Miệng Bạch Thủy Dao đau nhức, đôi mắt đào hoa của cô trừng lớn, bày ra bộ dạng không thể tin được. "Ô!" Đây là tỷ tỷ ngu ngốc luôn vâng vâng dạ dạ, cô nói gì nghe nấy kia sao? Nàng ta sao dám đem túi hạt giống dơ bẩn nhét vào miệng cô! Mục Loan Loan lười nhìn đến cô ta, hướng mắt về phía Phất Liễu đang kinh ngạc dõi theo hành động của nàng, mặt không biến sắc mà bịa chuyện: "Hôm qua Ngao Khâm đại nhân có đến gặp ta, đã đưa cho ta một tín vật, nếu ta chết, Ngao Khâm đại nhân lập tức sẽ biết." "Hơn nữa.." Mục Loan Loan nhìn đến Phất Liễu cười nói: "Nếu ta nói, mẫu thân cho ta đá nguyên tố Hỏa cấp hai?" "Đá nguyên tố Hỏa cấp hai!" Một tiểu nha hoàn hoảng hốt lớn tiếng, tự động lui về sau hai bước. Đá nguyên tố Hỏa cấp hai, là kết tinh của nguyên tố hệ Hỏa, nếu bị tác động mạnh hoặc bị linh lực lôi kéo sẽ gây ra một vụ nổ kịch liệt, kẻ dưới cấp hai chắc chắn phải chết, dưới cấp ba bị trọng thương. Ngoài thị trường, giá của một viên đá nguyên tố Hỏa cấp hai là một khối linh thạch thượng phẩm. Trong lòng Phất Liễu vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Mục Loan Loan, lúc này ả thật sự bội phục vị phu nhân xung hỉ lúc trước chỉ biết khóc sướt mướt. Kỳ thật ả biết rõ người này có lẽ chỉ đang lừa ả, chắc chắn nàng không có đá nguyên tố hệ Hỏa, nhưng bản thân ả không cần thiết phải vì món bảo vật không rõ có tồn tại hay không từ miệng Bạch Thủy Dao mà mạo hiểm. "Phu nhân, người đừng nghe Bạch Thủy Dao nói bừa, chúng ta chưa từng có ý nghĩ tráo đổi người." Phất Liễu lên tiếng trước. Nhìn khuôn mặt giả thanh thuần nức nở không ngừng của Bạch Thủy Dao, ả không hề có chút thương hoa tiếc ngọc, từ trong ống tay áo lôi ra một bó dây màu xanh lục, liếc nhìn về phía mấy nha hoàn đằng sau mà vẫy vẫy tay, những người kia liền tiến lên, trói Bạch Thủy Dao lại. "Chờ một chút." Thời điểm mấy nha hoàn chuẩn bị lôi ra Bạch Thủy Dao vẫn không ngừng giãy giụa, Mục Loan Loan mặt không biến sắc bước tới, dùng sức túm lấy bao hạt giống trong miệng Bạch Thủy Dao. Khi giật ra có chút tàn nhẫn mà vẫn chỉ lôi ra được có một nửa. Tiểu nha hoàn lúc nãy nói thay Thanh Diệp nhìn thấy Bạch Thủy Dao chịu đau đớn, vui vẻ mắng: "Phi, đáng đời!" Mục Loan Loan giật mạnh túi hạt giống ra, khiến Bạch Thủy Dao lập tức hét lên: "Mục Loan Loan, ngươi là đồ tiện nhân tâm địa độc ác, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!" "Kêu la cái gì!" Tiểu nha hoàn kia thấy Phất Liễu không có động thái gì, liền hung hăng tát cho Bạch Thủy Dao một cái: "Ngươi có tư cách gì để nói năng lỗ mãng như thế với phu nhân!" Một cái tát này của nàng không hề lưu tình, phát ra một tiếng "Bốp" rõ ràng. Cái tát này làm Bạch Thủy Dao ngây người, khóe miệng chảy máu, khóe mắt rớm nước, thấy cũng có chút đáng thương. Phất Liễu nhìn về phía Mục Loan Loan rồi hơi cúi xuống, liền mang theo người đi ra ngoài, tiểu nha hoàn kia nhìn Mục Loan Loan với ánh mắt sùng bái cũng quỳ xuống vái nàng một lạy, rồi cố tình đẩy mạnh sống lưng Bạch Thủy Dao, sau đó rời đi. Chờ khi tất đều đã đi hết, Mục Loan Loan mới chậm rãi thở ra một hơi nhẹ nhõm, đem nửa túi hạt giống đặt sang một bên, chậm rãi đi về phía cửa viện, đẩy cánh cửa lớn dày nặng khóa chặt lại. Nàng nhìn con rồng vàng được điêu khắc trên cánh cửa sinh động giống y như thật, tức giận đưa tay vỗ nhẹ lên đầu con rồng. Lần này nhìn qua tưởng như đã giải quyết mọi chuyện êm xuôi, nhưng trên thực tế cũng ẩn chứa một mối nguy rất lớn. Nếu không phải Bạch Thủy Dao quá nóng vội để lộ ra nhiều sơ hở như thế, nếu nàng không cẩn thận tính kế một phen, nói không chừng nàng sẽ trở thành kẻ thế thân thật. Nàng căn bản nào có đá nguyên tố Hỏa nhị cấp. Mẫu thân của nguyên thân là một người yếu đuối, thực lực cũng chỉ ở nhị cấp, ngày thường ở nhà với Mục phụ luôn cúi đầu khom lưng, nếu không phải vì thế thì một nữ nhi bên ngoài như Bạch Thủy Dao sao có thể trèo lên đầu mẹ con của nàng