Sau khi giặt xong rất nhiều quần áo, trời đã tối đen, Mục Loan Loan tính toán dựa theo thời gian, bình thường giờ phút này ắt hẳn là cô sẽ bị ép khô hết linh lực trong người, kéo thân thể mệt mỏi đi chuẩn bị cơm chiều. Nhưng hôm nay cô không chỉ có không mệt cũng không đói bụng, còn cảm thấy tinh thần không tồi, đây hẳn cũng là lợi ích sau khi tiến giai nhỉ. Người tu chân, ở giai đoạn Luyện Khí, cũng chính là nhất giai, thể mạnh khoẻ tráng kiện hơn so với người bình thường rất nhiều, thọ mệnh khoảng 100-150 tuổi. Bước vào giai đoạn Trúc Cơ, cũng chính là nhị giai, nhu cầu về đồ ăn cũng không còn mãnh liệt nữa, dựa vào Tích Cốc Đan liền có thể không ăn cơm một thời gian dài, thọ mệnh ở tầm 200-300 tuổi. Trở thành tu sĩ tam giai, trong Nhân tộc cũng coi như là thiên tư trác tuyệt, nhu cầu ăn uống trở nên gần như bằng không, không ăn cũng chả sao, cho nên cô hiện tại không nấu cơm cũng không có vấn đề gì. Mục Loan Loan cũng quyết định không làm cơm, cô dưỡng ra mấy trái Bách Trân Quả nhị giai, mình ăn một quả, để lại một quả cho Manh Manh, dư lại đều đút cho anh rồng. Quá trình đút cho anh rồng vẫn quen thuộc như cũ, nhưng tâm thái Mục Loan Loan lại vô cùng biến hóa. Cứ mỗi lần cô không cẩn thận đụng tới môi hắn đều sẽ phi thường phi thường thấy mất tự nhiên, không biết là cảm thấy thẹn nhiều một ít hay lại là tê dại càng nhiều. Chỉ có mỗi chuyện đút ăn thôi liền làm cô xấu hổ đến như vậy, theo như trong quá khứ nếu người này cố ý không tỉnh lại, cô còn phải thay quần áo cho hắn, gội đầu, tắm rửa, xoa thuốc cái cái đuôi...... Gò má Mục Loan Loan hơi nóng, cắn cắn môi —— Cái con rồng này sẽ không vô sĩ như vậy đi, hắn, nói không chừng hắn đêm nay l sẽ phát hiện cô giả bộ ngủ. Nhưng mà Loan Loan hoàn toàn đánh giá cao Long tiên sinh, chờ màn đêm giáng xuống, ánh đèn ái muội trong phòng đều tắt, Manh Manh cùng cô đều "Ngủ say", Long tiên sinh cũng lặng lẽ tỉnh lại. Mấy ngày nay bởi vì phu nhân ngộ đạo, hắn liền dứt khoát một ngày chỉ tỉnh lại một chút vào ban đêm, nhìn xem nàng có từ trong trạng thái ngộ đạo mà tiến giai luôn không. Đêm nay cũng giống vậy, thần thức vòng một vòng, dừng lại trên cái chăn phồng lên của Mục Loan Loan. Phu nhân đã thoát ra khỏi trạng thái ngộ đạo rồi, phu nhân tiến giai, phu nhân ngủ ở bên cạnh hân. Long tiên sinh tư duy mau lẹ, lập tức cao hứng lên —— Hắn rốt cuộc có thể chạm vào nàng. Ừ, bước đầu tiên, phải biến cho mình đẹp đẹp một ít. Hàng mi dài của Long tiên sinh lóe lóe, trong nháy mắt tiếp theo liền biến thành hình người, lặng lẽ xê dịch. Mục Loan Loan hiện tại đã không phải là Mục Loan Loan nhị giai nữa rồi. Cô so trước kia càng thêm nhạy bén, Long tiên sinh vừa động là cô sẽ biết. Tim đập có một chút mau, bất quá có kinh nghiệm một lần giả bộ ngủ, cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Kỳ thật đêm nay lúc đi ngủ, vì ban đêm có thể phát sinh một ít sự tình đặc biệt xấu hổ, lần này cô đem nửa đầu mình chôn vào trong chăn. Cho nên Long tiên sinh muốn chạm vào phu nhân thì càng thêm khó khăn. Vốn dĩ anh rồng âm mưu làm chuyện trái với lương tâm liền vừa xấu hổ vừa hơi hoảng, nhưng lại vô cùng ngay