Phòng bệnh thực an tĩnh, Lạc Phàm trốn trong chăn không chịu chui ra. Hà Thịnh Dương đi đến trước giường, nhẹ giọng nói: "Cậu ta đi rồi." Người trên giường vẫn không đáp lại, Hà Thịnh Dương cũng không ép y, kéo một cái ghế lại gần, ngồi ở cạnh giường bệnh, chỉ lẳng lặng mà ngồi. Cũng không biết qua bao lâu, người trên giường mới rầm rì hỏi: "Ai đi rồi?" Hà Thịnh Dương ôn thanh cười nói: "Cậu ra ngoài nhìn xem chẳng phải sẽ biết?" Dứt lời, chăn bị xốc lên một góc, Lạc Phàm từ bên trong cẩn thận ló đầu ra, ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh một lát, mới quay đầu nhìn Hà Thịnh Dương chậm rãi nói: "Bác sĩ Hà, tôi vừa rồi làm một giấc mộng." Hà Thịnh Dương sửng sốt, anh nhìn đôi mắt đờ đẫn kia, cảm thấy có chút lạnh cả người. Anh chế trụ nội tâm cuồn cuộn cảm xúc, hỏi y đã mộng thấy gì. Lạc Phàm chép miệng, trầm mặc hồi lâu, hình như là đang hồi ức cái gì. Khi Hà Thịnh Dương cho rằng Lạc Phàm không tính lại mở miệng nói tiếp, anh nghe thấy Lạc Phàm lẩm bẩm: "Tôi mơ thấy...... Mơ thấy tôi đã chết, sau đó tôi về tới quá khứ, về tới thời điểm Chử Thiếu Phong còn sống, chính là Chử Thiếu Phong đã biết chuyện tôi phản bội anh ấy, anh ấy hận tôi, muốn cùng tôi chia tay......" Thanh âm trống rỗng, không mang theo một tia cảm tình, phảng phất đang nói một chuyện chẳng hề liên quan đến y. Nhưng mà ngay khi nghe được Lạc Phàm nói câu đầu tiên, Hà Thịnh Dương liền biết có gì không đúng. Anh nghĩ bởi vì Lạc Phàm trước kia từng tự sát, cho nên mới sẽ bị ảo giác, cho rằng chính mình đã chết, từ đó nói mấy lời mê sảng này, bằng không phải giải thích thế nào lời Lạc Phàm nói, y đã chết lại trở về quá khứ? Hơn nữa Chử Thiếu Phong không phải vẫn luôn sống tốt hay sao? Hà Thịnh Dương do dự, chờ Lạc Phàm nói xong, mới lựa theo ý tứ trong lời y mà trấn an nói: "Chỉ là nằm mơ mà thôi, chờ giấc mộng kết thúc, cậu sẽ phát hiện không chỉ có cậu không chết, Chử Thiếu Phong cũng không chết." Nhưng nghe xong những lời này Lạc Phàm thân mình lại bắt đầu run rẩy, cảm xúc đột nhiên có chút kích động mà bắt lấy tay Hà Thịnh Dương: "Chử Thiếu Phong rõ ràng đã chết! Các người vì cái gì đều gạt tôi? Là tôi hại chết anh ấy, anh ấy hận tôi, cho nên muốn trừng phạt tôi...... Tôi biết...... Tôi rõ ràng cũng là hẳn phải đã chết, nhưng vì cái gì hiện tại tôi còn sống?" Nói, tay Lạc Phàm nắm lấy Hà Thịnh Dương càng thêm dùng sức. Y nhìn mặt Hà Thịnh Dương, có chút nghi hoặc, có chút hoảng loạn, lại là nghĩ không ra vì cái gì mình lại nhận thức Hà Thịnh Dương. Trong trí nhớ kiếp trước của y, không có Hà Thịnh Dương người này tồn tại. Cho nên y hiện tại là ở nơi nào? Lạc Phàm đột