Hà Nguyệt Tâm trả lời Phương Viên bằng một loạt dấu ba chấm. Cô mở Weibo ra xem, hagtag #Mục Xuyên tỏ tình# đã được nâng lên bảng hotsearch rồi. Bên trong có không ít người đang đoán cô gái thần bí đó là ai. Hà Nguyệt Tâm vùi đầu vào trong gối. Mục Xuyên đang làm cái quỷ gì vậy, Weibo là nơi thế nào anh không biết sao, chỉ một câu nói ngắn ngủi thôi cũng có thể làm chuyện bé hóa to. Tỏ tình với cô trên Weibo, anh điên rồi sao? Bên Mục Xuyên thì đang lướt xem bình luận dưới bài đăng của mình, nhìn thấy những lời chúc phúc thì khóe môi khẽ nhếch lên, thỉnh thoảng xuất hiện một hai tiếng nói không hòa hợp, nói gì Hà Nguyệt Tâm không xứng với anh thì anh dứt khoát nhanh gọn lẹ block người đó liền. Bồi Nghị có chút không dám tiến lên, nửa ngày sau mới lấy hết dũng khí nói: "Mục tổng, trạng thái Vòng Bạn bè WeChat hồi nãy của Phương tiểu thư tôi cũng có xem rồi, tôi nghĩ câu mà Nguyệt Tâm tiểu thư bình luận không phải là cái ý mà anh nghĩ đâu, hơn nữa người trong tấm hình đó, thật ra là một minh tinh." Mục Xuyên nhướng mày: "Minh Tinh?" Không phải thằng đàn ông thối nào sao? "Đúng vậy, gần đây cũng có chút nổi." Mục Xuyên: "......" Anh thấy Hà Nguyệt Tâm nhấn like và bình luận bài đăng đó, hơn nữa trên hình còn là hình của một người đàn ông nào đó nữa, anh đoán đó chắc là người mà hai người họ quen biết. Sau đó lại thấy trên Weibo tung tin đồn của anh và Hà Nguyệt Tâm, trong lúc xúc động anh đã đăng liền 4 bài liền, thừa dịp tỏ rõ tâm ý của mình với Hà Nguyệt Tâm luôn. Nhưng người này thế nhưng lại là một minh tinh ư? Nhưng anh không hối hận. Từ sau hôm ôm được Hà Nguyệt Tâm xong, anh vẫn luôn muốn tỏ tình, lần này cũng coi như là một cơ hội tốt. Hà Nguyệt Tâm khổ não lăn qua lăn lại trên giường nửa ngày. Đầu cô đau đến không được. Lần này phải làm sao đối mặt với Mục Xuyên đây? Thôi cứ coi như cô chưa từng xem Weibo vậy. Đang suy nghĩ thì đột nhiên điện thoại lại run lên, Hà Nguyệt Tâm bị làm giật mình quăng luôn điện thoại qua một bên, một lúc sau mới mò qua đó xem, phát hiện có cuộc gọi đến, người gọi đến còn là Mục Xuyên nữa. Hà Nguyệt Tâm lề mề bắt máy. Đầu bên kia truyền đến giọng nói hơi khàn của Mục Xuyên: "......Em xem rồi chứ? Bài anh đăng trên Weibo đấy." Hà Nguyệt Tâm ôm lấy gối ôm, ôm tới gối ôm không còn hình dạng cái gối ôm luôn, cổ họng cô có chút khô: "Em xem rồi." "Em có rảnh không, tối nay ra ngoài một chút đi, anh đến đón em?" Hà Nguyệt Tâm vò đầu bứt tai, ra ngoài làm gì chứ? Nghĩ cũng không cần nghĩ, chắc chắn là Mục Xuyên muốn nói với cô chuyện gì đó rồi. Cảnh tượng mập mờ như thế này cô chưa từng xử lý qua, bây giờ cả người cô đều muốn co quắp lại, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, khiến cô không thể nào thích ứng được. Cô cắn chặt môi, hít sâu một hơi: "Không cần đâu, Mục Xuyên." "......" Cô