Nghĩ đến Lạc Phàm cũng có khả năng trọng sinh, Chử Thiếu Phong lại là một đêm không ngủ. Hắn ngồi ở mép giường yên lặng nhìn thụy nhan tái nhợt của Lạc Phàm, nghĩ không ra vì sao hai người yêu nhau như vậy, lại gặp vận mệnh phải tra tấn tấn lẫn nhau?
Kiếp trước Lạc Phàm vì tiền rời đi hắn, làm hại hắn bỏ mạng, tái sinh trở về hắn mang theo hận ý, lựa chọn trả thù Lạc Phàm, lại không biết đời này Lạc Phàm muốn cùng hắn bạc đầu giai lão. Chử Thiếu Phong cười khổ, kết quả, nhận trừng phạt vẫn là chính mình.
Nếu hắn không lừa mình dối người mà cho rằng bản thân có thể buông bỏ tình yêu với Lạc Phàm, như vậy hiện tại hắn cũng sẽ không vì Lạc Phàm tâm như đao cắt. Lòng rối như tơ vò, Chử Thiếu Phong mở to đôi mắt mỏi mệt, vẻ mặt ủ rũ, nhưng hình ảnh hiện lên trong đầu lại làm hắn không thể đi vào giấc ngủ.
Hắn nhớ tới từng giây từng phút mình cùng Lạc Phàm ở bên nhau kiếp trước, gần như vậy lại xa xôi như vậy, phảng phất chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào, tiếc rằng bọn họ lại không thể quay về như trước.
Đến tận giờ khắc này, hắn mới thật sự nghĩ thông suốt, không còn vì chuyện Lạc Phàm kiếp trước phản bội mà canh cánh trong lòng. Hắn giấu mình trong góc tối của phòng bệnh, không quan tâm khi nào trời sẽ sáng, giống như trong lòng hắn vĩnh viễn thiếu mất một ánh đèn Lạc Phàm luôn giữ để đợi hắn về nhà.
Thẳng đến khi Lạc Phàm trên giường có động tĩnh, hắn mới hồi phục tinh thần. Nhìn Lạc Phàm ngồi dậy, hắn hỏi: "Không ngủ thêm chút đi?"
Lạc Phàm không đáp lại hắn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đã lộ ra vầng sáng nhàn nhạt. Đã là sáng sớm, bất quá bởi vì vào đông ánh sáng có chút ảm đạm, hơn nữa lại có màn che, khiến phòng bệnh có vẻ u ám như ban đêm.
Chử Thiếu Phong sợ Lạc Phàm cảm thấy buồn, đứng dậy muốn kéo xuống bức màn. Chỉ là trong chớp mắt đứng lên, hai chân lập tức cảm thấy một trận tê mỏi, Chử Thiếu Phong sắc mặt không tốt lắm, xoa xoa chân, đang định đi lên một bước nhỏ, một cỗ choáng váng lại đánh thẳng lên.
Chống đỡ cả một đêm, dù thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Chử Thiếu Phong chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, hắn còn chưa kịp cùng Lạc Phàm nói cái gì, cả người đã té xỉu. Tiếng động khá lớn, Lạc Phàm trên giường chậm rãi nhìn về phía Chử Thiếu Phong ngã dưới đất, ánh mắt bình tĩnh lại lạnh nhạt.
Cũng không bởi vì Chử Thiếu Phong té xỉu mà có bất luận phản ứng nào.
Một gương mặt mơ hồ, một dáng người mơ hồ, cùng y lại có cái gì quan hệ.
Chử Thiếu Phong nhắm mắt lại, trước khi mất đi ý thức, hắn thấy được Lạc Phàm đối với hắn chẳng hề để ý. Trên ngực truyền đến từng đợt co rút đau đớn, Chử Thiếu Phong đưa tay ấn ngực, chờ đợi hắc ám từng chút nuốt chửng lấy mình.
Đến khi hắn tỉnh lại, người đã nằm ở trên giường bệnh, hắn cảm thấy mu bàn tay có chút buốt, ngẩng đầu nhìn lên hóa ra là đang truyền dịch. Lúc này Hà Thịnh Dương đứng trên đầu giường, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hắn.
Chử Thiếu Phong nhớ ra mình ngất xỉu, không có ai chiếu cố Lạc Phàm, liền sốt ruột muốn xuống giường. Hà Thịnh Dương vội vàng đè lại hắn, không cho hắn lộn xộn, Chử Thiếu Phong thanh âm khàn khàn mở miệng hỏi: "Lạc Phàm hôm nay thế nào?"
Hà Thịnh Dương lại nói: "Có Lạc Bội Bội ở đó, cậu lo lắng cái gì? Huống hồ trước khi quan tâm người khác, vẫn là quan tâm chính mình một chút đi."