thơ cho rằng phu nhân đêm nay có vẻ lạnh _(:з" ∠)_ Kỳ thật long biết, phu nhân đã là cường giả tam giai, nhất định rất dễ dàng bị đánh thức, nhưng hắn thực tủy biết vị, lòng lại mang hy vọng may mắn —— Rốt cuộc trước nay nàng đều không tỉnh lại hẳn, ngủ rất quen thuộc, hắn nhẹ một chút, hắn nhẹ nhàng là được chứ gì. Hắn âm thầm dùng linh lực động viên chính mình, sau đó chậm rãi, một chút lại một chút, đưa lòng bàn tay qua dò xét. Sau đó...... Không cẩn thận đụng phải eo nàng...... Tha thứ nàng đêm nay nằm nghiêng thân thể hơn nữa ngược hướng với Long tiên sinh ngủ bên cạnh, hai tay đều đặt ở trước ngực. Cho nên Long tiên sinh giống như bị đổ một chĩnh rượu, tìm tay phu nhân nửa ngày, cuối cùng lại sờ đến eo nàng. Hắn đụng vào thực nhẹ, bàn tay nóng lên, nhưng eo Mục Loan Loan thì vừa mẫn cảm vừa ngứa, cơ hồ phản xạ có điều kiện mà hơi cong eo lại, lại sinh ra xúc động muốn tung chăn chạy trốn nhưng phải cố nhịn. Long tiên sinh cũng cơ hồ là khi đụng vào eo nàng, trong nháy mắt ý thức được thứ khác hẳn với bàn tay mềm mại này là cái gì, lập tức như chạm phải lửa rụt tay về. Hắn, hắn, hắn không phải cố ý. Nhưng mà là, thực mềm, thực quyến rũ long, long sắp không hô hấp nổi rồi! Biểu tình Mục Loan Loan thực phức tạp, cô càng ngày càng không hiểu nổi Long tiên sinh rồi. "Phu nhân......" Qua thật lâu Long tiên sinh lẩm bẩm một tiếng, chậm rãi, giống như rất khó mở miệng nói, "Ta......" "Ta muốn hôn nàng." Trong lòng Mục Loan Loan khiếp sợ, cô còn chưa phản ứng lại, liền nghe thanh âm hắn tiếng có tiếng không, nỗ lực khắc chế, "Sẽ không làm nàng đau." Mục Loan Loan: "......" Mục Loan Loan: "???" Đau? Hôn môi vì sao sẽ đau......... Chẳng lẽ......... Cô chịu đựng cảm giác kỳ quái nổi lên trong lòng, lỗ tai lặng lẽ đỏ —— Không được, tiến triển hơi quá nhanh rồi, cô còn chưa có chuẩn bị thực hiện nghĩa vụ phu thê đâu. Kết quả Mục Loan Loan đợi lâu rất lâu, mới cảm thấy chăn mình bị nhẹ nhàng kéo ra. Không khí lạnh lẽo bên ngoài đánh vào trên mặt cô, làm cô có một loại mạc danh run rẩy. Cô có chút khẩn trương, tay đều run, Long tiên sinh vì sao còn không phát hiện cô tỉnh chứ? Cô không biết, Long tiên sinh so với cô còn muốn khẩn trương hơn, hắn chậm rãi tới gần cô. Mãi đến khi hô hấp giao triền, chóp mũi chạm chóp mũi. Lông mi thật dài của hắn thật quét qua gò má Mục Loan Loan làm cô ngứa người hận không thể duỗi tay cào một cái. Bên tai lại là tiếng hít thở dần dần nóng lên, thật khó chịu. Mục Loan Loan gồng mình chịu đựng hơn mười phút loại cảm giác ngứa ngáy vô cùng này, trên môi đều bị hơi thở của con rồng này phun cho muốn ẩm ra nước rồi còn gì. Cảm giác ngượng ngùng dần dần tụt xuống lại, chỉ hận không thể ấn đầu Long tiên sinh cho hắn hôn lẹ lẹ giùm một cái, cô thật sự muốn cào cào mặt một chút mà! qwq Long tiên sinh nãy giờ cọ qua cọ lại trong đêm đen mới làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý trong lòng, rốt cuộc cố lấy dũng khí —— Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, đem môi dán lên môi nàng. Chỉ một chút liền nhanh chóng tách ra, như là một mảnh lông chim mềm mại, theo gió nhẹ nhàng lay động, phiêu tán.