Người đang đứng đối diện Hà Nguyệt Tâm từ xa đã nhìn thấy đám người Triệu Nghệ đang đi về phía mình thì vẻ cười cợt trên mặt lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Thật là oan gia ngõ hẹp mà.
Triệu Nghệ đứng giữa Hà Nguyệt Tâm và người đó, che giấu Hà Nguyệt Tâm ra sau lừng.
Đột nhiên bị chặn mất tầm nhìn, Hà Nguyệt Tâm chỉ có thể nghe âm thanh truyền đến từ phía trước mà thôi. Cô cắn nhẹ môi, theo lý mà nói thì đây là lần đầu tiên trong kiếp này cô và Triệu Nghệ gặp nhau, nhưng dáng vẻ bảo vệ cô của Triệu Nghệ lại không khác gì với kiếp trước cả.
Triệu Nghệ hất nhẹ cằm lên: "Từ Dương 徐阳, một khoảng thời gian không gặp, mày càng ngày càng tiến bộ rồi đấy hả, một thằng đàn ông cao to lớn xác lại đi ăn hiếp một đứa con gái ư?"
Từ Dương nhíu mày: "Hai người đi chung ư?"
Nếu như không có gì tất yếu thì cậu thật sự không muốn đụng độ với Triệu Nghệ tí nào cả.
Mỗi lần hai bên đụng độ thì cuối cùng cũng chả ai thắng được cả, hơn nữa còn lãng phí không ít thời gian nữa chứ.
Nhưng người phe cậu đều đang đợi cậu thương lượng về cả, không thể để mình mất mặt được.
"Không phải." Triệu Nghệ suy nghĩ một hồi mới đáp.
Cô mới quen biết Hà Nguyệt Tâm cách đây không lâu thôi, thậm chí ngay cả tên nó cô còn không biết nữa. Hơn nữa Hà Nguyệt Tâm nhìn là biết gái ngoan rồi, nếu như cô nói đi chung với Hà Nguyệt Tâm thì đám người này sau này sợ là sẽ gây phiền toái cho Hà Nguyệt Tâm.
Ý cười trên mặt Từ Dương lập tức nở rộ lên, ngữ khí mang chút khách khí: "Không phải thì dễ làm rồi, lần nào cũng làm căng chuyện như vậy, cuối cùng cũng chả ai chơi được cả, đúng không. Bà khuyên khuyên người đẹp này đi, bọn tôi phải tập nhảy, lướt ván thì chơi chỗ nào mà chẳng được chứ? Tại sao nhất thiết phải chơi ở đây chứ? Đợi bọn tôi đi rồi, bạn ấy qua chơi cũng như nhau cả thôi!"
Triệu Nghệ cười lạnh một cái. Vậy bọn họ tập nhảy không phải ở đâu cũng tập được à, tại sao cứ nhất thiết phải tập ở đấy chứ, còn không phải là ỷ đông hiếp yếu đó sao.
Từ Dương thấy vẻ mặt Triệu Nghệ lạnh nhạt thì cũng biết là Triệu Nghệ không hùa theo ý họ rồi, da cười thịt không cười nói: "Hơn nữa tôi cũng lễ phép mời bạn ấy đi mà, cũng đâu có đuổi đi đâu. Đây còn không phải là nể mặt bạn ấy là con gái nên tôi mới dịu dàng một chút đó sao, nếu không thì bà nghĩ tôi sẽ ở đây phí lời với nó à?"
Lời này rõ ràng mang chút điệu bộ coi thường con gái.
Nụ cười trên mặt Triệu Nghệ lạnh đến cực điểm: "Việc lần trước của chúng ta, hôm nay tính chung luôn đi, hử?"
Mặt cậu triệt để lạnh đi: "Bà nhất quyết muốn quản đúng không?"
Triệu Nghệ lạnh nhạt nói: "Như vậy đi, chúng ta đánh một trận. Chỉ tao với mày thôi, ai thua rồi thì sau này không được bước chân vào đây nữa. Như thế nào?"
Đây rõ ràng là đang khiêu khích mà, Từ Dương trước giờ vẫn chưa đánh nhau với con gái bao giờ cả, cậu tức đến phát cười: "Mày đánh với tao ư? Được thôi, đến lúc thua rồi thì đừng nói là tao ăn hiếp con gái đấy."
Từ Dương có chút thấp thỏm, nhưng ngoài mặt thì không biểu hiện gì cả, anh từng nghe nói một số lời đồn về Triệu Nghệ rồi, một đứa con gái đánh tới nổi hai thằng con trai không bò dậy nổi luôn. Đánh nhau cứ như bị điên vậy, hoàn toàn mặc kệ mọi thứ.
