Thẩm Phong Thanh tiến lên một bước, nói thẳng: “Đạo hữu, ngươi chớ có nói đùa, môn hạ của sư thúc ta chỉ có một người đệ tử, nhưng dung mạo Tiêu sư đệ có khiếm khuyết, tuyệt không phải như đạo hữu…..” Thẩm Phong Thanh quan sát Tiêu Cảnh từ trên xuống dưới, không nghĩ ra nên hình dung thế nào. Những đệ tử Đạo Tông khác hai mặt nhìn nhau, nữ tu tên Lan Tiếu tâm trạng càng phức tạp, trực giác nói cho nàng biết, người đó là Tiêu Cảnh. Lúc trước trong bí cảnh ngăn cản Tiêu Cảnh, trách cứ đối phương không biết tốt xấu chính là nàng, khi đó nàng chỉ có chán ghét đối với y, không ngờ sau khi ra khỏi bí cảnh, y được cơ duyên lớn như vậy, có vẻ như nàng nực cười, không biết y còn nhớ chuyện kia không. Nhớ tới một màn được Tiêu Cảnh cứu lúc trước, Lan Tiếu hơi hơi đỏ mặt cúi đầu. Tiêu Cảnh chỉ mỉm cười, cũng không đáp lại, ánh mắt y lấp lánh nhìn Ôn Thanh Lan. Ôn Thanh Lan nhíu mày, không muốn giải thích thêm, chỉ lãnh đạm nói: “Nếu đến đông đủ, vậy mau chóng quay về tông môn đi, để tránh chưởng môn lo lắng.” Thái độ của Ôn Thanh Lan, rõ ràng là ngầm chấp nhận, Tiêu Cảnh im lặng không lên tiếng đi theo sau sư tôn. Nhập Tiên Phong vô cùng náo nhiệt, mười hai phong chủ tề tụ một đường (*), chưởng môn Khuất Minh Dương ngồi ở chủ vị, nâng cằm trầm tư, nhìn dáng vẻ như đang luận bàn chuyện ma tu xâm phạm vừa nãy. (*) đường trong sảnh đường. Nhìn thấy Ôn Thanh Lan dẫn theo một đám đệ tử tiến vào, Khuất Minh Dương tức khắc thoát khỏi trạng thái suy tư, nhướng mày cười với Ôn Thanh Lan, ôn hòa nói: “Sư đệ, đã về rồi.” “Chưởng môn sư huynh.” Ôn Thanh Lan hơi chắp tay với Khuất Minh Dương, rồi ngồi xuống vị trí phong chủ Tĩnh Bình Phong. Tiêu Cảnh thật tự nhiên đứng phía sau Ôn Thanh Lan, các đệ tử Đạo Tông cũng ào ào tản ra, ngoại trừ các dòng chính của phong chủ lưu lại, đệ tử biết địa vị mình không đủ, đều thức thời rời khỏi đại điện. Ngồi ở chủ tọa Khuất Minh Dương tự nhiên thu hành động này vào đáy mắt, gã nhìn Tiêu Cảnh, tức thì cười nói: “Xem ra sư điệt đã gặp cơ duyên ở bí cảnh, cũng muốn chúc mừng sư đệ, đáng tiếc lần này ma đạo đột kích, bản tọa đang lúc vội vàng không chuẩn bị lễ vật gì cả, vậy tặng Đông Hoa Kính làm hạ lễ cho sư điệt đi, hạ lễ chúc mừng sư điệt tân sinh, cũng coi như bù đắp tiếc nuối lúc trước.” Cái gọi là tiếc nuối, đó chính là điển lễ thu đồ đệ qua loa năm đó của Ôn Thanh Lan, vốn một phong chủ thu đồ đệ, nên có các vị trưởng bối ban lễ, nhưng lúc trước Ôn Thanh Lan có chút không kiên nhẫn, dứt khoát tự bỏ lễ, vô trách nhiệm bỏ mặc. Ôn Thanh Lan không rõ vì sao Khuất Minh Dương phải bày điệu bộ như thế, hắn ngước mắt nhìn Khuất Minh Dương, đang muốn mở miệng cự tuyệt. Tiêu Cảnh lại đi lên, quỳ xuống đất dập đầu nói: “Đa tạ chưởng môn sư bá ban thưởng bảo vật Đông Hoa Kính, ngày sau đệ tử nhất định hiếu thuận thật tốt với sư tôn, đền đáp tông