nổ lực không đi nghe tiếng hô hấp trầm mặc ở đầu dây bên kia. "Em bây giờ vẫn còn là học sinh, em chỉ muốn chăm chỉ học hành thật tốt, còn việc yêu đương gì đó......em...vẫn chưa nghĩ tới......" Kiếp trước kinh nghiệm yêu đương của là 0, cô cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt cả. Sau khi trùng sinh thì mục tiêu hàng đầu của cô chính là thi vào trường đại học mà mình thích, những chuyện khác đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô. Yêu đương thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc học. Mục Xuyên trầm mặc một lúc lâu rồi mới mở miệng nói một câu: "Lúc em ở chung với anh không vui sao?" "Vui." Hà Nguyệt Tâm nghiêm túc trả lời, "Nhưng em chỉ coi anh là bạn thôi, không có ý gì khác cả." "......" Nói xong hai người đều rơi vào trầm mặc. Tay nắm điện thoại của Hà Nguyệt Tâm đều ra mồ hôi rồi, cô đột nhiên càm thấy có chút nóng nên đứng dậy mở cửa sổ ra. "Đang hóng mát à?" "Sao anh biết?" "Nghe thấy tiếng gió." "......" Hà Nguyệt Tâm lúng túng nói: "Em......có chút nóng." "Trời trở lạnh rồi, coi chừng bị cảm lạnh." Hà Nguyệt Tâm hơi chần chừ một chút nhưng vẫn đóng cửa sổ lại. Bên Mục Xuyên dường như đã hạ quyết tâm rồi, nhẹ giọng lên tiếng: "Những lý do này đều không tính là lý do, lý do mà anh chấp nhận chỉ có một thôi. Rốt cuộc em có cảm giác gì với anh không?" "Cho dù là một chút cũng được." Câu cuối cùng giọng anh thả cực nhẹ, Hà Nguyệt Tâm thậm chí còn có thể nghe ra được chút khẩn cầu trong đó nữa. Cô siết chặt điện thoại nửa ngày không nói ra câu nào cả, lồng ngực có chút nghẹn lại. Cô không muốn nhìn thấy người khác đau lòng. Nhưng cô đã hạ quyết tâm phải kéo xa khoảng cách với Mục Xuyên rồi thì nên dứt khoát. "Ừm, không có. Em không có chút cảm giác nào với anh cả." Trong phòng sách, lúc này bốn anh em đang tụ tập lại với nhau. Hà Thúy Chi đứng bên cửa sổ gọi điện thoại. Ngữ khí của anh tràn đầy sát khí: "Gỡ bỏ hotsearch ngay xuống cho tôi, tất cả những bài đăng có liên quan đến em gái tôi đều xóa hết ngay, cái tài khoản đăng bài đầu tiên đấy, gửi thư luật sư cho nó chưa?" Hà Tinh Hoài tức đến không được, hận không thể quăng bể cái điện thoại luôn: "Đầu óc thằng này có bệnh à, cái gì mà tự tin thấy sợ, tưởng em gái cũng thích nó à, còn chơi trò tỏ tình trên Weibo nữa chứ." "Hay là bây giờ em lôi nó ra đánh một trận?" Hà Lộ Từ nghiêm túc đề nghị. Có thể là do lần trước anh quánh không đủ dữ dội cho nên Mục Xuyên mới phiêu vậy? Khoảng thời gian này anh cũng đã báo danh vào lớp Teakwondo rồi, có lẽ là lần này sẽ đánh bại được Mục Xuyên. Hà Diễn Lạc tư thái thả lỏng ngồi trên sofa lướt điện thoại, xem những bình luận trên mạng, mặt không chút biểu cảm dư thừa nào cả. Thấy Hà Thúy Chi gọi điện xong thì anh lên tiếng hỏi: "Hay là chúng ta cũng đăng Weibo, phủ nhận việc