Xem ra hôm nay không thể qua loa cho qua được rồi, Từ Dương liếc mắt nhìn về phía xa một cái, lập tức có người hiểu ý, lôi điện thoại ra gửi tin nhắn ngay.
Hà Nguyệt Tâm nghe cuộc đối thoại của hai người ngày càng dương cung bạt kiếm thì cũng có chút bất an. Chỉ vì để mình chơi lướt ván mà không chịu nhường địa bàn thôi ư? Đây cũng đâu phải là chuyện gì lớn lao đâu, nếu như biết sẽ gây ra chuyện đến nổi hai bên đánh nhau thì lúc đầu cô nhường người đó một chút là được rồi.
Một người trong đám Triệu Nghệ thấy sự bất an trên mặt Hà Nguyệt Tâm thì vội giải thích: "Bà đừng để ở trong lòng, trước đây bọn tôi cũng thường hay chơi lướt ván ở đây, vì chuyện này cũng từng mâu thuẫn với bọn họ nhiều rồi. Sớm muộn gì cũng phải giải quyết chuyện này thôi."
Hà Nguyệt Tâm nói: "Có thể đánh thắng không?"
Cô có chút lo cho Triệu Nghệ. Kiếp trước cô chưa từng thấy Triệu Nghệ đánh nhau qua, nhưng dù gì thì Triệu Nghệ cũng là con gái mà thôi, có thể đánh thắng con trai được không?
Người đó an ủi nói: "Yên tâm đi, nó trời sinh giỏi đánh nhau, chỉ cần đối phương không phải Hà Lộ Từ là được. Với dáng người tong teo đó, mấy phút thôi là bị ngã gục ngay."
Lời tuy là nói vậy, nhưng Hà Nguyệt Tâm vẫn thấy có chút bất an.
Phương Viên đang đứng đằng xa thì thấy tình trạng này thì càng lo lắng hơn, cơ sợ Hà Nguyệt Tâm sẽ bị ăn hiếp, cho nên vẫn chưa về.
Bây giờ hai đám người dương cung bạt kiếm, bộ dạng muốn xăn tay áo lên đánh nhau ngay như vậy, Hà Nguyệt Tâm còn bị cuốn vào nữa chứ, cô gấp đến không được.
Cô lôi điện thoại ra nhắn tin cho Hà Thúy Chi.
***
Ngoài cổng sân bay.
Mấy cái vali đang nằm lăn lốc lại với nhau, bên cạnh là mấy thằng con trai mệt lã người.
"Đến hôm nay tao mới phát hiện tao yêu nước đến vậy đấy. Vừa về tới đây thôi đã kích động đến nỗi nước mắt tuông trào rồi."
Vừa nghỉ hè là cả đám bọn họ liền dung dăng dung dẻ đi chơi ngay, chỗ nào chơi được đều đi tất rồi, nhưng vẫn chưa hết hứng thú, nên cả đám mới quyết định phải tới nơi nào kích thích hơn mới được.
Sau đó không biết thằng nào nói trời quá nóng muốn đi Nam Cực tránh nóng. Cả đám cảm thấy ý tưởng này rất tốt, cả đám bọn họ vẫn chưa từng đến Nam Cực qua!
Vừa đặt vé máy bay xong là tranh thủ lật đật bay qua đó liền, ai biết được vừa mới tới nơi thời tiết liền biến đổi ngay, bên ngoài phong ba bão táp cả ngày trời, nhiệt độ thì thấp đến đông cứng cả người.
Ngày đầu tiên cả đám đến nơi thì liền hối hận rồi, đều muốn quay về cả.
Nhưng bởi vì nguyên do thời tiết, nên tất cả đường bay đều đóng hết rồi. Cả đám làm ổ trong khách sạn gần sân bay hết nửa tháng trời, thời tiết mới cả chuyển biến tốt một chút thì cả đám đã vội vàng đặt vé máy bay của chuyến bay gần nhất để quay về ngay.
"Tao thà chịu nóng cũng chịu lạnh nữa đâu. Mày nhìn mồ hôi chảy trên người tao này, quen thuộc biết bao."
"Thằng quần nào nghĩ ta ý tưởng đi Nam Cực tránh nóng vậy? Lạnh chết ông đây rồi."
"Bó tay thật sự mà."
Hà Lộ Từ là người cuối cùng kéo hành lý bước ra ngoài.
Không khí lạnh trong nửa tháng này đông đến đầu anh có chút đau, mỗi ngày đều là vẻ mặt âm u đừng ai chọc vào. Cả đám người chả ai dám chọc anh cả, chỉ sợ anh nhịn không được sẽ đập tụi nó một trận cho hả giận.
