Mục Loan Loan không hề biết vì nàng muốn tiết kiệm mà ăn gạo thường đã khiến cho Long tiên sinh bị đả kích tâm lý, vì bản thân nàng cũng đã bị công việc ban ngày vắt kiệt hết sức lực rồi. Đun nước rửa mặt qua loa cho bản thân và Long tiên sinh, nàng nhẩm tính lại toàn bộ gia sản, có chút khó xử chọt chọt cánh tay Long tiên sinh: "Long tiên sinh, ta có một chuyện muốn nói cho ngươi biết, tối nay có khả năng tạm thời không có linh thạch cho ngươi dùng."
Giọng nói của nàng thật nhẹ nhàng mà xuyên qua màng tai của Long tiên sinh.
"Tuy hiện tại ngươi không có ý thức, nhưng đột nhiên linh khí bị cắt đứt nói thế nào cũng sẽ cảm thấy khó chịu." Mục Loan Loan lẩm bẩm: "Nhưng bây giờ chúng ta thật sự rất nghèo, ta chuẩn bị ngày mai sẽ đi ra ngoài để mua hạt giống Nhiên thảo, đến lúc kiếm được tiền, mới thể tiếp tục để ngươi dùng linh thạch, sau đó sẽ mua cho ngươi thật nhiều đồ bổ..."
Mục Loan Loan vừa nói vừa không nhịn được mà nở nụ cười, nàng nhìn vẻ mặt Long tiên sinh không biết từ khi nào đã trở nên có hơi dữ tợn, lại có chút đồng tình: "Long tiên sinh, mày của ngươi luôn nhăn lại, có phải ngươi đau lắm không..."
Nàng nhìn thấy mày hắn nhăn lại, nhịn không được duỗi tay muốn vuốt nó, nàng nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó đột nhiên ý thức được mình đang làm gì, liền đỏ mặt thu tay lại.
Mục Loan Loan cảm giác đầu ngón tay của mình như bị bỏng, cảm thấy bản thân có hơi vô sỉ, hiện tại nàng lại thừa dịp hắn không có ý thức mà chọt chọt mặt hắn, chiếm tiện nghi của hắn, như vậy thật sự không tốt, không tốt.
"Thật xin lỗi, Long tiên sinh, không phải ta cố ý muốn sờ ngươi đâu."
Mục Loan Loan thấp giọng xin lỗi, nhưng Long tiên sinh không có phản ứng, lá gan nàng cũng lớn hơn, tiếp theo nàng cẩn thận giúp hắn đắp chăn, sau đó thổi tắt đèn, nói: "Long tiên sinh, ngủ ngon."
Mục Loan Loan nhanh chóng đi vào giấc ngủ, nhưng nàng lại không hề biết rằng những hành động và lời nói hôm nay của nàng lại làm cho nội tâm của long mỗ cảm thấy áy náy và thống khổ. Còn nàng thì lại mơ một giấc mộng đẹp hiếm thấy, trong mộng nàng kiếm được rất nhiều linh thạch, rồi đặt chúng bên cạnh Long tiên sinh, nhìn linh thạch chậm rãi hóa thành linh khí nhẹ nhàng tiến vào trong cơ thể Long tiên sinh, sau đó Long tiên sinh liền biến càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn....
Sau đó, nàng tỉnh lại.
Mục Loan Loan xoa xoa đầu, cảm thấy gần đây nhất định do mình quá mệt mỏi, Long tiên sinh bên cạnh hô hấp ổn định, thoạt nhìn không khác gì so với tối hôm qua, sắc trời bên ngoài thì mới tờ mờ sáng.
Trong lòng có tính toán nên nàng vội vã rời giường, nghĩ đến đây lần đầu tiên ra ngoài nên muốn đi sớm một chút, cũng không ăn gì, chỉ đơn giản rửa mặt cho hai người một chút, cầm nửa bao hạt giống trong viện và một cây Nhiên thảo, mang theo gần như toàn bộ gia sản ra cửa.
