Sau khi làm vô thường bán thời gian thì tui “hot”
Chương 103 : hưởng tiền phụ cấp đặc biệt của địa phủ.
Tàn hồn của An Thủ Tín vốn đang nỗ lực tụ lại thì bị Qua Nhị chọc điên đến nỗi tản ra ngay. Anh chỉ bắt được một sợi, "Tôi còn phải xách về phục mệnh nữa..."
"Vù!" Liễu Mười Ba ló đầu, một làn âm phong thổi tan xác sợi tàn hồn nọ.
Lan Hà: "..."
Y nhìn anh với vẻ câng câng.
Anh đang định nói gì đó thì chợt nghe tiếng hét "A... A..." không xa đây. Anh ngoái đầu nhìn thì thấy một người nhổm dậy khỏi bãi cỏ.
"Yêu phong từ đâu đến vậy, suýt, suýt nữa là thổi bay cả mình rồi." Đó là một cô gái mặc váy. Cô định ngồi dậy khỏi thảm cỏ nhưng lại ngã ngồi lần nữa.
Ôi trời, ở đây còn có người khác nữa. Vừa nãy cơn lốc kia mạnh quá, đừng bị thương nhé.
Anh lo lắng bay tới, cúi đầu nhìn thì phát hiện cô gái này đột nhiên đỏ mặt ngượng nghịu, người toàn mùi rượu, ấn đường hóa thành màu đen, thảo nào lại xui xẻo gặp phải lốc quỷ.
"Anh, anh đỡ tôi dậy với." Cô gái xinh đẹp nọ ngẩng đầu nhìn.
"..." Anh nghĩ cô gái này xui quá nên mới nhìn thấy mình, lại còn say đến độ không còn nhận ra người hay hồn nữa.
Anh bất đắc dĩ quay đầu nhìn rồi cúi người đỡ cô nàng dậy, "Này cô gái, cô không sao chứ?"
"Ụa... Tôi không sao." Cô gái nọ đáp xong lại đi đứng loạng choạng. Anh nhìn, đầu gối đã chảy máu rồi.
Đằng nào cũng say hoa cả mắt rồi, anh bèn vươn bàn tay đầy lông xoa lên đầu gối cô nàng.
"Ưm, đỡ, đỡ, tôi đỡ rồi." Cô gái đi hai bước, vẫn còn lơ mơ chán nhưng đã chẳng còn đau nữa, "Cảm ơn anh bác sĩ nhé..."
Lan Hà: "Không có gì. Cô đi được không, tôi gọi người nhà tới đón cô nhé."
Anh lấy điện thoại cô gái nọ đưa rồi gửi tin nhắn hộ cô.
Cô gái này đứng ngây ngất ngắm anh, bỗng hỏi: "Mà sao bác sĩ lại mặc đồ đỏ thế. Anh, anh đẹp quá. Anh đừng làm bác sĩ nữa, debut đi..."
Anh gửi tin nhắn theo danh bạ, sau khi nhận được tin trả lời bèn trả lại điện thoại cho cô, "Xong rồi, cô đứng đợi ở đây nhé."
Cô gái: "Tôi trông anh quen lắm. Anh giống... giống diễn viên nào ấy nhỉ. Thật đó, bác sĩ debut đi, anh nhận lời tôi đi."
"Cô tỉnh táo lại đi!" Anh ghé vào tai cô nói, "Tôi đã hot rần rần rồi!"
Cô gái: "???"
Cô nàng hãy còn chưa nghĩ ra thì đám bạn anh đứng cách đó không xa đã cười ngặt nghẽo cả rồi.
Đến khi người nhà lái xe chạy tới thì thấy con gái mình đang ngồi một mình bên vệ đường, không thấy người gửi tin nhắn hộ con đâu. Người nhà đỡ cô nàng dậy: "Sao con lại say ra nông nỗi này chứ hả. Về nhà thôi... Ai nhắn tin hộ con thế?"
"Thì ngay đằng kia đó." Cô gái nọ lên xe rồi còn ngoái đầu lại, chỉ vào một nơi vắng người, "Mọi người thấy anh ấy có giống một diễn viên đang nổi đình đám không?"
"Có có có, giống Lan Hà chứ gì?" Người nhà thuận miệng đáp.
"Lại chả giống Lan Hà hả!" Cô gái hồ hởi vỗ tay cái bép, đoạn vẫy tay ra ngoài cửa sổ.
Anh một tay chắp sau lưng, một tay chậm rãi vẫy vẫy.
Lão Bạch vuốt cái lưỡi bị thương khen lấy khen để: "Ây cha, bố mình mới nhậm chức có nửa tiếng mà đã có phong thái như này rồi. Không hổ là chủ tịch thành phố, thân thiết với dân ghê cơ!"
Mọi người: "..."
Đồ bất hiếu.