Chử Thiếu Phong ngẩn người, cũng không cảm thấy chính mình có cái gì đáng ngại. Hắn không biết bộ dạng hiện tại của hắn, cùng hình dáng vốn có là cỡ nào khác nhau. Tóc hỗn độn, sắc mặt tiều tụy, trên mắt đính quầng thâm, quanh mép còn có chút râu ria lấm tấm xanh.
Hắn như vậy, một chút cũng không giống vị kia Chử đại thiếu phong độ nhẹ nhàng.
Hà Thịnh Dương nhìn bộ dáng này của hắn, lắc lắc đầu, chỉ nói: "Đừng để Lạc Phàm hết bệnh rồi cậu lại ngã xuống, mất nhiều hơn được."
Chử Thiếu Phong đương nhiên hiểu rõ ý tứ Hà Thịnh Dương, nhưng bởi vì nhớ mong Lạc Phàm, hắn chỉ có thể trầm mặc không nói lời nào. Hà Thịnh Dương thở dài nói: "Hai người các cậu như vậy, thật không biết là ai nợ ai."
Chử Thiếu Phong tay nắm chặt rồi lại mở ra, thật lâu sau hắn mới nói nói: "Ai nợ ai, lại có cái gì quan trọng?"
Hà Thịnh Dương biết có nói thêm nữa Chử Thiếu Phong cũng nghe không vào, liền im lặng.
Chử Thiếu Phong lúc này vội vã xuống giường, nhưng bình truyền dịch vẫn còn phân nửa, hắn có chút nôn nóng đem chỉnh van bình lên mức lớn nhất, nhẫn nại tính tình chờ truyền cho xong. Không ngờ vào lúc này bên ngoài lại truyền đến âm thanh ồn ào nhốn nháo, cẩn thận nghe lại là phát ra từ phòng bệnh Lạc Phàm ở ngay bên cạnh.
Trong lòng lộp bộp, phản ứng đầu tiên của Chử Thiếu Phong là Lạc Phàm đã xảy ra chuyện, không chút suy nghĩ, hắn liền đứng dậy xuống giường, không màng Hà Thịnh Dương khuyên can, nhổ kim tiêm trên mu bàn tay, mặc kệ máu vẫn đang chảy ra, lao như bay ra ngoài.
Ngoài cửa phòng bệnh Lạc Phàm có rất nhiều phóng viên mang theo máy quay chen lấn, bảo tiêu được Chử Thiếu Phong an bài đang cố sức ngăn trở đám phóng viên. Nhìn thấy Chử Thiếu Phong xuất hiện, các phóng viên lại đem cameras nhắm ngay hắn một trận cuồng chụp. Đèn flash cùng tiếng ồn ào, viện điều dưỡng lúc này giống y như cái chợ.
Trước một màn hỗn loạn này Chử Thiếu Phong sắc mặt trầm xuống, bước nhanh ra phía trước gầm lên: "Đang làm gì? Ai cho các người vào đây?!"
Viện điều dưỡng này có tính bảo mật rất tốt, nhưng sau sự kiện paparazzi chụp lén ngày hôm qua, hôm nay đám truyền thông liền trực tiếp xông tới phòng bệnh. Chử Thiếu Phong giận đến mặt mũi xanh mét, mặc dù bộ dáng hiện tại có chút chật vật, thân hình cao lớn đứng ở kia vẫn làm người khác vô pháp bỏ qua khí thế oai nghiêm, các phóng viên vốn nghĩ muốn tiếp cận hắn cũng rụt lùi hết về sau.
"Còn thất thần làm gì?" Chử Thiếu Phong nhìn về phía đội bảo tiêu, thanh âm giống như hàn đàm lạnh băng.
Bọn bảo tiêu thấy lão bản lên tiếng cũng không tiếp tục khách khí với đám phóng viên nữa, không bao lâu, trước cửa phòng bệnh rốt cuộc an tĩnh lại. Chờ đến khi không còn ai nữa, hắn lúc này mới đẩy ra cửa phòng, đi vào.
Lạc Bội Bội lúc này sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy Chử Thiếu Phong tiến vào, cô hơi run rẩy, tinh thần có chút hoảng hốt.
Chử Thiếu Phong lạnh giọng hỏi: "Sao lại thế này?"
Lạc Bội Bội đưa di động đang cầm trên tay cho Chử Thiếu Phong.
Chử Thiếu Phong tiếp nhận di động, nhìn thoáng qua, quanh hắn liền tỏa ra khí lạnh, sắc mặt trở nên khó coi cực kỳ.
Màn hình di động đang hiển thị một giao diện web, topic hot chính là ảnh chụp Lạc Phàm ngồi trên giường bệnh ngây dại nhìn ra ngoài cửa sổ, tiêu đề bài báo chính là —— Shock! Ca ca tiểu hoa đán Lạc Bội Bội thế nhưng là bệnh nhân tâm thần?!
Chử Thiếu Phong tay nắm di động dùng sức đến trắng bệch, gân xanh toàn bộ nổi lên.