môn, máu chảy đầu rơi cũng không từ!” Khuất Minh Dương nở nụ cười: “Đứa nhỏ này thực biết nói ngọt, xem ra lần lịch luyện này đối với ngươi mà nói có không ít chỗ tốt, tính cách cũng trở nên hoạt bát hơn, thiếu niên trẻ tuổi quả nhiên nên đi đây đi đó mở mang tri thức nhiều hơn, cột ở tông môn là không có tiền đồ gì hết, Thanh Lan, ngươi sau này cũng đừng trói buộc y.” Khuất Minh Dương nói, phất tay ném Đông Hoa Kính cho Tiêu Cảnh, kính là một món bảo vật, lúc bay tới ánh sáng màu ráng (*) lung linh trông rất đẹp mắt, kính nhập vào người Tiêu Cảnh, lóe lên rồi biến mất, xem ra đã nhận Tiêu Cảnh làm chủ. (*) Ráng, trong khoảng trời không thâm thấp có khí mù, lại có bóng mặt trời xiên ngang thành các màu rực rỡ, thường thấy ở lúc mặt trời mới mọc hay mới lặn gọi là ráng. Tiêu Cảnh lại một phen nói lời cảm tạ, trên mặt một bộ dáng vui vẻ phấn chấn, lùi về sau Ôn Thanh Lan. Việc đã đến nước này, Ôn Thanh Lan nói nữa cũng không có ý nghĩa gì, hắn nhăn mày, tiếp tục dáng vẻ băng lãnh bất động như núi, ngồi vững ở vị trí phong chủ Tĩnh Bình Phong, điềm nhiên nói: “Đa tạ chưởng môn sư huynh.” “Được rồi, ngươi và ta là sư huynh đệ không cần nói lời cảm tạ.” Khuất Minh Dương khẽ mỉm cười, rồi thu liễm tươi cười nói: “Lần này ma đạo bỗng nhiên đột kích, còn xuất kỳ bất ý (*) đánh vào Vô Danh Phong của Đạo Tông ta, tuy là hộ sơn pháp trận bên ngoài, nhưng cũng là chuyện trọng đại….” (*) đánh bất ngờ, hành động khi người ta không đề phòng Chưởng môn một mạch thiên vị Tĩnh Bình Phong, tức thì chọc cho vài người đỏ mắt, một người trong đó không cam lòng, nhất là thấy Tiêu Cảnh có được cơ duyên, Tĩnh Bình Phong có được đồ nhi tốt, càng thêm phẫn nộ. Người nọ oán hận trừng Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh, không đợi Khuất Minh Dương nói xong, dậm chân bước lên lớn tiếng nói: “Chưởng môn, ta không phục, trưởng lão tứ tông đã tự mình điều tra Chân Diệp bí cảnh, tuyệt không có chỗ nào đặc biệt, vì sao cố tình Tiêu Cảnh lại được cơ duyên, chẳng lẽ y còn lợi hại hơn so với trưởng lão tứ đại tông sao?” Nhìn thấy người đứng ra, nét mặt ôn hòa của Khuất Minh Dương biến mất, gã nhìn đối phương lãnh đạm nói: “Tu Chân Giới vốn thần bí khó lường, đừng nói là trưởng lão tứ tông, ngay cả lão tổ cũng chưa chắc tất cả đều tìm hiểu được rõ ràng, Tiêu Cảnh và Chân Diệp bí cảnh có duyên, đây là cơ duyên của y, Tu Chân Giới không phải không có chuyện như vậy, sao thế, Liễu phong chủ, chuyện này rất kỳ lạ ư?” Liễu Tương Lan trợn mắt nhìn, hai mắt đỏ bừng lườm Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh, liên thanh nói: “Được được, chưởng môn đây là có lòng bao che, vậy y giết ái đồ Triệu Phong của ta thì tính sao, lòng thiên vị của chưởng môn cũng quá lớn đó, hay là nói chưởng môn căn bản sợ Cô Phong Kiếm của Ôn Thanh Lan?” “Liễu phong chủ, ăn nói cẩn