Sau Khi Mẹ Kế Tỉnh Lại
Chương 16 : Chương 15.
--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ---
🌻🌻🌻🌻🌻
CHƯƠNG 15.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Lúc Ninh Hương và Giang Kiến Hải giày vò nhau xong, đa số người đã ăn xong cơm trưa. Một mình cô trở về phòng chăn nuôi, vo gạo thổi cơm. Cứ nghĩ đến ngày mai bản thân có thể chính thức ly hôn, cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Mà nhẹ nhõm thì nhẹ nhõm, lúc ngồi sau bếp lò nhóm lửa, cô vẫn nghĩ về những lời nói và hành động của Giang Kiến Hải. Hai người họ đã là vợ chồng với nhau một đời, nên họ rất hiểu và quá biết rõ về nhau. Cô rõ ràng có thể cảm giác được thái độ của Giang Kiến Hải dành cho cô hôm nay quá không phù hợp với thời điểm hiện tại. Hồi nãy khi bọn họ nói chuyện và cãi vã với nhau, sắc mặt anh ta chỉ có sự thiếu kiên nhẫn và đó là dáng vẻ tới mãi sau này sau khi cưới cô về thì anh mới có. Nếu cô đoán không sai, vậy có lẽ Giang Kiến Hải cũng giống như cô là anh ta cũng trọng sinh quay về.
Chứ nếu là Giang Kiến Hải của năm hai mươi chín tuổi, anh ta sẽ không lộ ra sự mất kiên nhẫn không hề che giấu và cả sự thiếu tôn trọng như thế. Ở lúc hai người họ chưa hoàn toàn quen thuộc nhau, tóm lại giữa họ vẫn sẽ có chút khách khí giả dối.
Tuy nhiên, bất kể Giang Kiến Hải có trọng sinh hay không, Ninh Hương đã quyết tâm muốn ly hôn với anh ta và cô sẽ không thay đổi. Nếu như anh ta cũng trọng sinh quay về, vậy Ninh Hương càng có lý do để chán ghét anh ta hơn, đồng thời chán ghét đến lẽ thẳng khí hùng.
Nếu như anh ta không trọng sinh, vậy những ký ức ghê tởm của kiếp trước còn có thể nói là không liên quan gì đến anh ta trong kiếp này, bởi dù sao chúng vẫn chưa xảy ra, đúng không. Nhưng, nếu như anh ta đã trọng sinh, vậy anh ta chả thể nào xóa được các vết đen trên người anh ta đâu.
Thời gian có thể quay trở lại, nhưng những gì đã xảy ra thì sẽ mãi mãi nằm trong ký ức.
***
Bởi vì con trai xưởng trưởng trở về nên Lý Quế Mai hôm nay nhìn rất có tinh thần phấn chấn, sắc mặt cũng hồng hào hơn mọi ngày gấp trăm lần. Sáng nay, sau khi Giang Kiến Hải đến đội Thủy Điềm, bà cũng khom người với cái eo đã không thể đứng thẳng, chống gậy đi ra cửa.
Thực tế thì cũng không có chuyện gấp gì, chỉ là ra cửa tìm mấy bà bạn hàng xóm tán gẫu đôi câu, đợi đến trưa thì về nấu cơm, rồi chiều lại ra tụ tập nói xấu tiếp. Cái chuyện ngồi lê đôi mách này ấy à, là nói mãi cũng không hết chuyện. Hơn nữa, vì hôm nay tết Trung thu mười lăm tháng tám nên đề tài câu chuyện không thể không nhắc đến đồ ăn.
Các ngày lễ của Trung Quốc từ trước đến nay không bao giờ tách rời với ăn. Chẳng qua, ở cái thời đại đất nước nghèo khó và người dân đều dựa vào đất để kiếm ăn, thì cuộc sống của mỗi người đã khó càng thêm khó và không phải ngày lễ nào họ cũng có thịt để ăn. Tuy nhiên, một năm chỉ có hai cái tết đoàn viên lớn, một là tết Trung thu hai là tết xuân, thế nên mỗi nhà chắc chắn vẫn sẽ ăn được một bữa thịt, quan trọng là nhiều hay ít thôi.
