Sau Khi Mẹ Kế Tỉnh Lại

Chương 31 : Chương 30.

--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ --- 🌻🌻🌻🌻🌻 CHƯƠNG 30. Người Dịch: Lan Thảo Hương. Giang Kiến Hải hút hết điếu thuốc trong miệng, anh dập tàn thuốc rồi ném vào lòng bếp, sau đó hít một hơi đứng dậy trở về phòng. Anh vén chăn lên lại nằm xuống, đưa tay ôm Lưu Oánh vào lòng, ôn tồn dỗ dành: "Chúng ta khó khăn lắm mới vượt qua bao nhiêu trắc trở thế tục để kết hôn và đến với nhau, chúng ta hãy chung sống hòa thuận với nhau có được không em? Mẹ anh gần bốn mươi tuổi mới có anh, bây giờ bà cũng già rồi, không chừng một ngày nào đó..... Chúng ta hãy hiếu thuận bà thật tốt, nhé em?". Lưu Oánh không phải người vừa giận liền quên hết tất cả, mối quan hệ giữa cô và Giang Kiến Hải vốn dĩ không phải là tình yêu thuần khiết, trong nội tâm cô là có mục đích khác. Hiện tại thấy Giang Kiến Hải nhẹ giọng dỗ dành cô trước, cho cô bậc thang để xuống nên cô đương nhiên cũng thuận theo ý anh. Cô trở mình đối mặt với Giang Kiến Hải, dựa vào trong ngực anh: "Vậy anh phải đối xử tốt hơn với em đấy". Giang Kiến Hải nói: "Em là vợ mà anh vất vả lắm mới cưới được, anh không tốt với em thì còn ai tốt với em?". Hai người tiêu tan hiềm khích trước đó, làm hòa như cũ rồi ôm nhau ngủ. Tuy nhiên, việc hòa giải chỉ diễn ra đúng một đêm rưỡi thì Lưu Oánh và Lý Quế Mai lại cãi nhau. Bởi vì là giao thừa, sau khi Giang Kiến Hải thức dậy vào buổi sáng, anh liền chỉ huy Giang Ngạn với Giang Nguyên đi dán câu đối, sau đó ra ngoài đi la cà. Trong thôn có nhiều người lớn lên từ nhỏ với anh, mà đi đến đâu người ta cũng gọi anh một tiếng "xưởng trưởng Giang" khiến tâm tình anh rất tốt đẹp khi ra cửa. Mọi người ra ngoài phấn đấu là vì cái gì? Còn không vì một ngày áo gấm về quê, để cho tất cả lão phụ hương thân phải ghen tị à! Nhưng nào có ngờ, anh mới ra ngoài dạo được một hồi, đang bị người ta vây quanh nói chuyện anh cưới được vợ thành phố, đang nói đến mặt mày phấn khởi thì Giang Hân đột nhiên chạy tới, vừa thở hổn hển vừa sốt ruột nói: "Ba, mẹ kế mới..... Mẹ kế mới..... Đánh nhau với bà nội rồi!". !!! Nghe vậy, Giang Kiến Hải đứng bật dậy khỏi ghế. Bị nhiều người bên cạnh quan sát như vậy, anh vội vàng che giấu sự xấu hổ trong lòng, gượng cười nói: "Mọi người cứ nói tiếp đi, tôi về nhà xem sao". Đến khi dẫn theo Giang Hân đi xa, anh nói với Giang Hân: "Chuyện có lớn mấy đâu, sao mày không gọi tao ra ngoài rồi nói? Tự dưng chạy đến trước mặt người ta bô bô làm gì? Ba mày còn muốn sĩ diện, làm thế không phải để cho người ta đàm tiếu à". Giang Hân nửa hiểu nửa không: "Vậy lần sau con sẽ không thế nữa". Còn có lần sau? Lạy trời đừng có lần sau! Mà Giang Kiến Hải nói Giang Hân như vậy cũng là có lý có cứ, ngay khi anh vừa dẫn Giang Hân rời đi, những người đang trò chuyện với anh lập tức bắt đầu nghị luận. Nói gì được, tất nhiên là nói lấy vợ thành phố có tốt hay không. Dâu thành phố đâu có dễ bắt nạt, mà Lý Quế Mai lại là người thích nắm thóp người khác trong tay. Nhà bà đã cưới hai, ba người con dâu, nhưng ai bà cũng muốn giẫm dưới lòng bàn chân. Đừng có gọi bà là mẹ, nên gọi bà là tổ tông bà mới vui. Bọn họ nói: "Nhà họ Giang e là sau này luôn có trò