Mục Xuyên đang theo đuổi Tâm Tâm?" Xảy ra chuyện này người khổ não nhất chính là Hà Nguyệt Tâm rồi. Hai mắt Hà Tinh sáng lên: "Đúng đó. Em cũng đăng Weibo, hung hăng khịa Mục Xuyên không biết xấu hổ, đừng hòng có chút xíu quan hệ gì với Tâm Tâm cả. Em không muốn thấy Tâm Tâm suốt ngày bị đám anh hùng bàn phím trên mạng bàn tán này nọ đâu." Hà Thúy Chi nhìn hai người một cái: "Không muốn bị bàn tán thì đàn áp dư luận xuống, đó mới là cách tốt nhất. Hai đứa mà đăng Weibo thì chỉ làm mọi chuyện càng thêm rắc rối mà thôi." Hà Diễn Lạc cụp mắt xuống, thở dài một hơi, nhét điện thoại lại vào trong túi. "Mấy em nói coi, Tâm Tâm có chấp nhận nó không?" Hà Tinh Hoài nói. Lời này vừa hỏi ra thì tất cả mọi người trong phòng đều rơi vào trầm mặc. Chuyện mà bọn họ lo lắng nhất chính là cái này. Nếu như Tâm Tâm chấp nhận lời tỏ tình của Mục Xuyên thì sao đây? Nếu như Tâm Tâm thích thì cho dù bọn họ giơ cờ phản đối thì có ích gì chứ, ngược lại sẽ khiến em gái ghét đám phụ huynh thích lo chuyện bao đồng này nữa. Vào bữa tối, Hà Nguyệt Tâm xuống lầu, bốn anh trai đã ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, nhưng biểu cảm trên mặt họ đều không tốt lắm, đồ ăn trên bàn cũng không ai đụng vào chút nào cả. Hà Nguyệt Tâm í lên một tiếng: "Tại sao mấy anh đều không ăn vậy? Đồ ăn hôm nay không ngon sao?" Đầu bếp trong nhà ai cũng từng đạt qua giải thưởng về lĩnh vực nấu ăn cả, làm sao có thể không ngon được chứ, cho dù lúc làm ra không được ngon thì cũng đã có ải Lý Nham ở đằng trước rồi, không thể nào bưng những món không ngon lên bàn ăn được cả. Hà Thúy Chi sốc lại tinh thần, nhẹ giọng nói: "Không có gì, em ăn nhiều chút đi." Hà Tinh Hoài ủ rủ, không muốn ăn chút nào cả, anh mở miệng nói: "Tâm Tâm, bọn anh biết chuyện trên Weibo rồi." Hà Nguyệt Tâm dừng đũa lại, mấy anh trai đều biết chuyện Mục Xuyên tỏ tình với cô rồi ư? A! Lúng túng quá đi! Cô cúi thấp đầu xuống, mặt có chút đỏ: "Sao mấy anh biết vậy?" Hà Lộ Từ nói: "Xem trên Weibo." Hà Nguyệt Tâm tiếp túc cúi đầu "ờ" một tiếng. Hà Diễn Lạc thấy Hà Nguyệt Tâm cúi đầu đỏ mặt thì mặt anh cũng trầm hẳn xuống, trong lòng có chút buồn bực: "Em đồng ý lời tỏ tình của nó rồi à?" "Không có!" Hà Nguyệt Tâm vội vàng ngẩng đầu lên, giải thích ngay, "Sao em có thể đồng ý được chứ, bây giờ em chỉ muốn học hành thật tốt thôi, hoàn toàn không muốn yêu đương gì cả." Động tác của 4 anh em ngừng lại cùng lúc, đồng loạt nhìn về phía cô, mắt của 4 người đều sáng rực lên: "Thật ư?" Hà Nguyệt Tâm gật mạnh đầu: "Thật." Bốn người quay mặt nhìn nhau, trong mắt đều tràn đầy vui vẻ. Mắt em gái bọn họ thật tốt mà, bọn họ biết ngay là em gái sẽ không nhìn trúng Mục Xuyên đâu! Hà Tinh Hoài nhìn đống đồ ăn trước mặt, đột nhiên anh lại muốn ăn rồi, anh gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng: "Đúng đó, Tâm Tâm bây giờ còn nhỏ, phải ưu tiên việc học trước, mấy thằng đàn ông tào lao đó cứ để bọn họ trồi lên từ chỗ nào thì chui về chỗ đó đi." Hà Lộ Từ hận không thể nhảy lên hoan hô, anh uổng công lo lắng rồi! Hà Diễn Lạc mắt tràn đầy ý cười: "Tâm Tâm thật ngoan." Em gái chỉ biết học hành thôi thật là đáng yêu mà! Hà Thúy Chi nhịn không được giơ ly rượu đỏ trên bàn lên, trong mắt tràn đầy kích động. Tầm mắt bốn người đụng nhau, mọi người đều tự hiểu, ngay cả Hà Diễn Lạc cũng nâng ly lên, bốn người cụng ly với nhau, mang chút ý vị ăn mừng. Hà Nguyệt Tâm cắn đũa, thấy mấy anh trai đột nhiên đứng lên cụng ly thì mặt đầy khó hiểu. Trong lòng bốn người bây giờ đều có chung một cảm giác, không uổng công bọn họ động tay vừa động mỏ muốn để cho Mục Xuyên biết khó mà lui mà, cuối cùng cũng để cho bọn họ thành công rồi. Đối với bọn họ mà nói, hôm nay là ngày ăn mừng cùng cả nước, là ngày thắng lợi. Em gái không bị heo hút rồi! Những ngày tiếp theo, Mục Xuyên cứ như đột nhiên biến mất hoàn toàn vậy. Sau khi Hà Nguyệt Tâm thức dậy việc đầu tiên chính là nhìn điện thoại, Mục Xuyên không có gửi tin nhắn mới cho cô, khung chat của cô với Mục Xuyên cũng bị những khung chat của những người khác chèn xuống, cô phải lướt rất lâu mới có thể lướt ra tên anh. Trước giờ đã quen với việc nhận được tin nhắn chia sẻ vấn đề sức khỏe mỗi ngày rồi, bây giờ đột nhiên biến mất rồi, cô đột nhiên cảm thấy có chút không quen. Nhưng xoay đầu liền nghĩ thông rồi, đây không phải là việc cô muốn sao? Sau khi cô vứt chuyện này ra sau đầu xong, cô mở cửa phòng mình ra, Olivia đang đứng ngoài cửa, hình như là đang có ý định gõ cửa phòng cô. Olivia nở nụ cười nhiệt tình: "Mẫu mới đã đến rồi, em muốn thử không?" Mỗi tháng Olivia đều sẽ gửi mẫu trang phục mới nhất của mùa đó đến nhà. Hà Nguyệt Tâm ừm một tiếng. Olivia vừa đi vừa nói: "Tầng này đều đã sửa thành phòng quần áo của em rồi, như vậy sau này lựa quần áo sẽ tiện hơn rất nhiều rồi." Hà Nguyệt Tâm có chút đau đầu, từ khi cô nói với mấy anh trai rằng sau này mấy anh ấy tặng quà thì cô đều sẽ nhận hết, nên mấy anh trai đều không còn nghi ngại gì nữa mà còn càng ngày càng khoa trương, gì mà trang sức châu báu gì tặng không ngừng đến chỗ cô. Quần áo mỗi tháng Olivia đem qua thì lại càng không đếm xuể. Đống trang sức đó hoàn toàn không thể nào chất hết trong phòng cô nổi, Hà Thúy Chi thấy vậy liền bê mấy cái két bảo hiểm lại cho cô, trừ những trang sức hay đeo ra thì tất cả đều nhét hết vào trong đó cả. Cả tầng 3 ngoại trừ phòng ngủ của Hà Nguyệt Tâm ra thì tất cả những phòng còn lại đều được sửa sang thành phòng để đồ cả, tất cả đều dùng để chứa quần áo, túi xách, trang sức,......của Hà Nguyệt Tâm cả. Olivia dắt Hà Nguyệt Tâm đến một phòng để đồ rộng lớn mới toanh, bắt đầu thử quần áo cho Hà Nguyệt Tâm. Olivia