Thư Lan vẫn là giằng co, Tiêu Thịnh Vũ hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là đem Thư Lan thả xuống, chính mình cởi áo khoác bước tới giường, cố sức chen chút, Thư Lan co người sang bên kia, suýt chút nữa ngã xuống, khiến cho Tiêu Thịnh Vũ phải mò ổ đến trong lồng ngực mình, ôm, từ sau khi anh phát hiện thời gian quay trở lại, anh liền không thể nào ngủ yên giấc, chỉ lo khi tỉnh lại sẽ phải thấy Thư Lan như trước cả người đầy máu, cứng ngắc lạnh như băng nằm trên giường trong phòng cấp cứu, anh sợ đến thót tim, hiện tại ôm Thư Lan, cả người Thư Lan ấm áp, mới có thể làm cho anh cảm thấy an tâm. (Phu phu nhà này dễ thương thiệt >.