hay để nhìn". Nói xong, lại có người đề nghị: "Mọi người có muốn đi xem không? Hay là chúng ta đi xem chút đi". Đúng, gần sang năm mới, có trò hay để nhìn cớ sao lại không đi? Những người khác kịp phản ứng lại, họ vội vã chạy đến nhà họ Giang để xem náo nhiệt. Bởi thế, dù Giang Kiến Hải có muốn cứu lại sĩ diện một lần nữa cũng vô ích. Mẹ ruột và vợ ở nhà có bất hòa, muốn người ta không tới hóng chuyện là không thể nào, anh cũng chẳng thể ngăn được miệng người ta nên chỉ có thể nhanh chóng quay về nhà xem sao. Lúc anh dắt theo Giang Hân chạy về, chỉ thấy trong nhà đã hoàn toàn không còn cái dáng nhà nữa. Quần áo, giày dép, thậm chí cả bát đĩa bị ném loạn trên đất. Nói là loạn, nhưng thực tế nó không khác gì một bãi rác. Ngoài hỗn loạn, Lưu Oánh đứng một bên sụt sịt với vành mắt đỏ hoe, bộ dạng như đang uất ức nhưng lại tràn đầy khí thế. Trái lại, Lý Quế Mai trực tiếp ngồi trên mặt đất, vừa gào vừa hét đến kinh thiên động, chấn khiếp quỷ thần. Cùng lúc đó, quanh nhà anh đã tụ tập một số hàng xóm lân cận sang đây xem trò hay, có một ít người đang vươn tay vừa kéo Lý Quế Mai vừa khuyên bà bằng nhiều lời lẽ khác nhau. Chỉ là, Lý Quế Mai không nghe, bà vẫn tiếp tục gào thét ăn vạ ở trên đất, còn mắng nhiếc rất nhiều lời tục tĩu khó nghe. Cái gì mà loại mặt hàng rẻ rách tặng tới tận cửa, chả biết làm cái gì, tính tình còn đanh đá, nói có mấy câu đã xụ mặt với bà. Lý Quế Mai bà đã có mấy người con dâu nhưng người nào người nấy đều hiếu thuận với bà, đã bao giờ gặp phải loại không biết lớn bé như cô ta đâu! Gái thành phố cái mẹ gì, có mà lớn lên trong mương cống thành phố thì có! Có tri thức, hiểu lễ nghĩa, có nội hàm cái nỗi gì, sợ là sách đọc được đều ném vào bụng chó hết rồi! Đối mặt cảnh tượng này, Giang Kiến Hải không thốt nổi thành lời, đầu óc anh quay vòng đau nhức, cảm giác như máu đang chạy ngược lên não. Đời này của anh sẽ không bị chết trẻ đấy chứ? Chắc là không đâu nhỉ? Nghiệp chướng quá! *** Chuyện Giang Kiến Hải cưới lần ba lấy được vợ thành phố, sau khi truyền đi khắp đội Cam Hà thì cũng nhanh chóng truyền sang đội Thủy Điềm. Người của đội Thủy Điềm sở dĩ chú ý việc này là vì Ninh Hương và Giang Kiến Hải đã ly hôn. Còn Ninh Hương lại không quan tâm Giang Kiến Hải cưới lần ba hay lần bốn, cũng không cố ý đi hỏi thăm chuyện này. Thỉnh thoảng có nghe được người ta buôn dưa lê hai câu, cô cũng hoàn toàn xem như không nghe thấy, chỉ coi Giang Kiến Hải không liên quan gì đến mình. Cô và Vương Lệ Trân cùng nhau trải qua đêm giao thừa thật vui vẻ và an tâm. Bởi vì không có thân thích để đi thăm nên Tết này hai người họ ở bên nhau, rảnh rỗi thì cùng nhau ra ngoài đi dạo, hoặc tìm chút việc gì đó làm cho mình vui vẻ. Tất nhiên, Ninh Hương không quên chuyện đọc sách, ôn tập, học thuộc lòng và luyện chữ. Sau Tết, nguyên liệu mới đã được đưa tới trạm thêu, cũng chính là đai lưng kimono mà trạm trưởng Trần đã đề cập trước Tết. Sau khi Ninh Hương đến trạm thêu lấy nguyên liệu về, cô lại tiếp tục vùi đầu vào thêu thùa cùng với chăm chỉ luyện tập tay nghề của mình để nhanh chóng tiết kiệm thêm nhiều tiền. Vì có Vương Lệ Trân hướng dẫn, hiện tại Ninh Hương không tới xưởng thêu của đại đội