Lý Quế Mai rất thích chủ đề này, vì con trai bà là người có năng lực nên trong nhà từ trước đến nay không lo cơm ăn áo mặc, đủ để khiến người ta phải ghen tị. Vì vậy, khi có người hỏi bà đã mua đồ ăn ngon gì, bà không giấu diếm nụ cười trên môi lộ ra hàm răng vàng, nói: "Tôi thì không quan trọng lắm, nhưng Kiến Hải về thì nhất định phải ăn ngon chút".
Sau đó thuộc như lòng bàn tay và bắt đầu kể: "Tôi có mua một con cá sạo* lớn, tính làm món cá hấp. Thêm một đĩa ngó sen đường quế nữa, A Ngạn, A Nguyên với A Hân thích món này lắm. Ờ, còn có thịt hấp nữa, bên dưới tôi tính rải thêm bông cải để thịt nó ngọt với thơm hơn. À, tôi còn mua hai con cua lớn lắm, là bắt ở hồ Dương Trừng đấy. Mấy bà không biết đâu, thịt cua là làm cua viên là thơm lắm….".
-----
(*) Cá sạo: Cá sạo có thân bầu dục dài, dẹt bên, viền lưng cong đều, viền bụng gần như thẳng. Loài cá này nổi tiếng bởi thịt có vị ngọt, béo, bổ dưỡng và sự đơn giản trong cách chế biến nhưng vẫn tạo hương vị riêng.
-----
Mấy bà hàng xóm chỉ nghe thôi cũng nước miếng nhỏ tí tách. Bọn họ ăn ý cùng nuốt nước bọt, rồi nói với giọng điệu ghen tị: "Kiến Hải có tiền đồ quá, bà có phúc thật đấy!".
Lý Quế Mai nói tiếp: "Kiến Hải nhà tôi từ nhỏ đã thông minh rồi, ai gặp mà không nói nó sau này lớn sẽ có tiền đồ? Đáng tiếc là tôi không thích cuộc sống ở thành phố, chứ mỗi lần nó về là nó lại nói muốn đưa tôi lên thành phố ở. Tôi nói tôi không đi, ở không có quen".
Lý Quế Mai một khi bắt đầu khoe khoang là sẽ nói không ngừng và bà có thể ngồi nói suốt cả ngày. Người nghe cũng rất cho bà mặt mũi, không chỉ trong mắt ngập tràn hâm mộ mà thỉnh thoảng còn nịnh nọt một hai câu, tâng bốc bà lên giống như tổ tông.
Thấy mặt trời đang ngả về tây, một bà lão nói với Lý Quý Mai: "Bà mua nhiều đồ ăn thế, thế không về sớm nấu cơm đi à. Để muộn nữa là không kịp giờ cơm tối đâu".
Lý Quế Mai đáp rất thoải mái: "Gấp cái gì, con dâu tôi tay chân nó nhanh lắm, mà cơm nó nấu cũng ngon. Bất kể có bao nhiêu món thì nó nấu loáng cái là xong à, như vậy còn cần đến tôi sao. Tôi ấy hả, chỉ việc ngồi chờ ăn là được".
Người ta đều biết, nửa năm qua, Lý Quế Mai được con dâu hầu hạ rất chu đáo. Người con dâu thứ hai của bà không chỉ hiền lành, tháo vát, mà tay nghề nấu cơm còn rất giỏi. Thành thật mà nói, nhìn khắp cái xã này hiếm có người nào có tài đức và năng lực hơn cô ấy. Ngay cả người con dâu đầu của Lý Quế Mai cũng kém hoàn toàn khi so sánh.
Nhưng con dâu dù tốt đến đâu thì mẹ chồng vẫn có thể nhặt ra sợi lông. Đặc biệt, Lý Quế Mai so với người bình thường còn xảo trá và cay nghiệt hơn, thế nên nửa năm qua cũng khiến con dâu bị ấm ức không ít. Có lẽ không thể chịu đựng được nữa, nên bảy tám ngày trước cô con dâu đó đã xách đồ về nhà ngoại rồi. Họ còn nghe nói Giang Ngạn với Giang Nguyên từng đi đón hai lần, nhưng đều không dẫn được người về. Xem ra, lần này người ta thực sự rất tức giận.