được? Đừng nói là đá nguyên tố Hỏa cấp hai, mẫu thân của nguyên thân một đồng vàng cũng chẳng có nổi, cũng không để lại được cái gì cho nguyên thân. Mục Loan Loan khẽ vò đầu, thở dài một hơi, nàng thật muốn cảm ơn Bạch Thủy Dao tự mình tìm đường chết. Lần này Bạch Thủy Dao bị phạt đi đến cấm địa ở lãnh cung làm khổ sai, nàng cùng Long tiên sinh tạm thời có thể sống yên ổn mấy ngày. Ba năm, chỉ cần nhịn ba năm, chờ Long tiên sinh tỉnh lại, thấy được công sức mà nàng chăm sóc, nhất định hắn sẽ chừa cho nàng một con đường sống. Nàng cũng không cầu vinh hoa phú quý, chỉ hy vọng có thể bình an sống qua ngày. Mục Loan Loan dựa lưng vào cánh cửa lớn lạnh như băng, ánh mắt xa xăm nhìn về phía tẩm cung của bạo quân, đột nhiên cảm thấy trống trải cô đơn. Nàng là một người mạnh mẽ kiên cường như vậy, nàng đã sống một mình nhiều năm như vậy, có gì để cô đơn đâu. Mục Loan Loan nghĩ một chút, cái gì cũng không muốn làm nữa, rửa tay sạch sẽ, trở về phòng, nhìn Long tiên sinh đang nằm trên giường ngọc.. Không rõ có phải vì đã được tắm rửa sạch sẽ không mà nhìn sắc mặt của hắn cũng tốt lên không ít, tuy rằng những hoa văn màu đỏ đen vẫn trải rộng đầy dữ tợn như trước, nhưng lông mày đã giãn ra đôi chút, những nét hoa văn vẫn thỉnh thoảng di chuyển, nhưng nhìn qua cũng không còn đáng sợ nữa. Vốn dĩ trong lòng Mục Loan Loan đang khó chịu, nhưng nhìn kẻ đã từng là một bạo quân tàn ác hiện tại lại ngoan ngoãn nằm trong chăn cưới đỏ thẫm mà hoàn toàn dựa dẫm vào nàng giống như nàng thật sự là tiểu tức phụ (*), trong lòng liền dâng lên một cảm giác thoải mái quỷ dị. (*) Tiểu tức phụ: Dùng để chỉ những người con gái đã kết hôn, hay còn gọi là con dâu. Ma xui quỷ khiến, nàng duỗi tay chọc chọc gò má Long tiên sinh. Thực gầy, không có chút thịt nào, nhưng vẫn rất mềm mại. Gò má Long tiên sinh tuy có những hoa văn màu đen đỏ nổi lên, nhưng cảm nhận cẩn thận vẫn nhận thấy sự trơn mịn. Mục Loan Loan chọc mấy cái mới chợt nhận ra mình đang làm gì, vội vàng rút tay lại, bất đắc dĩ cười cười "Long tiên sinh, ngươi về sau thực sự sẽ thích Bạch Thủy Dao sao?" Giọng nói của nàng thực êm, tựa hồ như gió nhẹ thoảng qua, một thoáng liền biến mất, mà vị bạo quân kia cũng không nghe thấy, dĩ nhiên cũng chẳng thể đáp lại nàng được. Mục Loan Loan không muốn nghĩ gì nữa, nàng ngồi ở mép giường một lát, trong lòng thực sự đang rất loạn. Trước mắt hiện ra ánh mắt căm hận của Bạch Thủy Dao trước khi đi, chốc lát lại biến thành thời điểm ở từ đường, Ngao Khâm uy hiếp cảnh cáo nàng, chốc lát lại biến thành mấy khối linh thạch hạ phẩm trong túi, chốc lát lại biến thành hình ảnh sáng nay nàng sờ đến bên tai Long tiên sinh có một đống tro bụi.. Nguy hiểm tiềm tàng cùng áp lực sinh hoạt tất cả đều đè lên nàng. Mục Loan Loan thật sự mệt mỏi, nàng ngồi thật lâu, bên ngoài mặt trời đã dần xuống núi, trong phòng dần tối lại. Mục Loan Loan day day trán, thoáng nhìn qua Long tiên sinh. Hô hấp của hắn ổn định, lúc trước trong phòng tuy rất sáng, nhưng Mục Loan Loan cũng không chú ý tới trên miệng hắn còn dính một lớp nước cốt của Bách Trân Quả, thoạt nhìn sáng lấp lánh, môi hắn màu xanh tím, hỗn hợp như thế nhìn lại có chút mị hoặc. Nàng không nhịn được mà cong khóe môi, nhớ tới lúc trước nàng đút nước cốt cho hắn đã quên không lau khô miệng, nhưng mà, nhìn rất tuấn tú. Không biết có phải bị màu môi Long tiên sinh chọc cười không, Mục Loan Loan cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều. Nàng đứng dậy, chuẩn bị đi phòng bếp nấu cơm.. Mặc cho loạn trong giặc ngoài, sinh hoạt khó khăn, nhưng nàng vẫn muốn sống tiếp, phải luôn hướng về phía trước mà đi. Ngồi chờ chết cũng không phải là cách, hai ngày này nàng sẽ chăm sóc cho Long tiên sinh thật tốt, nàng sẽ xin ra ngoài một lần, nhìn xem có thứ gì tốt không. _____________o0o___________​ Cập nhật ngày 19/1/2020 tại Việt Nam Overnight Editor: Hồng trà hoa quế Beta: Kimnana