Hà Lộ Từ tức giận cười ra tiếng: "Tao nghĩ ra đó, có ý kiến gì à?"
Tôn Càn 孙乾 ngước đầu lên, chỉ thấy đầu lông mày của Hà Lộ Từ đang nhíu chặt lại, trên mặt hiện rõ 2 chữ lớn: Bực Bội.
Tôn Càn nháy mắt hiểu ra, anh cậu lại cáu kỉnh nữa rồi.
Cậu vội vàng nhận lỗi ngay: "Em sai rồi anh Lộ, cái em muốn nói là ý tưởng này quá quá hay rồi. Hành trình này sẽ để giấu ấn khó phai trong cuộc đời của em, cả đời này em cũng sẽ không quên được."
Hà Lộ Từ nhướng mày nhìn mấy người còn lại, những người khác lập tức hiểu ý ngay.
"Đúng đúng đúng, nó nói đúng lắm, khó quên, rất khó quên."
Thấy cả đám nhận lội rồi thì Hà Lộ Từ mới dời mắt ra chỗ khác.
"Tao vừa mở máy lên liền giật cả mình, mẹ nó thằng Thái 蔡 mỗi ngày đều nhắn một tin hỏi tao chừng nào đi học vậy."
"Mày không nói tao cũng quên mất thì ra chúng ta phải đi học rồi?"
Trạm phát sóng bên Nam Cực bị hư hại vì nguyên nhân thời tiết, vẫn còn đang tu sửa, nên điện thoại của cả đám đều không có tín hiệu.
Vừa xuống máy bay liền lôi điện thoại ra xem ngay.
Hà Lộ Từ lôi điện thoại ra, nhấn nút mở nguồn cả ngày trời cũng không thấy có phản ứng gì cả thì mới ngộ ra là điện thoại hết pin rồi.
Lúc vừa mới ra khỏi sân bay cảm nhận nhiệt độ ấm nóng lâu ngày không thấy đích thực rất thân thiết, nhưng đứng đợi lâu rồi thì trên trán cũng rịn ra rất nhiều mồ hôi.
Qua hồi lâu một chiếc xe chở hàng chậm rãi dừng lại trước mặt bọn họ.
Cả đám quay đầu nhìn người kêu xe một cách không thể tin nổi: "Xe mày kêu là xe này à?"
"Có xe là được lắm rồi, tụi mình nhiều người như vậy, xe nào chứa đủ được chứ."
Điều kiện gia đình của cả đám người đều rất tốt, nhất là Hà Lộ Từ, ra đường đều bằng siêu xe cả.
Hà Lộ Từ bị thời tiết nóng hầm đến có chút bực dọc: "Xe tới thì lên đi, nhiều lời cái gì nữa." Nói xong liền quăng hành lý vào trong cốp sau rồi bước lên xe trước.
Thấy Hà Lộ Từ lên xe rồi thì mấy người còn lại chỉ có thể đau khổ đầy mặt mà lên xe thôi.
Vừa lên xe Hà Lộ Từ liền sạc điện cho điện thoại ngay, anh cởi áo khoác ra đắp lên mặt, chuẩn bị ngủ bù.
"Nhưng nói đi cũng phải phải nói lại, chiếc xe của anh Lộ lắp ráp lại thật trâu bò mà."
"Đều là tiền hết đo, một cái linh kiện thôi đã là 6 con số rồi, đổi thành mày thì mày cũng lắp không nổi đâu."
Cả đám người ngồi bên cạnh vừa mới về nước, hưng phấn đến không được, tám chuyện một cái là không ngừng được luôn.
Tính cách Hà Lộ Từ dễ cáu kỉnh, bị gió lạnh ở Nam Cực thổi lên đầu cả ngày khiến cho đầu cứ đau như búa bổ, vừa mới xuống máy bay mới cảm thấy đỡ hơn xíu.
Cả đám người ồn ào một cái liền khiến đầu của anh đau trở lại ngay, anh lôi đồ bịt tai ra, bực bội nhét vào trong lỗ tai.
Tôn Càn lướt lướt điện thoại, đột nhiên cậu ngẩng đầu lên: "Từ Dương nhắn tin cho tao nói là đụng độ với Triệu Nghệ rồi. Muốn chúng ta đến giúp nó, sao nào, đi không?"
Cậu nhìn Hà Lộ Từ một cái thấy Hà Lộ Từ đã ngủ rồi liền nhỏ giọng hỏi những người còn lại.