Người nghe tò mò hỏi: "Con dâu bà về rồi à?".
Lý Quế Mai trợn mắt khinh thường: "Kiến Hải đi đón nó rồi, nó còn không về thì muốn chết à?".
Mọi người suy nghĩ thấy cũng đúng, Giang Kiến Hải đã tự mình đi đón, nếu cô vẫn không chịu về thì đúng là quá không biết tốt xấu rồi.
Chỉ là, nói đến chuyện của Ninh Hương, người ta cũng có chuyện muốn nói nên quay sang khuyên Lý Quế Mai: "Tôi thấy A Hương tốt lắm, so với con dâu nhà chúng tôi còn tốt hơn nhiều. Bà xem con bé nó dọn dẹp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, đến một hạt bụi cũng không có. Cơm thì nấu ngon, việc gì cũng biết làm, còn đối xử với mấy đứa nhỏ rất chân thành, người như vậy đốt đèn lồng cũng khó tìm lắm".
Lý Quế Mai hừ lạnh một tiếng: "Đốt đèn lồng cũng khó tìm không phải nên là Kiến Hải nhà tôi sao? Mấy cái việc cỏn con kia không phải là việc con dâu nên làm à? Nếu như nó dám giương nanh múa vuốt hoặc không tuân thủ phụ đạo, bà nghĩ Kiến Hải nhà tôi còn muốn nó nữa không? Nó có thể gả vào nhà chúng tôi, đó là phúc đức tám đời của nó đấy, bà biết không hả?".
Người kia thấy Lý Quế Mai nói không thông, và bản thân thì không muốn đắc tội bà nên không nói gì nữa. Hơn nữa, con trai bà đúng là rất có tiền đồ, xét về gia thế và điều kiện của Ninh Hương thì đúng là cô đang trèo cao nhà anh.
Mấy bác gái lập tức nói sang chuyện khác, nói đến khi mặt trời lặn về phía tây thì họ mới đứng dậy, ai về nhà nấy.
Tâm tình của Lý Quế Mai rất tốt, vừa chống gậy gỗ hình đầu rắn trên tay vừa hát nhỏ vừa đi về nhà. Trong lòng bà thầm nghĩ, về nhà ăn cơm có thịt cá, buổi tối ngồi nghe radio, ăn bánh Trung thu, vậy thì cái tết đoàn viên này cũng coi là trọn vẹn rồi.
Tuy nhiên, khi bà bước vào nhà lại không nhìn thấy một bàn đầy thịt cá như những gì bà đã tưởng tượng.Tình huống nó lại tương phản hoàn toàn, trong nhà không có một ai, nồi niêu bếp núc nguội lạnh và đồ ăn bà mua về vẫn cất trong tủ bát còn nguyên.
Trong lúc bà đang ngây ra đó, Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng với Giang Hân từ bên ngoài chạy về, vừa vào cửa đã thở hổn hển hỏi: "Bà nội, có gì ăn không cháu đói quá? Cơm tối đã làm chưa? Hôm nay có nhiều đồ ăn ngon không?".
Lý Quế Mai nhìn Giang Ngạn chưa kịp lên tiếng, Giang Kiến Hải đúng lúc trở về. Bốn người già trẻ đều rất ăn ý, vội vàng ra cửa đón Giang Kiến Hải. Giang Hân chớp đôi mắt to, nói: "Ba về rồi".
Lý Quế Mai duỗi đầu nhìn ra sau lưng Giang Kiến Hải, hỏi: "Mới về à? Vậy bảo cô ta nhanh đi rửa tay rồi nấu cơm đi, chậm nữa thì sao ăn tết được? Đúng là cái đồ chỉ biết giày vò người khác, đến ăn tết cũng không cho ai yên ổn".