vừa kéo dây kéo cho Hà Nguyệt Tâm vừa nói: "Bây giờ chị không cần phối hợp với anh cả em nữa rồi, bộ đồ này không phải là đồ hàng chợ đâu, cứ nói vậy nữa là nhà thiết kế sẽ khóc rất thảm đó." Hà Nguyệt Tâm cười khổ. Trước đây anh cả gạt cao nói mấy bộ HC này đều là đồ hàng chợ, còn bắt Olivia phải phối hợp anh nói dối nữa. Nếu như thật sự mặt như đồ chợ thì cũng quá quá đáng rồi đi. Miệng cô nói là phải thay đổi, nhưng nhất thời cũng không thể thích nghi ngay được liền. Phải củng cố tâm lý lại trong một thời gian khá dài. Cô tự khuyên mình, châu báu có thể giữ giá rất lâu, quần áo tiền bạc đi đôi với chất lượng. Tuy rằng vẫn có chút tiếc tiền, nhưng cô không muốn nhìn thấy biểu cảm khó xử của mấy anh trai nữa. Hà Nguyệt Tâm nhớ ra chuyện gì đó, cô quay đầu nói với Olivia: "Chúng ta hãy thử mau đi, nếu không bọn họ về rồi sẽ lại muốn phối đồ cho em nữa bây giờ." Không những Hà Thúy Chi mà mấy anh trai đều đã bị nhiễm phải thói hư đó rồi, hơn nữa sở thích của bọn họ đều khác nhau, đều dựa vào sở thích của mình để phối đồ cho cô, và cuối cùng sẽ diễn biến thành một trận cãi vã banh trời. Cuối cùng đều khiến Hà Nguyệt Tâm và Olivia phiền đến không được, nổi giận đùng đùng đuổi hết mấy người đó ra ngoài. Dưới lầu vang lên tiếng xe chạy, cửa sổ phòng này đúng lúc có thể nhìn ra bãi đổ xe, Olivia nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, kinh ngạc nói: "Nhà em ai lại mua xe mới rồi à?" Hà Nguyệt Tâm: "......" Mấy anh trai không chỉ thích mua quần áo, trang sức, túi xách cho cô, mà còn thích đổi xe mới cho cô nữa. Chiếc Maserati hồi trước của cô được tính là chiếc xe rẻ nhất trong kho rồi, anh cả đã đổi một chiếc mới cho cô dùng để đi lại hằng ngày rồi. Tiếng gõ cửa đột nhiên mang lên, Hà Nguyệt Tâm đi ra mở cửa, Lý Nham cung kính nói: "Nguyệt Tâm tiểu thư, Hà tổng bọn họ mới cô xuống dưới." Hà Nguyệt Tâm ừm một tiếng, lập tức xuống lầu ngay, không biết mấy anh trai lại muốn chơi trò gì đây. Dưới bãi đậu xe, mấy anh trai đang đứng trước mấy chiếc xe, mọi người vây quanh đánh giá mấy chiếc xe, lúc thì lật nắp ca-pô lên xem, hình như đang quan sát đống linh kiện bên trong xe. Bốn con người vây quanh lại chung một chỗ, bàn tán vui vẻ vô cùng. Thấy Hà Nguyệt Tâm đến rồi, Hà Lộ Từ nói: "Tâm Tâm, qua đây xem chiếc xe này này." Trước mặt có 4 chiếc xe, không có chiếc nào Hà Nguyệt Tâm từng thấy qua trong gara xe, gân xanh trên trán cô bắt đầu nhảy dựng, đột nhiên có một dự cảm không lành. Bên tay Hà Lộ Từ là một chiếc siêu xe màu bạc. Hà Nguyệt Tâm không hiểu về xe lắm, nhưng ngoại hình xe đúng là rất ngầu, cửa xe còn là dạng mở lên cao nữa. Hà Lộ Từ vui mừng khôn cùng, thần sắc mang chút đắc ý: "Xe này anh đã trang bị lại rồi đấy, tiêu phí không ít công phu đâu, linh kiện bên trong cũng khó tìm hơn chiếc của anh nhiều. Tâm