"Đương nhiên là phải đi rồi. Hơn nửa tháng trời không gặp, Triệu Nghệ lại huênh hoang nữa rồi. Nhất định phải trị nó mới được, để cho nó biết quảng trường nhỏ rốt cuộc là địa bàn của ai."
"Vậy có phải hỏi anh Lộ rồi mới tính không?"
"Hỏi rồi cũng là phải đi thôi, lần trước anh Lộ không phải cũng đi rồi sao?"
"OK." Tôn Càn nói với tài về, "Quay đầu xe đi, đến quảng trường nhỏ."
Xe đi trên đường có chút tưng, lỗ tai vì nhét bịt tai rồi nên yên tĩnh không có tiếng gì lọt vào cả.
Hà Lộ Từ cảm thấy mình hình như đã nằm mơ một giấc mơ rất dài.
Sau khi bố mẹ qua đời, di sản đều chia hết cho anh em bọn họ, bên trong bao gồm cổ phần công ty. Cho nên khi khủng hoảng tài chính nổ ra, doanh nghiệp gia tộc sụp đổ, anh em bọn họ cũng bị vạ lây theo, phải gánh trên mình món nợ khổng lồ.
Gia sản ba mẹ chia cho bọn họ đều dùng để trả nợ hết rồi, nhưng nhiêu đó thôi thì vẫn chưa đủ trả hết nợ được.
Còn đứa em gái tuổi xấp xỉ với anh mà anh thương yêu 17 năm trời thì biến mất không thấy tung tích khi nhà họ Hà vừa bị phá sản.
Cuối cùng vẫn là đứa em gái không mấy thân và cũng chỉ gặp qua mấy lần là Hà Nguyệt Tâm dắt bọn họ về nhà.
Sau khi phá sản anh sa sút tinh thần hẳn đi, từ một anh đại phú nhị đại không ai dám chọc đến trong trường, trở thành một tên phế thải nghèo rớt mồng tơi bị mọi người đàm tiếu sau lưng.
Anh thôi học, vì trả nợ mà làm công khắp nơi, anh giấu tất cả mọi người đi đua xe, dùng mạng sống để cá cược.
Cuối cùng xảy ra tai nạn trong một lần đua dẫn tới việc dây chằng chân trái bị hư tổn mãi mãi, từ đó về sau cũng không thể nào đi đứng bình thường được nữa, anh cũng trở thành một thằng què.
Từ đó về sau tính tình anh thay đổi lớn, ngày ngày nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài gặp ai. Đều là Hà Nguyệt Tâm ngày ngày kiên trì cổ vũ anh, khiến cho anh từ từ đi ra khỏi căn phòng âm u đó.
Què thì đã sao chứ, chỉ cần không chết thì anh vẫn có thể đứng lên được.
Hà Nguyệt Tâm đối với anh mà nói không chỉ là em gái mà thôi, mà còn là người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh. Nhưng sau khi anh có thể đi đứng bình thường rồi, quan hệ với em gái tốt hơn rất nhiều rồi thì em gái lại đột nhiên gặp tai nạn và qua đời rồi.
Sự áy náy đối với em gái trong lòng anh cũng đạt đến đỉnh điểm. Anh áy náy tại sao trước đây anh lại bỏ mặc không quan tâm tới em gái chứ, khiến cho thời gian bên nhau giữa anh và em gái ít đi rất nhiều. Anh thân là anh trai lại rất ít khi thương yêu Hà Nguyệt Tâm.
Xe đột nhiên tưng lên một cái.
Anh đột nhiên tỉnh dậy, lúc này mới phát hiện trên người mình đã đổ một thân mồ hôi rồi, dính dính dớp dớp có chút khó chịu."
"Anh Lộ sao vậy?"
Anh nhìn chằm chằm Tôn Càn hồi lâu, nhìn đến nổi Tôn Càn ngày càng sợ hãi mới mở miệng: "Hôm nay ngày mấy vậy?"
Tôn Càn trì độn "Hả" một tiếng, nhìn điện thoại một cái rồi nói: "Ngày 7 tháng 9."
Hà Lộ Từ ý thức được điều gì đó, đưa tay cẩn thận đặt lên chân trái của mình, và sờ xuống dưới, vết sẹo bị do tai nạn xe đã biến mất rồi.
Chân của anh vẫn chưa què, anh vẫn đang khỏe mạnh.
Anh không có nằm mơ, anh đã trùng sinh rồi, tim anh đang đập mạnh vô cùng.
Vậy thời điểm này, Hà Nguyệt Tâm đang ở đâu?
Vội vàng rút dây sạc ra khỏi điện thoại, lập tức mở máy lên ngay.