Phủ bạo quân rất lớn, được xây theo hình chữ nhật, tẩm cung của bạo quân lại đặt ở nơi sâu nhất của phủ đệ, hướng vào bên trong một tòa núi cao, cũng chính là cấm địa. Không biết có phải vẫn luôn bị giám sát hay không, Mục Loan Loan vừa mới ra khỏi tẩm cung, không bao lâu liền có người ngăn cản nàng.
Người tới chính là người mà nàng đã gặp ngày hôm qua, là tiểu nha hoàn ngày hôm qua hung hăng tát Bạch Thủy Dao một cái, nàng ấy cười hì hì nhìn Mục Loan Loan, sau đó hành lễ với nàng, xem như có quy củ: "Phu nhân đi sớm như vậy là muốn đi đâu thế?"
Mục Loan Loan cười cười với nàng ấy: "Ta muốn đi chợ một chút, ngươi..."
Tiểu nha hoàn kia nhìn ra vẻ quẫn bách của nàng, "Phu nhân cứ gọi ta Hồng Diệp là được."
"Hồng Diệp." Đối với tiểu nha hoàn này, Mục Loan Loan rất có hảo cảm, nhưng nghĩ tới tên nàng ấy là Hồng Diệp lại có chút xấu hổ, Hồng Diệp hẳn là muội muội của Thanh Diệp rồi.
Lúc trước nàng thấy nha hoàn này ghét Bạch Thủy Dao như vậy, còn tưởng nha hoàn này thích Thanh Diệp chứ...
"Nếu hôm nay phu nhân muốn đi, thì lần sau phải mười ngày nữa mới có thể ra cửa, hôm nay phu nhân thật sự muốn đi ra ngoài sao?" Hồng Diệp hỏi.
"Đúng vậy." Mục Loan Loan gật gật đầu.
"Được, phu nhân từ nơi này ra phủ để đi đến chợ gần nhất vẫn hơi xa, ta sẽ đưa phu nhân ra ngoài, thỉnh phu nhân ở chỗ này chờ một lát." Hồng Diệp nói xong liền bước nhanh đi.
Thật mau, bên tai Mục Loan Loan liền truyền đến thanh âm "lộc cộc", nàng có chút vui sướng nghĩ chẳng lẽ có xe ngựa để ngồi sao? Vừa quay đầu liền thấy Hồng Diệp đang khua xe bò, vẫy tay với nàng: "Phu nhân, lên xe đi, con bò này rất ngoan."
Mục Loan Loan: "..."
Thì ra trong phủ còn có xe bò, Mục Loan Loan đội đấu lạp (*) mà Hồng Diệp đưa cho, ngồi trên xe yên lặng chửi thề.
(*) Đấu lạp: Mũ trúc, có rèm che
Hồng Diệp một bên đánh xe bò, một bên hỏi: "Phu nhân, gần phủ chúng ta có ba cái chợ, người muốn đi cái nào?"
Mục Loan Loan có chút ngây ngốc, nguyên thân này lúc trước chỉ sinh hoạt tại một địa phương nhỏ trong lãnh địa của bạo quân, đối với chợ xung quanh phủ bạo quân một chút cũng không biết, nàng hơi khó xử nói: "Hồng Diệp, có thể phiền ngươi nói cho ta biết mấy cái chợ đó là như nào không?"
Hồng Diệp quay đầu nhìn nàng một cái đầy sâu xa: "Phu nhân không biết sao?"
Mục Loan Loan nghẹn họng, nghĩ tới cái gì đó, cắn răng móc một khối linh thạch hạ phẩm trong túi ra, sau đó lại đưa cho Hồng Diệp: "Hồng Diệp, phiền ngươi rồi."
Hồng Diệp mỉm cười với nàng, ngoài miệng thì nói "Phu nhân thật khách sáo" nhưng tay lại lưu loát nhận lấy linh thạch cất vào túi.
"Chợ Long tộc là gần nhất, nhưng nơi đó bán toàn những đồ vật rất quý giá, xa một chút có một ngôi chợ do Nhân tộc và tộc Người Lùn cùng nhau mở, chợ được xem là nhỏ nhất, rách nát nhất là chợ của Tinh Linh tộc." Hồng Diệp nói: "Phu nhân tốt nhất thì người vẫn nên đi chợ của Tinh Linh tộc."