nhiên buông lỏng tay ra, cúi đầu nhìn tay chính mình, mở ra lòng bàn tay có những đường chỉ tay chồng chéo, nhưng mà đường chỉ tượng trưng cho sinh mệnh kia lại chỉ kéo dài một nửa, mờ nhạt dừng lại. Y ngơ ngẩn nhìn, có chút xuất thần. Hà Thịnh Dương thấy y an tĩnh lại, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vệt đỏ nơi cổ tay bị Lạc Phàm dùng sức nắm ra còn chưa tan, Hà Thịnh Dương cũng không thèm để ý, như cũ lẳng lặng bồi y ngồi ngây ngốc. Xem tại vừa rồi Lạc Phàm cảm xúc kích động, Hà Thịnh Dương nghĩ, anh đại khái đã biết mấu chốt vấn đề ở đâu, tâm bệnh của Lạc Phàm chỉ sợ cũng có quan hệ với điều này. Trong lúc Hà Thịnh Dương hồi tưởng những lời nói vừa rồi, ngoài cửa sổ một chớp sáng lóe lên hấp dẫn sự chú ý của anh, anh vội vàng đứng dậy đi đến trước cửa sổ, không ngờ nhìn thấy có người ở bên ngoài giơ cameras chụp ảnh, Hà Thịnh Dương sắc mặt tối sầm, đem bức màn kéo lên, sau đó đi nhanh ra mở cửa phòng bệnh. Chử Thiếu Phong canh giữ ở cửa thấy Hà Thịnh Dương sắc mặt không phải rất đẹp đi ra, tưởng Lạc Phàm xảy ra chuyện gì, hắn thăm dò nhìn vào phòng bệnh, thấy Lạc Phàm hảo hảo ngốc ở trong phòng mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn hỏi Hà Thịnh Dương: "Em ấy thế nào?" Hà Thịnh Dương lại nói: "Chuyện Lạc Phàm đợi lát nữa nói với cậu, tôi phát hiện có người ở ngoài cửa sổ chụp lén." "Cậu nói cái gì?!" Chử Thiếu Phong cả kinh, đại chưởng gắt gao nắm chặt. Lạc Phàm không phải cái gì danh nhân, nếu người chạy đến viện điều dưỡng chụp lén, vậy chỉ có một khả năng, đó chính là bởi vì Lạc Bội Bội. Chử Thiếu Phong sắc mặt xanh mét, một cú điện thoại bố trí nhân thủ, không bao lâu, đám paparazi trốn quanh viện điều dưỡng mục đích chụp lén toàn bộ bị tống cổ ra ngoài, đồng thời số ảnh mới lấy được cũng bị thiêu hủy. Lạc Bội Bội xách theo đồ ăn quay lại, nghe Chử Thiếu Phong nói có chuyện đó cũng thực kinh ngạc. Bất quá cô lại không để ở trong lòng, nói cho cùng Lạc Phàm không phải nghệ sĩ, người khác chụp lén y cũng không không phải tin tức giá trị gì cả. Đem đồ ăn đưa cho Chử Thiếu Phong, Lạc Bội Bội quay đầu hỏi Hà Thịnh Dương: "Bác sĩ Hà, bệnh tình ca ca có thể tốt lên không?" Trong giọng nói tràn ngập lo lắng, mẹ mất, không chỉ tạo bóng ma cho Lạc Phàm, cũng để lại cho cô một bóng ma, nếu lại đến một lần, cô sợ chính mình sẽ không chịu nổi. Hà Thịnh Dương nhìn cô một cái, nói: "Tình huống không tốt lắm, vừa rồi cùng cậu ấy hàn huyên một ít chuyện, tôi phát hiện tư duy của cậu ấy thực hỗn loạn, có thể là bởi vì trước đây tự sát không thành, cậu ấy luôn nói mình thực ra đã chết, sau đó quay về quá khứ, về tới thời điểm