"Anh đừng lắm chuyện nữa." Anh vừa buồn cười vừa cạn lời, vét tàn hương bôi lên lưỡi lão Bạch, đồng thời đắp lên vết thương trên tay Tống Phù Đàn.
"An Thủ Tín chẳng còn dư lại chút vụn nào nữa. Tôi nghĩ mình cũng chẳng cần vội vã phục mệnh làm chi." Anh nói với chị Hồ, "Đêm nay mọi người cũng vất vả rồi."
Chị Hồ là người rất tuân thủ quy tắc, nghe anh nói thế, chị vốn đang định nói câu gì thì nhìn sang Hồ Bảy Chín đương tỏ vẻ đáng thương nhìn mình, nghĩ lại: "Đúng vậy."
"Thế đêm nay mình không say không về. Bản quan mời mọi người ăn hương nhé." Anh vung tay hô lên.
Mọi người hoan hô: "Ừ ừ!"
...
Nửa năm sau.
Sau dư âm của "Quỷ thú", "Chuyện cũ của non sông" cũng khởi chiếu. Lan Hà sắm vai pháp sư Cảnh Thăng nhận được cơn mưa khen từ khán giả, khắp đầu đường cuối ngõ toàn là những cuộc thảo luận xem anh có đoạt được giải Kim Bách Hợp cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất nhờ bộ phim trước hay không.
Dựa vào màn thể hiện đầy sức hút trong "Quỷ thú", anh trở thành người đề cử hàng đầu cho giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Sau khi phim được chiếu, nó đã gợi lên dư luận rầm rộ, đoạt các giải thưởng khác ngoài Kim Bách Hợp, nếu đêm nay gặt hái được giải Kim Bách Hợp luôn thì quá ư là viên mãn.
Ở lễ trao giải, Lan Hà và Tống Phù Đàn đi thảm đỏ cùng nhau. Sau khi "Quỷ thú" được công chiếu, phần đông khán giả biết hắn viết nên nam chính bộ phim này dựa trên nguyên mẫu là anh nên cũng ôn lại màn "tỏ tình" của hắn. Cặp đôi này đã đạt ngưỡng quốc dân cực cao, ai nấy đều cực kì ưng ý khi họ cùng đi thảm đỏ.
Chẳng qua sau khi đi thảm đỏ xong, anh lại biến mất mất một lúc, chỉ mỗi hắn ngồi tại chỗ, chiếc ghế ngay cạnh dành riêng cho anh trống người làm cư dân mạng theo dõi phát sóng trực tiếp đều lo sốt vó. Lan Hà làm gì thế kia, đừng bảo là cãi nhau với Tống Phù Đàn nhé, hay là áp lực nặng nề quá không chịu được?
Thoạt trông biểu cảm hắn vẫn bình thường chán, như thể việc anh không ở cạnh mình chả phải chuyện to tát.
Ban tổ chức không chịu ngồi yên, lặng lẽ đến gặng hỏi hắn, phòng nghỉ của anh chẳng có ai đáp lại, chẳng mấy nữa là đến lúc trao giải cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất rồi, anh lại đứng đầu trong số người đề cử, dù anh có đoạt giải hay không cũng phải có mặt mới được chứ.
"Em ấy có tí việc, chắc là đến kịp đấy." Hắn đáp. Bên kia đang định thở phào thì hắn lại nói, "Nếu không kịp thì tôi lên nhận thay em ấy."
Staff: "..."
Staff muốn nói lại thôi, định bảo anh tin cậu ấy sẽ đoạt giải đến thế cơ à...
Đến khi MC mời khách quý lên, bắt đầu giới thiệu những người được đề cử cho giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất lần này, thậm chí còn chiếu đoạn clip ngắn cho mỗi người, thì anh mới vội vàng chạy vào bàn dưới ánh mắt của mọi người.
Trên màn hình đúng lúc chiếu đến đoạn Tiểu Lai giết thần trong "Quỷ thú". Mặc dù tên nam chính chưa từng xuất hiện trong phim dù chỉ một lần, đoàn phim vẫn ăn ý gọi là Tiểu Lai để khán giả biết nhưng không hiểu, chỉ đoán chừng đó là cách gọi riêng giữa hai bọn anh với nhau.
Đến giờ này anh mới vào hội trường, ai nấy thuận thế vỗ tay rầm rầm. Anh khiêm tốn cúi người chào khắp bốn phía rồi mới ngồi xuống, nhỏ giọng thỏ thẻ với hắn, "Phù, nguy quá, em phải về gấp từ âm ty."
Hắn chưa kịp hỏi kết quả ra sao thì khách quý đã mở phong bì, cười mỉm chi: "Giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Kim Bách Hợp lần thứ năm mươi ba, là người đã vào vai diễn bản thân một cách ngoạn mục..."
Nói đến đây là đã có tiếng huýt sáo, ai cũng biết thừa.
"LAN HÀ!"