Tìm hết danh bạ điện thoại và danh bạ Wechat đều không tìm ra được tên của Hà Nguyệt Tâm.
Lúc này anh mới nhớ ra, thời điểm hiện tại anh căn bản là không có Wechat của Hà Nguyệt Tâm. Bây giờ Hà Nguyệt Tâm mới chỉ vừa được nhận về nhà họ Hà không bao lâu mà thôi, anh vẫn còn đang không quan tâm gì tới em ấy cả.
Tại sao anh ngay cả phương thức liên hệ với em gái mình đều không có chứ?
Nhưng ngược lại Hà Nguyệt Dao lại có gửi mấy tin nhắn qua cho anh.
Tin nhắn gần nhất là vào ngày hôm qua.
Dao: Anh tư, anh mà không trở về nữa thì em sẽ chết mất đấy.
Dao: Anh về rồi lập tức liên hệ em. [Khóc lóc]
Hà Lộ Từ nhìn tin nhắn của Hà Nguyệt Dao, nở một nụ cười lạnh đến cực điểm. Sau khi anh bị què và nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai thì anh đã nghĩ ngợi rất nhiều, anh hận tất cả mọi người, nhưng người mà anh hận nhất chính là Hà Nguyệt Dao.
Lúc anh chịu cái khổ vô bờ bến thì em ấy biến mất, nhưng sau khi anh vực dậy rồi thì em ấy lại coi như không có chuyện gì hết mà xuất hiện trước mặt anh, không hề có chút bất an nào, cũng không hề có chút chột dạ nào cả.
Anh nhấn vào phần nhập chữ, lạnh lùng đánh chữ.
Hà Lộ Từ: Mày có bao xa,
Hà Lộ Từ: Thì cút bao xa cho tao.
Gửi hết đi xong, anh mở hồ sơ cá nhân của Hà Nguyệt Dao ra, và kéo vào danh sách đen, sau đó mở danh sách đen ra và xóa đi.
Như vậy thì nếu Hà Nguyệt Dao phản ứng lại rồi muốn kết bạn với anh nữa thì anh cũng sẽ không nhận được thông báo kết bạn.
Xe chậm rãi dừng lại, lúc này anh mới phát hiện là đã đến chỗ gần khu quảng trường nhỏ gần trường rồi.
Nơi này mấy năm nữa sẽ bị giải tỏa, xây thành quảng trường có vòi phun nước hiện đại hơn.
Bây giờ trên quảng trường đang có 2 đám người đứng đối diện nhau, ở giữa cách nhau cả dải ngân hà, vẻ mặt hai bên đều có chút dương cung bạt kiếm, người đứng ở giữa là Triệu Nghệ và Từ Dương, Từ Dương gần như là đơn phương bị Triệu Nghệ đè trên mặt đất mà đập.
Cảnh tượng có chút máu me.
Anh bực bội dời ánh mắt sang chỗ khác, tính tình bực dọc của anh đã bị Hà Nguyệt Dao kích hoạt rồi, giờ đang không ngừng dâng trào lên trong máu của anh.
Anh thiếu kiên nhẫn nói: "Đến đây để làm gì?"
Tôn Càn chột dạ nhìn những người khác trong xe.
"À...Ờ...Từ Dương tìm chúng ta giúp đỡ, tao nghĩ là dù gì thì chúng ta cũng rãnh không có chuyện gì làm nên đã qua đây rồi."
"Để nó tự sinh tự diệt đi." Hà Lộ Từ nhíu mày.
Anh muốn về nhà, Hà Nguyệt Tâm nhất định là đang ở nhà. Anh đã tính hết rồi, sau khi về nhà thì anh sẽ phải tiếp cận Hà Nguyệt Tâm, phải đối tốt với em ấy, phải khiến cho em ấy thân thiết với anh trước mới được.
Bộ dạng gần như bùng nổ này của Hà Lộ Từ có chút dọa người, khiến cho tất cả mọi người trong xe đều có chút sợ sệt.
Cả đám không ai dám lên tiếng cả, Tôn Càn nói với tài xế: "Vậy......đi thôi."
Xe chậm rãi khởi động, đường xe đi phải vòng quanh quảng trường, rồi đi ra từ phía tây quảng trường, Hà Lộ Từ cầm điện thoại, trong lòng rối như tơ vò.
Anh vô ý ngước đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe một cái thì đột nhiên tầm nhìn dừng hẳn lại luôn.
Hà Nguyệt Tâm đứng cách chỗ Triệu Nghệ không xa, bị đám người Triệu Nghệ vây quanh lại, hình thành tư thế bảo vệ như có như không, cô nhìn cảnh tượng Triệu Nghệ đánh nhau, trong mắt hiện lệ chút lo âu.