Thiếu Phong còn sống......" Còn chưa có nói xong, Chử Thiếu Phong đứng một bên buông tay cầm hộp cơm, đồ ăn nóng hầm hập rớt xuống, vung vãi đầy đất. Lạc Bội Bội "A" một tiếng, vội vàng ngồi xuống nhấc hộp lên, nhưng mà cơm chiều cô tỉ mỉ chuẩn bị cho Lạc Phàm đã bị làm hỏng hết rồi. Cô sinh khí hướng về Chử Thiếu Phong quát: "Anh làm cái gì?!" Chử Thiếu Phong lại phảng phất giống như không nghe thấy, chỉ là ngơ ngẩn nhìn Hà Thịnh Dương, thần sắc không dám tin tưởng, hắn sắc mặt cứng đờ nói: "Cậu nói Lạc Phàm đã chết, lại trở về quá khứ?" Hà Thịnh Dương bị câu hỏi bày làm cho kỳ quái, "Thiếu Phong, cậu làm sao vậy?" Chử Thiếu Phong tinh thần có chút hoảng hốt lắc đầu, "Không có gì, trừ cái đó ra, Lạc Phàm còn nói cái gì?" Hà Thịnh Dương do dự một lát: "Cậu ấy nói bản thân hại chết cậu, cậu hận cậu ấy, cho nên muốn trừng phạt cậu ấy." Những lời này Hà Thịnh Dương chỉ cho là Lạc Phàm nói mê sảng, anh không phán đoán được trong suy nghĩ của Lạc Phàm xuất hiện cái dạng hình ảnh gì, chính là anh biết mấu chốt trong lòng y chỉ sợ cũng cùng chuyện hại chết Chử Thiếu Phong có quan hệ. Anh hỏi: "Trước đây hai người ở bên nhau có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Bằng không cậu ấy vì cái gì vẫn luôn cảm thấy chính mình hại chết cậu?" "Ngoài ý muốn?" Chử Thiếu Phong cứng đờ, ánh mắt hắn lướt qua Hà Thịnh Dương, nhìn Lạc Phàm đang phát ngốc bên trong phòng bệnh. Không khỏi nhớ tới kho hàng tối tăm ở kiếp trước kia, hắn nhào lên đem Lạc Phàm bảo hộ trong ngực, chính mình lại phải bỏ mạng. Trong đầu đột nhiên có một suy nghĩ hoang đường, sắc mặt hắn thoáng chút trắng bệch. Lạc Phàm có thể hay không giống hắn, cũng là...... Cảm giác được tay mình đang run rẩy, Chử Thiếu Phong trong lòng tức khắc trở nên bất ổn. Sao có thể...... Sao có thể? Lạc Phàm sao có thể sẽ giống hắn! Loại chuyện trọng sinh này vốn dĩ nói ra sẽ chẳng có ai tin, cho nên Chử Thiếu Phong chưa từng nghĩ tới phương diện này. Nhưng giờ đây nghe Hà Thịnh Dương nói, hắn lại đột nhiên cảm thấy có thể hay không thật sự có khả năng này? Bằng không Lạc Phàm vì cái gì luôn nói với hắn, y đã hại chết hắn? Mồ hôi lạnh từ trên trán chảy ra, Chử Thiếu Phong hô hấp trở nên dồn dập, hắn càng nghĩ càng cảm thấy chính mình hoang đường. Sao có thể? Nhưng lại như thế nào sẽ không có khả năng? Hắn có thể trọng sinh, Lạc Phàm vì cái gì không thể trọng sinh? Nhưng nếu Lạc Phàm thật sự trọng sinh, vậy là từ khi nào? Là từ bốn năm trước Lạc Phàm tự sát sao? Hay là...... Bảy năm trước thời điểm hắn cùng y chia tay. Nhắm mắt lại, Chử Thiếu Phong nhớ đến ngày đó Lạc Phàm thống khổ thần sắc, trong lòng đột nhiên