Giang Kiến Hải nhìn Lý Quế Mai càm ràm, lát sau mở miệng nói: "Mẹ, con không dẫn được cô ta về. Sau này cô ta cũng sẽ không về nữa, con đã qua văn phòng của hai bên đội xin cái dấu rồi, ngày mai con sẽ ly hôn với cô ta".
Lý Quế Mai nhướn mày khi nghe anh nói, sau đó hai đầu lông mày từ từ nhíu lại: "Cái gì?".
Bà nghe nhầm sao, Giang Ngạn với Giang Nguyên không dẫn được người về thì thôi, giờ ngay cả Giang Kiến Hải cũng không dẫn được người về? Chuyện này sao nghe nó tà môn thế? Không phải chỉ cần một câu là có thể dẫn người phụ nữ đáng chết kia về sao? Tại sao còn muốn ly hôn?
Bà đang chờ được ăn ngon cơ mà, mấy ngày nay thật sự đã quá giày vò bà rồi và ngay cả chính bà cũng ghét bỏ cơm mình nấu, chỉ đợi đến hôm nay để được cải thiện đồ ăn thôi đấy. Kết quả bà đã xuống nước rồi, nhưng người phụ nữ chết tiệt kia vẫn không chịu về?
Trong lòng Giang Kiến Hải cũng kìm nén muốn chết, anh hít một hơi rồi đi vào nhà, tìm cái bát rót nước rồi ngồi xuống bàn uống một ngụm lớn, sau đó nhìn Lý Quế Mai nói: "Cô ta la hét muốn ly hôn, còn ở ngay trước mặt mọi người trong xưởng thêu làm khó con. Cô ta nói nếu như con không chịu ly hôn thì sẽ khiến nhà ta gà bay chó sủa, đã đến mức đó rồi con còn không ly hôn thì con có phải là đàn ông nữa không?".
Lý Quế Mai đi theo vào nhà, trong mắt tràn đầy vẻ không tin: "Nó thật sự muốn ly hôn à? Còn ở trước mặt người trong xưởng thêu trách móc con? Uy hiếp con? Ai cho nó lá gan thế hả?".
Giang Kiến Hải uống một hớp nước, rồi đặt mạnh cái bát xuống bàn. Cứ nghĩ đến chuyện hôm nay là anh lại thấy tức giận đến mức muốn ném cái gì đó.
Lý Quế Mai vẫn chưa tin, bà ngồi xuống ghế, hai tay đè trên đầu gậy nhìn Giang Kiến Hải, nói: "Mẹ không tin cô ta có gan dám ly hôn, không phải nó đang hù dọa con đấy chứ? Không lẽ nó muốn nhân cơ hội này trở thành chủ cái nhà này, rồi leo lên đầu bà già này ngồi".
Giang Kiến Hải hít một hơi thật sâu và nhìn Lý Quế Mai, nói: "Để ý cô ta có phải hù dọa hay không làm gì, dù sao thì con cũng muốn ly hôn. Ngày trước sở dĩ cưới cô ta là tại sao? Là vì nghe người ta nói cô ta có tính cách hiền lành, thiết nghĩ sau khi cưới về nhất định sẽ là một người vợ tốt và sẽ không để mẹ cùng với lũ trẻ phải chịu ấm ức. Giờ mẹ nhìn cô ta xem, có điểm nào ra dáng phụ nữ nên có không? Nếu đã vậy, con còn giữ lại một người phụ nữ như vậy để làm gì? Chẳng lẽ để cô ta leo lên đầu mẹ ngồi sao? Nếu cô ta đã dám huyên náo nhà chúng ta, vậy thì chúng ta cũng cho cô ta đẹp mặt!".
Lý Quế Mai đương nhiên sẽ không thay Ninh Hương nói chuyện, mà bà sẽ đứng về phía con trai mình vô điều kiện trong mọi việc. Nghe con trai nói thế, bà nghiến răng đầy tức giận và nói tiếp: "Mẹ đã nói rồi mà, có dung mạo xinh đẹp thì đều là hồ ly tinh thôi. Loại người đó sẽ không an tâm mà sống, không chỉ không an phận mà còn là đồ không tuân thủ phụ đạo".