Không biết là ai ở trên mạng tung tin, nói mẫu thân Lạc Bội Bội là một bệnh nhân tâm thần, qua đời là do nhảy lầu tự sát. Mà ca ca Lạc Bội Bội, cũng chính là người đại diện của cô - Lạc Phàm, cũng đồng dạng có bệnh tâm thần, sau khi Lạc mẫu tự sát, Lạc Phàm cũng theo đó vào viện điều dưỡng trị liệu.
Người tung tin còn nói, kỳ thật Lạc Bội Bội cũng có di truyền bệnh tâm thần từ mẫu thân, còn lấy một ít chuyện bắt bóng bắt gió ra làm chứng cho quan điểm này. Topic này vừa đăng lên lập tức cư dân mạng sôi nổi nhảy vào thảo luận. Tuy rằng bình luận đồng tình chiếm đa số, vẫn có kẻ vui sướng khi người gặp họa, còn người thậm chí bắt đầu nghiêm túc phân tích khả năng Lạc Bội Bội có phải hay không thật sự có bệnh tâm thần.
Trong lúc nhất thời các loại ngôn luận xôn xao, cánh phóng viên truyền thông cũng vây xem náo nhiệt, Lạc Bội Bội ngày thường ứng phó này đó truyền thông thập phần thành thạo, lúc này lại tránh trong phòng bệnh không dám ra.
Chử Thiếu Phong nghiêm giọng hỏi: "Đám phóng viên đó vào bằng cách nào?"
Lạc Bội Bội lắc lắc đầu. Cô không đoán được chuyện này, có thể là bác sĩ hoặc y tá nào bị thu mua đi.
Biết được chân tướng, Chử Thiếu Phong trên mặt hiện rõ tức giận, bực bội một chân đá đổ ghế dựa trước mặt, phát ra tiếng động thật lớn. Lạc Phàm ngồi ở trên giường nguyên bản ánh mắt dại ra, bị tiếng động bất thình lình dọa sợ, thân mình run bắn, sau đó chỉ thấy y co rúm lại, gắt gao mà ôm chặt cánh tay đang run lên của mình.
Chử Thiếu Phong quay đầu lại liền nhìn thấy bộ dáng đáng thương co cụm một bên, hắn hô hấp cứng lại, biết Lạc Phàm là bị dọa tới, thầm mắng chính mình vài câu, lập tức tiến lên kéo Lạc Phàm vào ngực, nhẹ nhàng vỗ về bả vai y, trấn an người trong lòng.
Hắn không phát hiện, Lạc Phàm khi nhìn thấy mu bàn tay còn đang chảy máu của hắn cơ thể còn run rẩy lợi hại hơn.
Hắn cho rằng Lạc Phàm là bị đám phóng viên vừa rồi làm kinh hách (kinh ngạc sợ hãi), vì vậy xốc chăn trên người y, quỳ một gối lên giường, cúi người muốn ôm lấy Lạc Phàm.
Lạc Phàm vẫn cố gắng trốn tránh, đôi tay che trước mắt mình, không dám nhìn Chử Thiếu Phong.
Chử Thiếu Phong hơi hơi sửng sốt, có chút cô đơn thu lại tay. Hắn không biết Lạc Phàm vì cái gì đột nhiên lại bắt đầu kháng cự hắn tiếp cận, có chút mệt mỏi mà xoay người qua nói với Lạc Bội Bội: "Có thể làm thủ tục xuất viện."
"A?" Lạc Bội Bội còn chưa kịp phản ứng.
"Viện điều dưỡng này không thể tiếp tục ở lại." Chử Thiếu Phong lười nói thêm cùng Lạc Bội Bội, hắn lại nhìn Lạc Phàm đang giống chim sợ cành cong, trong lòng chua xót, lại không biết bản thân nên làm thế nào mới tốt.
Lạc Bội Bội đi đến bên cạnh hắn nói: "Trên tay anh dính máu, ca ca có thể vì vậy mà sợ đi."
Chử Thiếu Phong nghe vậy mới nhìn đến mu bàn tay đầy máu. Bởi vì trong lòng vẫn luôn lo lắng Lạc Phàm, chút đau đớn trên tay thật ra hắn không nhận thấy được.
Nhận bông băng Bội Bội đưa qua miễn cưỡng cầm máu, hắn tới gần Lạc Phàm nhẹ giọng nói: "Không có việc gì không có việc gì, đừng sợ."
Lạc Phàm lúc này mới ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nhút nhát sợ sệt nhìn hắn. Chử Thiếu Phong bị nhìn như vậy trong lòng một trận tê dại, kìm nén không được cúi đầu hôn hôn khóe môi Lạc Phàm, ngay sau đó cúi xuống bế ngang người lên.
Ôm người lên rời đi.
Lạc Bội Bội vội đuổi theo: "Anh muốn mang ca ca tôi đi đâu?"
Chử Thiếu Phong bước chân hơi ngừng lại, đạm đạm cười nói: "Về nhà."
Truyện khác cùng thể loại
133 chương
19 chương
69 chương
22 chương
18 chương
36 chương