Tóc của Hà Nguyệt Tâm xõa sau lưng, khí chất trầm tĩnh, đôi mắt hiện lên sự lo lắng. Chính là đôi mắt này, chính là đôi mắt đã từng nhìn anh một cách kiên định vào thời điểm đó, chỉ dẫn phương hướng cho anh, giúp anh bò ra khỏi địa ngục.
Chỉ nhìn em ấy một cái thôi, sự bực dọc và bất an trong người Hà Lộ Từ nháy mắt liền được dập tắt hết rồi.
"Ngừng xe."
Tài xế "Hả" lên một tiếng, mấy người này tuy vẫn còn là học sinh, nhưng người cầm đầu này thời khắc nào cũng tỏa ra hơi thở không dễ chọc vào, Hà Lộ Từ vừa mở miệng, tài xế liền dậm thắng xe lại theo phản xạ.
Hà Lộ Từ bước thẳng xuống xe, đám Tôn Càn cũng vội đi theo sau anh.
Cả đám Tôn Càn tưởng là Hà Lộ Từ thay đổi chủ ý rồi, vừa xuống máy bay liền có lộn để đánh, nên đều có chút hưng phấn.
Lưu Vĩnh không biết đã đến từ lúc nào, ông lặng lẽ đứng sau lưng chỗ cách Hà Nguyệt Tâm không xa.
Một người trong đám người Triệu Nghệ nhìn Lưu Vĩnh một cái rồi hỏi Hà Nguyệt Tâm: "Mày quen không?"
Hà Nguyệt Tâm quay đầu lại thấy là Lưu Vĩnh thì cũng có chút nghi hoặc, cô không phải đã nói với Lưu Vĩnh là trễ chút mới đến đón cô rồi à? Sao chú ấy bây giờ đã đến rồi? Hơn nữa làm sao Lưu Vĩnh biết cô ở đây vậy?
Thấy Hà Nguyệt Tâm nhìn mình, Lưu Vĩnh cung kính gật đầu tỏ ý chào. Hà Thúy Chi đột nhiên gọi điện cho ông khiến ông giật cả mình, cậu ấy nói Hà Nguyệt Tâm có thể gặp chuyện rắc rối rồi, kêu ông chạy qua đó ngay để bảo vệ Hà Nguyệt Tâm, và báo cáo tình hình lại với cậu ấy mọi lúc mọi nơi.
Nghe xong ông liền lập tức chạy qua đây ngay.
"Quen......" Hà Nguyệt Tâm nói.
Nếu như Hà Nguyệt Tâm quen thì dù trong lòng cả đám có nghi ngờ thì cũng không có hỏi nhiều.
Từ Dương bị Triệu Nghệ đè trên đất đập điên cuồng, thế cục đã nghiêng hẳn về một bên rồi.
Triệu Nghệ đánh nhau vừa hung hăng vừa không sợ bị thương, nhất định phải đấu đến mức ta chết ngươi sống với Từ Dương mới chịu thôi.
Từ Dương đương nhiên là sẽ không lấy mạng ra đùa với cô rồi, cuối cùng chỉ có thể dùng cánh tay che mặt la to lên: "Ngừng! NGỪNG!"
Triệu Nghệ liếm mồ hôi gần khóe miệng, đứng thẳng người dậy, hơi thở có chút không đều, cười nói: "Phế vật."
Từ Dương được hai người đỡ gậy, bị một đứa con gái đè đất mà đánh giữa mặt bàn dân thiên hạ như vậy, thật mất hết mặt mũi mà.
Mặt cậu đỏ bừng lên: "Mày đợi đó, đợi anh Lộ đến rồi thì coi mày còn huênh hoang kiểu gì nữa!"
"Được thôi, tao đợi nó đến."
Triệu Nghệ nhìn Hà Lộ Từ không thuận mắt lâu rồi. Ở trong mắt cô, Hà Lộ Từ chỉ là một thằng du côn không có gì giỏi cả, ý vào thân thủ tốt thì liền xưng bá xưng vương ở khu vực những trường gần đây.
Vẻ mặt khiêu khích của Triệu Nghệ triệt để chọc tức cả đám Từ Dương rồi. Cả đám đều u ám nhìn đám người Triệu Nghệ.
"Hà Lộ Từ đến rồi!" Không biết là ai hưng phấn hét lên một tiếng.
"Ha ha, Triệu Nghệ tụi bây chết chắc rồi."