Giang Kiến Hải và Lý Quế Mai ngươi một câu ta một câu chửi mắng Ninh Hương không ra gì.
Trong khi đó, lực chú ý của Giang Ngạn, Giang Nguyên với Giang Hân lại tập trung vào việc ăn uống. Giang Ngạn nhịn không được nói: "Ba, nếu ba ly hôn với cô ta thì ai sẽ nấu cơm cho chúng ta? Cơm bà nội nấu khó ăn lắm….".
Nghe vậy, khuôn mặt già của Lý Quế Mai xụ xuống trong nháy mắt! Bà mở miệng nói: "Thằng oắt con, mày nghĩ bà muốn nấu cơm cho mày lắm đấy à! Hầu hạ mày mày còn không hài lòng, bà mày còn chưa có ai hầu hạ đây này!".
Giang Ngạn nhìn bà nói: "Vậy gọi Ninh A Hương về đi, thế thì có người hầu hạ bà rồi mà?".
Mắng thì mắng, nhưng trải qua mấy ngày mệt mỏi này, Lý Quế Mai xác thực rất muốn Ninh Hương quay về. Tuy rằng bà nhìn Ninh Hương cực kỳ không vừa mắt, cũng chẳng coi trọng cô là bao, nhưng có điều là cô rất biết hầu hạ người.
Ngẫm lại khoảng thời gian được hầu hạ thoải mái trong nửa năm qua, Lý Quế Mai lặng tiếng một lát rồi do dự nói: "Con à, trong nhà hiện giờ không có người làm việc, tay chân mẹ thì cũng già cả lẩm cẩm rồi. Nếu như mỗi ngày vừa phải trông ba đứa nhỏ, vừa phải chăm sóc heo gà, lại còn phải quản lý hoa màu trong đất thì sợ là quá cố sức. Hay là…..trước gọi nó về đi. Thời gian sau này còn dài mà, chúng ta từ từ dạy dỗ cô ta là được rồi. Me có thủ đoạn lắm, không tin không trị được nó".
Nghe vậy, Giang Kiến Hải nhìn sang Lý Quế Mai, sau đó là Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân. Anh tất nhiên có thể nhìn ra mẹ anh và ba đứa nhỏ đều muốn Ninh Hương quay về. Bản lĩnh khác thì Ninh Hương không có, nhưng hầu hạ người thì đúng là rất giỏi. Nếu đặt ở xã hội cũ, người phụ nữ như cô rất thích hợp để mua về làm nha hoàn. Tuy nhiên, bằng vào điều kiện của cô muốn làm vợ lớn đường đường chính chính thì Giang Kiến Hải cảm thấy từ trong ra ngoài của cô đều không xứng.
Kiếp trước, anh đã chung sống với cô suốt cả đời, và luôn cảm thấy cô là lỗi lớn nhất trong cuộc đời anh. Với thân phận và điều kiện của anh, thật là quá thiệt thòi khi phải sống chung cả đời với một cô thôn nữ thất học như vậy.
Ngay từ đầu anh đã chướng mắt cô, ở chung với nhau cả đời nhưng giữa họ chẳng có gì ngoài mấy chuyện lông gà vỏ tỏi hoặc chuyện nhà ngắn chuyện nhà dài. Hiện tại bảo anh tiếp tục nhìn gương mặt củi gạo dầu muối đó, anh chỉ cảm thấy chán ngấy không chịu nổi.
Họ hoàn toàn không phải người cùng một đẳng cấp, có thể nói là một người trên trời một người dưới đất. Anh tung bay ở trên đám mây, còn cô hãm mình ở trong bùn đất. Thế nên, anh chán ngấy không chỉ gương mặt của cô, giọng nói của cô, mà còn có dáng vẻ chỉ biết loanh quanh trong xó bếp và thậm chí là tất cả của cô.
Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng khi nhìn bốn người già trẻ trong nhà, anh thầm nuốt nước miếng và không nói lời nào.