nghẹn muốn chết. Nếu là từ khi đó bắt đầu, như vậy liền không khó giải thích vì sao Lạc Phàm lại chậm chạp không cùng hắn nói chia tay. Nghĩ vậy, Chử Thiếu Phong xoay người đi vào phòng bệnh, mạnh mẽ đóng cửa lại, đem Hà Thịnh Dương cùng Lạc Bội Bội nhốt bên ngoài. Nghe tiếng vang, Lạc Phàm trên giường giật mình, y ngẩng đầu nhìn Chử Thiếu Phong đang xông đến gần, ánh mắt bình tĩnh, dường như chỉ đang nhìn một người xa lạ. Chử Thiếu Phong trong lòng đau xót, hắn đi đến trước mặt Lạc Phàm, hỏi: "Em là như thế nào hại chết Chử Thiếu Phong?" Nghe vậy, Lạc Phàm cơ thể run rẩy, thanh âm yếu ớt nói: "Có rất nhiều máu...... Anh ấy vì cứu tôi, đã chết...... Chủy thủ cắm trên người anh ấy, rất nhiều máu......" Dứt lời, y co rúm lại, đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh lại tràn ngập hối hận. "Là tôi hại anh ấy." Chử Thiếu Phong cứng đờ cả người, chính tai nghe đáp án từ trong miệng Lạc Phàm nói ra, hắn rốt cuộc bình tĩnh không nổi. Hắn biết suy đoán của mình hẳn là đúng, những lời Lạc Phàm nói, là ký ức kiếp trước mới có. Đời này, hắn không có vì cứu Lạc Phàm mà chết, cho nên Lạc Phàm căn bản là không có khả năng sẽ biết chuyện phát sinh kiếp trước...... Khả năng duy nhất, chính là giống như Lạc Phàm nói, y cũng trở về. Đột nhiên cảm thấy thực buồn cười, Chử Thiếu Phong trên mặt lộ ra cái cười trào phúng. Cười cười, nước mắt lại ướt hốc mắt. Vận mệnh giống như ở đùa bỡn hắn, cũng đùa bỡn Lạc Phàm. Hắn cho rằng mình trọng sinh có thể rời xa Lạc Phàm, rời xa người yêu từng phản bội, nhưng lại không biết, có người cũng giống hắn, cũng về tới quá khứ, về tới thời điểm hắn còn sống, trông mong cùng hắn một lần nữa bắt đầu. Hối hận tột đỉnh ép tới Chử Thiếu Phong thở không nổi tới, hắn chưa từng hối hận như vậy, hối hận chính mình bảy năm này tự cho là đúng. Nước mắt chảy xuống, Chử Thiếu Phong ngẩng đầu, trên mặt đã ướt nhẹp. Hắn cúi người, nắm lấy vai Lạc Phàm, cúi đầu muốn hôn y, ở thời điểm sắp môi chạm môi lại bị Lạc Phàm trốn tránh đẩy ra. Chử Thiếu Phong sửng sốt, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua Lạc Phàm cự tuyệt hắn hôn. Hắn tự giễu buông lỏng tay ra, nghĩ đến hành động của chính mình, nếu Lạc Phàm thật sự trọng sinh, cho dù tình yêu có lớn hơn nữa cũng bị tiêu tan không còn một mảnh, nhưng ngay cả nản lòng thoái chí muốn từ bỏ cũng không nỡ chỉ trích nặng nề. Nhưng vì cái gì cố tình phải dùng phương thức tàn nhẫn như vậy trừng phạt hắn? Chử Thiếu Phong tình nguyện Lạc Phàm ngoan tâm rời đi hắn, hai người từ đây quên nhau trong giang hồ, cũng tốt hơn nhìn Lạc Phàm hiện tại giống như một con rối, không hề có sinh khí.