Tâm em đến xem đi, coi còn có chỗ nào không hài lòng không, có thì nói anh anh trang bị lại." Hà Nguyệt Tâm hít một hơi thật sâu: "Tặng cho em sao?" "Đúng vậy." Cô lại đau đầu rồi, chỉ ba chiếc xe bên cạnh, màu sắc mỗi chiếc đều có màu khác nhau, nhưng đều là siêu xe cả, tạo hình xe có chiếc nhỏ xinh, cũng có chiếc rất thời thượng, đều là những mẫu xe mà phái nữ thích. "Vậy mấy chiếc này thì sao?" Hà Thúy Chi, Hà Tinh Hoài và Hà Diễn Lạc gần như đồng thanh lên tiếng: "Cũng là tặng cho em cả." Biết được Hà Lộ Từ muốn trang bị siêu xe lại thì ba anh em đều nổi lên tâm tư. Mấy thiên kim tiểu thư trong giới hào môn trong tay đều không chỉ có một chiếc xe mà thôi, người chỉ có một chiếc xe Maraseti để đi lại như Hà Nguyệt Tâm quá ít rồi. Nếu như mọi người đều có thì tại sao Hà Nguyệt Tâm có thể không có được chứ? Thế là dứt khoát mua đủ một lần một cho em gái luôn. Nhưng sự hiểu biết và sở thích của bọn họ với xe đều khác nhau, nên chỉ có thể mỗi người mua một chiếc, để em gái có thể mỗi ngày đổi một chiếc chạy. Trên mặt bốn người đều không còn cố kỵ gì nữa, trên mặt đều là vẻ thản nhiên. Nếu như em gái đã nói là chỉ cần bọn họ dám tặng thì em gái dám nhận thì bọn họ sẽ không khách sáo nữa. Khóe miệng Hà Nguyệt Tâm khẽ co giật nhẹ, tuy rằng cô nói mình sẽ nhận hết, nhưng mấy con người này cũng khoa trương quá rồi đi! Cô chỉ có một mình thôi, cần nhiều xe như vậy làm gì chứ! Thấy trên mặt Hà Nguyệt Tâm có chút do dự, Hà Tinh Hoài nói: "Thiên kim hào môn nào trong nhà không có mấy chiếc xe chứ, Tâm Tâm cứ yên tâm chạy đi." Hà Lộ Từ nhíu mày: "Anh còn cảm thấy ít nữa đấy." Giọng nói Hà Nguyệt Tâm có chút run rẩy, tay chỉ gara xe bên cạnh: "Nhưng gara xe đã hết chỗ để rồi." Bây giờ anh ba đã về đây ở rồi, mấy chiếc xe của anh ba cũng đều đặt trong đây hết cả, nhét tới nổi gara xe chật như nêm luôn. Hà Thúy Chi xoa cằm suy tư, đây đích thực là một vấn đề. "Đây không phải là vấn đề, không bằng......mua thêm cái biệt thự để đậu xe?" "Còn phải mua lớn chút nữa, gara xe phải đủ bự. Mấy chiếc xe ít đi thì đậu hết qua bên đó, xe của Tâm Tâm để lại hết bên đây là được rồi." "Căn nhà bây giờ của Ba Mẹ Hứa đang ở cũng quá nhỏ rồi, Tâm Tâm, hay là mua một căn nhà lớn chút cho ba mẹ đi?" "Căn biệt thự gần đây hình như là nhà mới thì phải. Cũng khá gần chỗ mình đấy, như vậy sẽ tiện qua đây thăm Tâm Tâm hơn." "Như vậy vừa đúng rồi đấy, gara xe của biệt thự gần đây cũng đủ bự, đến lúc đó mượn xài gara xe của Ba Mẹ Hứa luôn, chắc bọn họ cũng không cần nhiều chỗ đậu xe đến vậy đâu." "Ba Mẹ Hứa cũng cần xe nữa, chúng ta chọn mua cho họ luôn đi?" Thế là mấy anh em tự động bắt đầu thảo luận việc đổi nhà mua xe cho Ba Mẹ Hứa luôn. Hà Nguyệt Tâm càng nghe thì chân càng mềm nhũn đi, loại cuộc sống này, cô nghĩ là cô vẫn cần thời gian thích ứng nhiều hơn..