***
Bởi vì đội cho xã viên nghỉ buổi chiều nên sẽ không có ai tới phòng chăn nuôi, thế nên sau khi ăn xong cơm trưa, Ninh Hương ở lại trong phòng không đi ra ngoài. Cô ngồi trong phòng đọc sách rất lâu, cho đến lúc chạng vạng chiều Lâm Kiến Đông tới cho gia súc ăn.
Lần này anh không đến tay không, mà có mang theo một ít gạo tẻ, gạo nếp và hạt khiếm thực.
Đặt đồ xuống, anh nói với Ninh Hương: "Chiều nay trong đội phát lương thực, là tính theo đầu người nên anh mang phần của em tới".
Tâm tư của Ninh Hương hôm nay chỉ xoay quanh chuyện ly hôn với Giang Kiến Hải, nên không biết về việc phát lương thực trong đội. Lâm Kiến Đông cầm đồ tới cho cô, cô tự nhiên nói lời cảm ơn liên tiếp và rót cho Lâm Kiến Đông một bát trà nóng.
Lâm Kiến Đông uống nước trà, rồi không nhịn được mà hỏi một câu: "Nghe nói......sáng nay Giang Kiến Hải tới xưởng thêu tìm em, hai người còn náo đến tận chỗ thư ký Hứa à?".
Ninh Hương khẽ mím môi, gật đầu với Lâm Kiến Đông và nguyện ý nhiều lời một chút với anh: "Em đã đóng dấu đơn ly hôn rồi. Sau đó anh ta cầm tờ đơn đến văn phòng đội Cam Hà để đóng dấu tiếp, ngày mai bọn em sẽ lên xã để xử lý thủ tục".
Lâm Kiến Đông đặt bát xuống, thật ra trong lòng anh cũng có rất nhiều nghĩ suy và lo lắng, không biết liệu Ninh Hương sau khi ly hôn có thể kiên trì tiếp được nữa không. Nhưng anh không tiếp tục bát quái nữa mà đổi sang chủ đề khác: "Tối nay em có kế hoạch gì không? Hay chỉ ở đây một mình?".
Suy cho cùng, Tết Trung thu là tết đoàn viên và người khác đều là sum vầy cùng với người nhà của họ. Ở trong bầu không khí đậm ngày hội này, một mình cô cô đơn chiếc bóng trong căn phòng đầy rẫy nông cụ tự nhiên có vẻ hơi cô đơn và thê lương.
Ninh Hương lại không để tâm lắm chuyện đó, cô cười nói: "Ở một mình cũng tốt lắm anh. Em không thích những náo nhiệt giả tạo kia".
Lâm Kiến Đông thấy cô không giống đang nói dối thì không quá phận quan tâm tiếp vấn đề này nữa. Chợt, anh bỗng nhớ đến một chuyện khác: "Phải rồi, nhà thuyền đã có rồi đấy, ngày mai em có thể dọn vào ở. Không gian thuyền không lớn lắm, chỉ vừa đủ cho một người ở thôi".
Ninh Hương không cần thuyền lớn, cô chỉ cần một nơi che gió che mưa là được. Vừa nghe Lâm Kiến Đông nói đã tìm được nhà thuyền cho cô, nội tâm cô cũng thấy an tâm lại. Cô rất muốn cám ơn Lâm Kiến Đông nhưng trong tay lại không có vật gì có thể lấy ra, vì vậy chỉ có thể cảm ơn liên tiếp bằng miệng.
Sau khi Lâm Kiến Đông rời đi, nội tâm Ninh Hương cảm thấy cực kỳ vui vẻ và khóe miệng cũng nhiễm lên ý cười. Cô lấy ra giấy bút ghi lại số lượng lương thực mà Lâm Kiến Đông đưa tới, để tiện cho cuối năm dùng tiền trả lại. Ghi chép xong thì vui vẻ đi nấu cơm.
Hồi trưa ăn cơm xong, cô đã dùng nước nóng ngâm hoa quế khô, lúc này vừa hay làm món ngó sen đường quế. Trung thu năm nay tuy không có thịt cá, nhưng có thể ăn ngó sen đường quế, cháo hạt khiếm thực và bánh Trung thu nhân thịt là đã rất ngọt và rất đậm vị hạnh phúc rồi, nội tâm cô chưa bao giờ thấy thư thái và hạnh phúc như bây giờ.