để làm đồ thêu nữa. Mỗi ngày cô đều tới nhà Vương Lệ Trân sau khi thức dậy và rửa mặt, qua nhà cùng ăn sáng với bà, rồi cùng làm đồ thêu dưới sự hướng dẫn của bà. Ngày hôm nay cũng không khác mấy ngày trước, Ninh Hương thức dậy và rửa mặt, sau đó xuống thuyền để đi đến nhà Vương Lệ Trân. Thế nhưng, vừa ra khỏi nhà thuyền, cô liền nhìn thấy một nhóm phụ nữ đang đứng trên bờ và tất cả đều là thợ thêu của đội Thủy Điềm. Ninh Hương hơi sửng sốt đứng ở trên boong tàu, hồi lâu cũng không nhúc nhích. Tình huống gì đây, mấy người này đang làm gì ở đây vậy? Ngay khi Ninh Hương đang sững sờ, Hồng Đào dẫn đầu cười nói: "A Hương, bọn chị tới thăm em này". Nụ cười ân cần này, giọng điệu lịch sự này...... Ninh Hương yên lặng ngẩng đầu, hơi nheo mắt nhìn về bầu trời phía tây. Hồng Đào rất thông minh, tiếp tục cười nói: "A Hương, mặt trời không ló dạng phía tây. Hôm nay bọn chị tới thăm em có mang theo một rổ trứng gà, đây là mới nhặt hôm qua đấy, rất tươi". Ninh Hương quay đầu lại, hơi nheo mắt nhìn Hồng Đào, lại nhìn những thợ thêu khác, trên trán vẫn còn một dấu chấm hỏi. Chẳng phải những người này luôn coi thường cô, xem cô như trò hề điển hình, chờ đợi được nhìn thấy cô khóc lóc hối hận vào một ngày nào đó hay sao? Hôm nay bị quỷ nhập à, tự dưng cầm theo nhiều trứng gà như vậy đến tìm cô, lại còn cười nói quái quái đến vậy, nói không có vấn đề quỷ mới tin. Hồng Đào không đợi cô phỏng đoán ra ý đồ đến của họ, cô ấy đại biểu cho các thợ thêu chủ động tấn công, cầm theo rổ trứng vừa cười tủm tỉm vừa đi thẳng lên thuyền, nhét rổ vào trong tay Ninh Hương rồi nắm lấy tay cô mà nói: "Em A Hương, chị cũng không vòng vo với em. Chị nghe kỹ thuật viên xuống xã nói rằng đai lưng kimono của em thêu rất đẹp, liệu em có thể dạy cho bọn chị được không?". À...... Không có chuyện thì không lên điện tam bảo...... Ninh Hương hơi nhướng mày: "Tháng mười năm ngoài không phải có kỹ thuật viên xuống dạy rồi sao?". Nụ cười trên mặt Hồng Đào chuyển thành xấu hổ: "Họ dạy nhanh quá, dạy xong thì cũng đi luôn, với lại cũng cách lâu rồi nên bọn chị đã quên mất hết. Giờ cầm nguyên liệu trong tay lại không biết phải làm thế nào. Nghe nói đai lưng kimono là hàng xuất khẩu nên tiền công cũng nhiều hơn so với thêu quần áo trước đây. Vì thêu cái này, nhiều người trong số bọn chị đã dưỡng tay mấy tháng, chính là vì muốn kiếm thêm chút tiền phụ giúp gia đình. A Hương, em có thể dạy bọn chị được không?". Ninh Hương liếc nhìn Hồng Đào, rồi quay sang nhìn các thợ thêu đứng trên bờ, cuối cùng là nhìn xuống rổ trứng trên tay. Cô nhìn chằm chằm trứng gà trong rổ hồi lâu không lên tiếng. Hồng Đào vẫn có chút xấu hổ, nhẹ giọng nói: "Khi đó bọn chị khuyên em đừng hấp tấp ly hôn, cũng là muốn tốt cho em, em đừng trách bọn chị nhé? Bọn chị là không có năng lực, cho nên cảm thấy nếu không có đàn ông chống thì trời sẽ sụp mất. Nhưng A Hương là người có năng lực, một mình em vẫn có thể sống được rất tốt, nên em đừng chấp nhặt với bọn chị nhớ?". Ninh Hương không khỏi đột nhiên bật cười, cô đương nhiên có thể nghe ra lời này nửa thật nửa giả. Vì để cho cô bỏ qua chuyện quá khứ đồng ý dạy họ thêu đai lưng, các cô ấy xem như đủ che giấu lương