Mắt cả đám Từ Dương sáng rở lên. Hà Lộ Từ trước giờ đều đối đầu với Triệu Nghệ, lần trước không đánh nhau, lần này thế nhưng đã đánh xong rồi, Triệu Nghệ tương đương là đang đánh vào mặt Hà Lộ Từ, như vậy thì làm sao Hà Lộ Từ có thể bỏ qua một cách êm xuôi được chứ?
Hà Nguyệt Tâm có chút kinh ngạc, anh tư cô trở về rồi à?
Cô hiếu kỳ nhìn qua thì thấy Hà Lộ Từ cũng đang nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt của Hà Lộ Từ mang chút cảm xúc không thể hình dung rõ được, Hà Nguyệt Tâm ngỡ ngàng. Kiếp này cô và anh tư căn bản là không gặp nhau mấy, tại sao anh tư lại dùng ánh mắt này để nhìn cô vậy?
Cô dời tầm mắt ra chỗ khác, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Hà Lộ Từ.
Hà Lộ Từ vừa đến gần thì tất cả mọi người đều không gì nữa, tất cả đều nhìn anh không chớp mắt.
Từ Dương chịu đựng vết thương đau trên người đứng dậy, vội đi đến trước mặt anh nói: "Anh Lộ. Bọn nó càng ngày càng không xem ai ra gì rồi. Quảng trường nhỏ là nơi công công mà, tại sao chỉ được phép tụi nó xài, không cho chúng ta xài chứ. Anh xem, bọn nó còn đánh em thành như vậy nữa chứ."
Từ Dương lộ vết thương trên mặt và cánh tay ra cho mọi người xem.
Tôn Càn chậc chậc hai tiếng, Triệu Nghệ cũng quá ác rồi đi, cũng may là Triệu Nghệ không có để móng tay dài, nếu không thì bây giờ trên người Từ Dương chắc toàn vết thương hở không, cái này là con gái gì chứ, rõ ràng là con báo thì có.
Triệu Nghệ thấy Từ Dương điên đảo thị phi thì cười ra tiếng: "Mày đang nói cái quỷ gì đấy?"
Tôn Càn lắc đầu nhìn Triệu Nghệ một cách đầy thương tiếc, Triệu Nghệ xong rồi. Với bộ dạng cáu kỉnh như muốn ăn thịt người của Hà Lộ Từ hồi nãy trên xe thì Triệu Nghệ lần này đúng là chọt đầu vào họng súng rồi, lần trước không đông tay không đại biểu lần này Hà Lộ Từ cũng sẽ không động tay.
Từ Dương đợi Hà Lộ Từ chủ trì công đạo cho mình, cậu và Hà Lộ Từ đều là học sinh của Thập Nhất Trung, còn là bạn học cùng lớp nữa, tuy rằng thường ngày không thân nhưng mọi người đều mặc định Hà Lộ Từ là lão đại, có việc lùm xùm nào thì đều nhờ Hà Lộ Từ giải quyết giùm cả.
Nhưng đợi nửa ngày trời vẫn không thấy Hà Lộ Từ nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm phía bên Triệu Nghệ thôi.
Cậu thuận theo ánh mắt Hà Lộ Từ nhìn qua, đợi chút, tại sao anh Lộ lại nhìn chằm chằm con gái nhà người ta vậy?
Hà Lộ Từ thấy Hà Nguyệt Tâm vô thức né tránh ánh mắt của anh thì ánh mắt tối đen hẳn đi. Nhưng nghĩ lại một hồi anh liền hiểu ra ngay, kiếp này anh và Hà Nguyệt Tâm trên danh nghĩa là anh em, nhưng thực ra thì hai người họ căn bản là không thân nhau gì cả.
Hà Lộ Từ quét mắt nhìn đám người Triệu Nghệ, nhíu nhẹ mày lại, nói với Hà Nguyệt Tâm: "Em ở đây làm gì?"
Tại sao đứa em gái ngoan ngoãn của anh lại chơi chung với đám thiếu nữ quậy phá như Triệu Nghệ chứ?
Hay là kiếp trước trong lúc anh không hay biết thì em gái đã chơi chung với đám người này rồi?
Chơi chung với đám gái hư thì cũng khó tránh khỏi việc sẽ học hư.
Chẳng lẽ bởi vì kiếp trước anh không đoái hoài gì đến Hà Nguyệt Tâm cho nên mới dẫn đến việc em ấy dây vào loại người như Triệu Nghệ ư?
Tôn Càn kinh ngạc cùng cự, Hà Lộ Từ đây là giọng điệu dịu dàng gặp quỷ gì đây, Anh Lộ của cậu từ khi nào nói chuyên nhẹ nhàng dịu dàng vậy rồi? Ngay cả giọng nói của đè thấp xuống cứ như sợ sẽ làm sợ ai vậy đấy.