Nhớ đến mỗi lần ăn tết ở nhà họ Giang ở kiếp trước, một mình cô bận tới bận lui cả nửa ngày làm một bàn đồ ăn, nhưng mỗi lần đều là đồ ăn còn chưa làm xong, thì người nhà đó đã đói bụng ngồi xuống ăn trước. Chờ cô nấu xong cơm và ngồi xuống bàn, mọi người đã gần như ăn xong rồi. Còn cô, bưng bát cầm đũa, nhặt lại chỗ thức ăn thừa cốt chỉ để no bụng.
Bây giờ nghĩ lại, tại sao cô phải hầu hạ mấy người đó nhỉ, đúng ra nên quăng luôn cái nồi đi để cả nhà đó ăn cái rắm ấy!
***
Tối nay, nhà họ Giang đúng là phải ăn rắm rồi.
Cá to, thịt lớn, cua lớn đều đã mua, nhưng sau khi Lý Quế Mai còng lưng trước nồi niêu xoong chảo rất lâu thì thành phẩm ra nồi lại khiến bốn bố con Giang Kiến Hải, Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân đều rơi vào trầm tư. Khi đôi đũa được duỗi ra và gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nét trầm tư trên mặt bốn người càng hiện rõ hơn.
Buổi sáng, Giang Kiến Hải ra cửa sớm để đến đội Thủy Điềm, sau đó lại từ văn phòng đội của đội Thủy Điềm đi tìm bí thư đội của đội Cam Hà. Anh ở bên ngoài vòng tới vòng lui cả nửa ngày, đến cơm trưa cũng chưa ăn, vốn nghĩ rằng tối nay về nhà sẽ ăn nhiều một chút, nhưng giờ chỉ cảm thấy——
Thật….muốn….chết….
Cơm rau dưa của tối qua và sáng nay còn chưa thấy gì, dù sao mùi vị của cơm rau không phải đều như vậy sao. Nhưng lúc này đã ăn được thịt, ký ức trong đầu anh chợt bừng tỉnh—— Cơm mẹ anh nấu rất khó ăn!
Tuy nhiên, dù có khó ăn thế nào thì đồ ngon cũng không thể lãng phí. Vì vậy, anh lệnh cưỡng chế cho Giang Ngạn với Giang Nguyên: "Ăn nhiều vào, phải ăn hết cho ba!".
Giang Ngạn với Giang Nguyên: "....."
Nuốt xuống miếng ngó sen mắc trong cổ họng, Giang Ngạn liếc nhìn Giang Kiến Hải rồi lẩm bẩm nói: "Tại sao ba không dẫn Ninh A Hương về?".
Giang Kiến Hải nuốt thức ăn trong miệng, thầm nghĩ anh đã từng lãng phí một đời cùng người phụ nữ kia, hiện tại không thể vì một miếng ăn mà lại tiếp tục ở chung cùng cô ta thêm một đời nữa. Kiếp này, anh muốn đi tìm hạnh phúc cho riêng mình và tìm một người khiến anh hài lòng.
Lặng tiếng một lát, anh nói: "Sau này đừng nhắc đến nữa, ba đã quyết định ly hôn với cô ta rồi. Sau này cô ta sẽ không còn là mẹ kế của mấy đứa nữa".
Trước bữa ăn, thái độ của Giang Kiến Hải đã có chút rõ ràng khi nhắc đến chuyện dẫn Ninh Hương về. Bây giờ anh nói trắng ra như vậy, Lý Quế Mai tất nhiên cũng biết tâm ý của con trai.
Bà nhìn Giang Kiến Hải và hỏi: "Vậy lần này con muốn tìm dạng người gì?".