"Tại sao lại không đi chợ của Nhân tộc và tộc Người Lùn?" Mục Loan Loan có chút nghi hoặc, trong trí nhớ của nguyên thân, lãnh địa của Mục phụ có mấy người thuộc Tinh Linh tộc vô cùng bài xích người ngoài, Nhân tộc và tộc Người Lùn hình như đỡ hơn một chút.
"Phu nhân có điều không biết, tuy tính cách của Tinh Linh tộc có chút bài xích với bên ngoài, nhưng bọn họ là những người thanh cao, khinh thường việc lừa gạt kẻ yếu, bán đồ vật dễ dàng hơn." Hồng Diệp cười khẽ một tiếng: "Hạ nhân giống như chúng tôi, cũng chỉ đi chợ của Tinh Linh tộc."
"Có điều vẫn phải xem nhu cầu của phu nhân, nếu muốn đặt mua một ít hàng dệt và rau dưa, nên đi chợ của Tinh Linh tộc, còn nếu muốn đi bán đồ vật đấu giá hoặc muốn mua đồ trân quý thì đi chợ của Long tộc, chợ của Nhân tộc và tộc Người Lùn là chợ đen bán vũ khí và nô lệ."
Hồng Diệp xem như còn rất tốt với nàng, đem những gì mình biết đều nói hết cho Mục Loan Loan nghe, "Phu nhân muốn đi chợ nào?"
"Đi chợ Tinh Linh tộc đi." Mục Loan Loan nghĩ thầm nàng hiện tại rất nghèo, vả lại vốn dĩ chỉ muốn mua hạt giống thôi, Tinh Linh tộc dù sao cũng am hiểu về gieo trồng, hơn nữa nàng là tu sĩ hệ mộc, qua bên đó nói không chừng có thể tìm được một ít hạt giống.
"Được." Hồng Diệp cũng không trì hoãn thời gian: "Từ nơi này đi đến đó ước chừng cần một canh giờ, phu nhân ngàn vạn lần không được lấy đấu lạp xuống."
Mục Loan Loan rầu rĩ gật gật đầu, âm thầm suy đoán, cái mũ này có rèm này chắc là tránh cho thân phận của nàng bị phát hiện?
Xe bò dần dần đi xa khỏi tẩm cung, Mục Loan Loan không nhịn được mà xoay đầu nhìn cung điện nguy nga tráng lệ bên ngoài mà bên trong thì vô cùng hoang vắng kia, trong lòng lẩm nhẩm "Long tiên sinh"...
Vừa mới chuẩn bị ra cửa, nàng lại có chút nhớ hắn.
Nàng rời đi một ngày, hắn có thể bị người khác khi dễ hay không?
Nàng đã khóa cửa rồi, chắc là không có việc gì.
Thời điểm xe bò từ cửa bên hông phủ bạo quân rời đi, Ngao Khâm đang ở gần cửa chính của cung điện chậm rãi mở bừng mắt.
Thần thức của hắn có thể lan tràn đến gần như toàn bộ phủ bạo quân, giống như một con mắt vô hình, nhìn thấy Mục Loan Loan ngồi trên xe bò chạy tới lãnh địa của Tinh Linh tộc.
"Đại nhân, có nên phái người theo bảo vệ phu nhân hay không?" Tâm phúc Hắc Long quỳ sát ở dưới hỏi.
Ngao Khâm gõ gõ ngón tay, lạnh nhạt nói: "Không cần."
Một nhân vật nhỏ bé chỉ là dùng để làm vật che mắt thiên hạ mà thôi, chết thì chết.
_____________o0o___________
Cập nhật ngày 21/1/2020 tại Việt Nam Overnight
Editor: hồng trà hoa quế
Beta: yuri318, -Jenny-
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
138 chương
59 chương
7 chương
51 chương
248 chương
98 chương
45 chương