Bọn họ đi theo Hà Lộ Từ đã nhiều năm rồi, nhưng chưa được nhận đãi ngộ này bao giờ cả.
Triệu Nghệ thấy Hà Lộ Từ nhìn Hà Nguyệt Tâm thì cũng nhướng máy lên, ánh mắt mang chút nghi hoặc.
Anh tư thế nhưng lại mở miệng nói chuyện với cô trước mặt nhiều người như vậy, Hà Nguyệt Tâm có chút kinh ngạc. Kiếp trước vào thời điểm này, Hà Lộ Từ cho dù gặp cô cũng không nói được mấy câu nữa, thậm chí bạn bè xung quanh anh ấy còn không biết cô là em gái anh ấy nữa.
Hà Nguyệt Tâm chỉ ván trượt dưới chân mình, ngữ khí có chút xa lạ: "Đến......chơi lướt ván."
Trời đang tối dần đi, đèn trên quảng trường nhỏ cũng bật dần lên, đối diện đường có một siêu thị lớn, ngoài cửa siêu thị đã có người nhảy múa dưỡng sinh rồi, lâu lâu còn truyền đến tiếng nhạc nữa.
Hà Lộ Từ nhíu mày, nếu là thường ngày thì anh sẽ giải quyết tình hình trước mắt trước rồi mới lo những chuyện khác, nhưng nhìn tình hình này thì em ấy cũng bị cuốn vào rồi.
Anh xoay đầu nhìn Từ Dương: "Cho mày thêm một cơ hội nữa, nói tiếng người cho tao."
Có ngu thì cũng nghe ra được Từ Dương đang vừa ăn cướp vừa la làng rồi, Hà Lộ Từ từng giải quyết rắc rối mấy lần cho nó, nhưng đó cũng chỉ là nể tình là bạn học cùng lớp thôi, nhưng việc này không thể hiện anh tán thành cách làm của nó.
Từ Dương nghẹn lời, lúc này mới miễn miễn cưỡng cưỡng kể rõ hết ra.
"Em chỉ lễ phép mời nó đi thôi cũng đâu có đuổi nó đi đâu. Cũng có gì sau đâu chứ, thế nhưng Triệu Nghệ lại không nói hai lời liền đánh nhau với em liền."
Hà Lộ Từ híp mắt lại, cắt ngang lời nó: "Mày muốn mời ai đi?"
Từ Dương chỉ chỉ Hà Nguyệt Tâm, biểu cảm trên mặt có chút vô tội.
Hà Lộ Từ nhịn không được cười ra tiếng, anh liếm liếm khóe môi: "Mày tại sao phải mời em ấy đi?"
Trong lòng Tôn Càn thầm kêu không tốt, Hà Lộ Từ cười rồi. Nếu như Hà Lộ Từ trực tiếp nổi giận thì còn tốt, nhưng Hà Lộ Từ cười rồi, điều này chứng tỏ anh Lộ của cậu tức giận không nhẹ đâu.
Chỉ là không biết Từ Dương rốt cuộc chọc giận Hà Lộ Từ chỗ nào rồi.
Từ Dương thấy Hà Lộ Từ tuy là cười, nhưng mắt lại không có chút ý cười nào cả thì nói chuyện cũng trở nên cà lăm rồi: "Bởi......bởi vì......bọn em muốn tập nhảy."
Hà Lộ Từ quét mắt nhìn đám người sau lưng Từ Dương, cả đám thấy Hà Lộ Từ nhìn qua thì không tự giác cúi đầu né tránh ánh mắt của anh.
"Muốn tập nhảy ư, dễ mà." Hà Lộ Từ cười nhẹ nói.
"Anh Lộ." Mắt Từ Dương sáng rực lên, Hà Lộ Từ đây là muốn chủ trì công đạo cho bọn họ ư.
Hà Lộ Từ bước lên trước, đặt tay lên vai Từ Dương, bẻ đầu nó sang hướng cổng siêu thị, anh chỉ về hướng đám người lớn tuổi đang nhảy dưỡng sinh.
Hà Lộ Từ nói bên tai Từ Dương: "Thích nhảy múa như vậy à?"
Cả người Từ Dương cứng đờ lại, tình huống này có chút không đúng rồi.
Hà Lộ Từ u ám nói: "Nếu như đã thích nhảy múa như vậy rồi thì cả đám tụi bây cút ra đó nhảy theo sau đít người ta hết cho tao, tao chưa cho ngừng thì không được ngừng."
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
122 chương
191 chương
88 chương
63 chương
73 chương