Giang Kiến Hải cầm đũa, cúi đầu im lặng, trong đầu anh bỗng hiện lên một khuôn mặt thanh tú. Đó là một nữ công nhân trẻ trong nhà máy mà anh đang khảo sát và học tập, cô là người thành phố và ăn mặc trông rất thời thượng và Tây. Ở cô ấy không hề có mùi khói dầu, hơn nữa còn đi lại khá gần với anh dạo gần đây.
Trầm ngâm một lát, anh nói: "Có tri thức hiểu lễ nghĩa, không phải là người nhỏ mọn, tốt nhất là có xuất thân từ thành thị. Con cùng với phụ nữ nông thôn không hợp, nói chuyện ba câu là không rời được mấy chuyện lông gà vỏ tỏi. Đến con gà mái đẻ trứng cũng có thể càm ràm cả nửa ngày, nghe thôi đã thấy phiền".
Lý Quế Mai đương nhiên cảm thấy con trai mình là tốt nhất trên đời, gái quê anh còn có thể tùy ý chọn thì gái thành phố cũng hoàn toàn xứng với anh. Nếu không phải vướng ba đứa con với người vợ trước, thì anh đã không phải hạ thấp yêu cầu để cưới loại điều kiện gia đình như Ninh Hương.
Nếu như thật sự có thể cưới được người thành phố, vậy đó đương nhiên là chuyện tốt và càng làm người khác ghen tị hơn!
Huống hồ, lần này là Ninh Hương làm loạn trước, với thân phận và địa vị của con trai bà, việc gì phải hạ thấp thân phận để đi dỗ dành cô ta quay về? Hôm nay đi tìm cô ta một lần, cô ta còn làm loạn muốn ly hôn, đúng là cái loại cho thể diện mà không biết điều!
Nghĩ tới đây, Lý Quế Mai rất tự tin nói: "Nếu đã vậy, vậy thì ly hôn đi. Lần này chúng ta không nhịn nữa, chúng ta sẽ tìm một người tốt hơn cô ta cho cô ta hối hận. Mẹ không tin, đàn bà đã ly hôn như cô ta còn có thể sống thoải mái. Thứ đàn bà như cô ta còn không sợ, vậy chúng ta sao phải sợ. Chờ ly hôn rồi, để xem cô ta đi đâu mà khóc, tìm không được đàn ông muốn cô ta, cho cô ta khóc chết đi!."
Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân nghe không hiểu mấy chuyện này, trong lòng chúng chỉ nhớ mỗi chuyện ăn ngon. Giang Nguyên mở to hai mắt hỏi: "Vậy sau khi cô ta hối hận vì không ai muốn thì có quay về không?".
Lý Quế Mai cười lạnh: "Chờ ba cháu tìm mẹ kế mới là người thành phố cho mấy đứa, thì còn cần cô ta làm gì? Cô ta mà dám quay về, bà sẽ cầm chổi đánh gãy chân cô ta. Loại đàn bà không biết điều! Cái đồ mặt dày như cô ta, làm gì có ai thèm muốn".
Giang Ngạn, Giang Nguyên chớp mắt suy nghĩ, nếu bọn chúng có mẹ kế là người thành phố thì đây chắc chắn là chuyện rất có mặt mũi. Mặc dù Ninh A Hương nấu cơm ngon thật, nhưng cô ta chỉ là một thôn nữ vô học, chuyện này nói ra đúng là rất mất mặt. Nghĩ tới đây, hai anh em đều cảm thấy tìm mẹ kế là người thành phố khá tốt, thế là cả hai gật đầu lia lịa.
Vào lúc này, mấy người nhà họ Giang đều đạt thành nhất trí—— Không đón được người về càng hay, cô ta đã dám làm vậy vậy thì ly hôn đi! Ly hôn xong lại tìm con dâu/mẹ kế trong thành phố, để cho Ninh Hương hối hận đến xanh ruột, khóc đến mắt mù luôn đi!
Ngày tháng sống sung sướng thì nhất định không muốn, vậy rất nhiều đau khổ đều đang chờ cô ta ở phía sau đấy!
--- HẾT CHƯƠNG 15 ---
Truyện khác cùng thể loại
163 chương
100 chương
40 chương
79 chương
210 chương
34 chương