tâm. Rõ ràng suy nghĩ thật của các cô ấy đều cho rằng phụ nữ không gả đi được thì cuộc đời xem như bị hủy, chứ đừng nói cô lại là phụ nữ đã ly hôn. Thử hỏi, sống cả đời trong sự coi thường của người khác thì làm sao có thể sống tốt được, thế nên họ khẳng định chắc rằng cô sống không hề hạnh phúc. Nhưng những gì Hồng Đào nói cũng là sự thật, họ ở sau lưng khinh thường cô và nhìn cô có thành kiến, nhưng lúc đó khuyên cô đừng ly hôn đúng là muốn tốt cho cô. Họ thực sự cảm thấy ly hôn sẽ mang đến ảnh hưởng rất lớn cho phụ nữ và còn bị mọi người xung quanh kỳ thị, nếu như họ khuyên cô ngược lại là mau chóng ly hôn đi đó mới là có tâm hại người. Ninh Hương ngước mắt nhìn về phía Hồng Đào, nói: "Được rồi, vậy em sẽ nhận số trứng gà này, lát nữa em sẽ tới xưởng thêu tìm mọi người. Chị xem còn thợ thêu nào trong thôn không biết thì đều gọi tới hết đi. Ai muốn học, em đều dạy hết". Nghe vậy, các thợ thêu trên bờ đều vui vẻ nhảy cẫng lên, Hồng Đào thì cười vui đến mắt híp thành một đường thẳng. Cô rất biết cách nói chuyện, liên tục khen ngợi Ninh Hương: "A Hương, em thật tốt bụng!". Ninh Hương làm điều này không phải để các thợ thêu khen cô tốt bụng. Cô không bận tâm việc có nhận được sự tán thành hay khen ngợi của họ không, cũng không phải muốn kiếm thêm chút tiền từ họ nên mới làm thánh mẫu bộc phát thiện tâm, và tất nhiên cũng không đơn thuần vì một rổ trứng gà họ đưa. Là có một lý do khác, nói ra nghe có vẻ hơi viển vông chút. Ninh Hương không dám nói mình có bao nhiêu tài giỏi, nhưng từ tận đáy lòng cô rất thích thêu thùa. Có rất nhiều nghề thủ công dân gian truyền thống của Trung Quốc đã bị mai một không có người kế thừa bởi dòng sông thời gian và lịch sử khiến người ta không khỏi đau lòng và tiếc hận. Cô không thể nào cứu vãn được chuyện này, cô chỉ hi vọng nghề thêu có thể được kế thừa và phát triển mãi mãi. Mặc dù bây giờ cô chỉ là một thợ thêu nhỏ vô danh trong một thôn làng nhỏ bé, nhưng cô cũng là một thợ thêu có chút lý tưởng cá nhân. Dù lực lượng của cô nhỏ bé nhưng cũng có giá trị của nó, và cô sẵn lòng phát huy giá trị đó ra ngoài. Thêu thùa là của đất nước và của dân tộc, không phải của riêng cá nhân nào, chỉ khi có nhiều người tham gia và học hỏi những nghề thủ công truyền thống cổ xưa của Trung Quốc thì nghệ thuật này mới có thể được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Hiện tại, cô dạy Hồng Đào, dạy các thợ thêu khác ở đội Thủy Điềm, về sau, những thợ thêu này sẽ dạy lại cho con gái và cháu gái của họ. Như vậy, nghề thêu mới có thể được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Bằng không, với sự phát triển của xã hội trong tương lai, đa số người trẻ tuổi sẽ học được rất nhiều kiến thức mang phong cách nước ngoài. Và họ coi thường những nghề thủ công truyền thống, họ cảm thấy những thứ này quá tốn sức và thừa thãi, và không muốn chạm vào những nghề thủ công dân gian truyền thống này nữa. Dần dần, những nghề truyền thống sẽ bị thất truyền. Con người sống có lý tưởng và có theo đuổi, dù chỉ bản thân mình hiểu thì vẫn cảm thấy hạnh phúc và viên mãn hơn. Ít nhất, ở trên mặt tinh thần sẽ không bao giờ thấy cằn cỗi và trống rỗng. --- HẾT CHƯƠNG 30 ---