thận!” Tùng Văn Hiên vội lên tiếng ngăn lại. “Ha ha, xem ra nội bộ Đạo Tông ta thật đúng là biến thành thông tin một chiều (*) của Ôn Thanh Lan?” Minh Ngọc cười lạnh một tiếng, nguýt Ôn Thanh Lan: “Những người khác, đến cả nói cũng không được nói?” (*) nói một chiều chỉ có lợi cho một đối tượng Vẻ mặt Tùng Văn Hiên bối rối, sắc mặt Ôn Thanh Lan bất động, nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ. Khuất Minh Dương xoa xoa mi tâm, lộ ra chút mệt mỏi nói: “Được rồi, một khi đã như vậy, Tiêu Cảnh đến sau núi Vạn Trượng Uyên đóng cửa suy nghĩ (*) một tháng đi.” (*) bế môn tư quá Trừng phạt thế này và không trừng phạt có gì khác nhau, một tháng đối với người tu chân mà nói, thời gian chỉ là nhắm mắt mở mắt. Hàn Phong Động của Vạn Trượng Uyên, đối với Kim Đan Kỳ trở lên được coi là một nơi tu luyện tốt, Tiêu Cảnh đi ngây ngốc một tháng, Kim Đan Kỳ cũng trở nên vững chắc, đây có phải trừng phạt gì, xem như phần thưởng mới đúng. Những người khác cũng không thể nói gì được nữa, dù sao vừa rồi đã phản đối một lần, chưởng môn cũng đã mở miệng trừng trị, lúc này lại phản bác, chỉ e không được tốt lắm. Liễu Tương Lan mặt đen thui như đít nồi, phất tay áo trở lại chỗ ngồi. Minh Ngọc lại không thuận theo không bỏ qua nói: “Ta nghe nói Chân Diệp bí cảnh có quan hệ với thượng cổ đại ma, trưởng lão tứ tông đều không thể tra ra đặc thù, nhưng một tiểu tử xấu xí tư chất kém lại được, nghĩ như thế nào cũng kỳ lạ nha, không phải Tiêu Cảnh có quan hệ gì đó với ma đạo chứ?” “Hồ ngôn loạn ngữ!” Sắc mặt Khuất Minh Dương trầm xuống, lạnh lùng nói: “Việc này há có thể suy đoán lung tung, nếu hôm nay tất cả mọi người vô tâm luận sự, vậy giải tán đi.” Việc này nói đến đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, Khuất Minh Dương mới vừa nói tan, Ôn Thanh Lan đứng thẳng dậy ngự kiếm rời đi, Tiêu Cảnh theo sát phía sau, thầy trò hai người hạ xuống chỗ vắng vẻ yên lặng trên Tĩnh Bình Phong “Sư tôn có chuyện gì muốn hỏi đồ nhi không?” Ý nghĩ trong lòng bị đối phương đoán trúng, trong lòng Ôn Thanh Lan xẹt qua một tia quái dị, hắn thản nhiên ừ một tiếng: “Hôm nay vì sao phải nhận Đông Hoa Kính?” Tiêu Cảnh dường như có chút ngạc nhiên: “Sư tôn không muốn để đồ nhi thu lễ vật này, đồ nhi còn tưởng rằng…..” Nghĩ tới là do mình trước đó không nói rõ ràng, Ôn Thanh Lan phất tay nói: “Thôi, nếu thu thì thu đi.” Tiêu Cảnh gục đầu xuống khẽ nói thầm: “Đồ nhi chỉ muốn chứng minh với sư tôn, chứng minh đồ nhi hữu dụng, sau này cũng sẽ càng ngày càng mạnh…….” Nhưng lúc này Ôn Thanh Lan đã đi xa. Tiêu Cảnh ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Ôn Thanh Lan, con ngươi sâu và đen hiện lên một chút ủ dột, lặng lẽ nói trong lòng: “Đồ nhi cũng sẽ chứng minh, ngày sau nhất định có thể giam giữ sư tôn trong lòng bàn tay, để trong mắt sư tôn chỉ có một mình đồ nhi thôi.”