Anh còn chưa ngồi ấm chỗ thì đã phải đứng dậy, ôm chầm lấy hắn, nhỏ giọng hỏi: "Tay anh còn đau không?"
"Không đau." Hôm đó tay trái hắn bị cắn sâu quá nên còn vết cắn, phải ba năm nữa mới khỏi hẳn.
Anh cũng ôm Tống Khởi Vân rồi mới lên sân khấu nhận cúp, "Cảm ơn nhé."
Anh bồi hồi: "Tôi xin được cảm ơn thầy Huyền Quang, đạo diễn Tống và toàn bộ nhân viên của đoàn phim "Quỷ thú". Đúng như lời của rất nhiều cư dân mạng đã nói, đây là tác phẩm đính ước của tôi, cho nên tình cảm tôi dành cho nó là rất sâu sắc."
Nói tới đây, Tiêu Dữ Khiên huýt sáo dưới sân khấu làm ai ai cũng cười phá lên.
"Tôi đã nói nhiều bài phát biểu khi đoạt giải lắm rồi, nay tôi sẽ ngỏ đôi lời khác biệt vậy. Trên thảm đỏ, có một phóng viên hỏi tôi, ngoài kịch bản ra, cậu nghĩ thế nào về quỷ, cậu thật sự không tin vào ma quỷ hay sao?" Anh chia sẻ. Anh là người theo thuyết vô thần trứ danh toàn giới giải trí mà lại nhắc đến khái niệm này ở đây khiến mọi người lấy làm lạ. Suy cho cùng, trong "Quỷ thú" không hề có quỷ trên mặt nghĩa truyền thống xuất hiện, chẳng qua ban tổ chức thấy lãnh đạo các bộ ngành liên quan không ừ hử gì nên cũng chẳng bảo anh ngừng lại.
"Thật ra bản thân tôi cho rằng, cái mà người ta gọi là quỷ cũng chẳng có gì đáng sợ cả. Trong truyền thuyết, quỷ sợ kẻ ác. Nếu bạn là người nóng tính thì cũng có thể xả giận lên chúng. Quỷ kính trọng người lương thiện, nếu bạn hay sẵn lòng giúp đỡ người khác, quỷ nọ cũng sẽ tôn trọng bạn. Người ta nói rằng Người sợ kính, quỷ sợ tiễn*, quỷ bị cung tiễn sẽ khó mà quấy phá, con người hà tất phải sợ chúng. Chúng sợ nhiều thứ lắm – Sợ cung tiễn, sợ phù chú, sợ dương khí của con người. Ngược lại, Ở nơi người chết có quỷ sống, người sống ngay cạnh muốn gài kế bạn tính ra còn đáng sợ hơn quỷ."
"Tôi mong rằng khán giả của tôi cũng sẽ như Tiểu Lai, giữ vững lòng tin, gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ. Cảm ơn."
(*Người sợ kính, quỷ sợ tiễn: Người ta cho rằng con người sẽ "Bạn kính tôi một, tôi kính bạn mười", dĩ hòa vi quý. Trong khi đó, quỷ lại là "Tôi và bạn đối đầu nhau, hai bên cùng thiệt; bạn tiễn tôi đi, chẳng ai thiệt nữa". Ý của cả câu là: Dĩ hòa vi quý, kính nhau là thượng sách.)
Anh dứt lời xuống sân khấu, cả hội trường rộ lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Khán giả xem phát sóng trực tiếp cũng gãi đầu: "Nghe hợp lý đó, nhưng rốt cuộc ý anh ấy là có quỷ hay không nhỉ?"
"Tôi nghĩ là muốn tin cứ tin thôi. Và anh ấy cũng nhắc nhở rằng có gặp quỷ cũng đừng sợ, kẻo lại tự hù mình trước. Quỷ nên sợ chúng ta trước mới phải."
...
"Tay thầy Huyền Quang bất tiện nên chúng tôi không đi ăn tiệc mà sẽ về nhà ăn mừng với người nhà." Anh từ chối khéo mọi lời mời hoạt động sau lễ trao giải. Đêm nay "Quỷ thú" càn quét gần hết giải quan trọng, hoàn toàn xứng với bên thắng cuộc lớn nhất. Tiếc thay, trong đoàn này, Tống Khởi Vân hãy còn viêm phế quản, anh và hắn cũng cực kì kín tiếng, chỉ có các diễn viên khác là đi high thôi.
Anh lái xe đến chùa Giác Tuệ, ngôi chùa dưới màn đêm trông lặng im khôn cùng. Bọn anh sóng vai đi đến phòng thiền. Dạo gần đây bọn anh toàn ở lại chùa Giác Tuệ, hằng năm Tống Phù Đàn đều đến đây ở một khoảng thời gian, hiện giờ dù đã không cần nhưng chốn đó mát mẻ an yên, bọn anh vẫn lôi cả gia đình đến ở.
Anh nắm tay hắn, gửi một chiếc hôn lên ngón tay hắn, "Ngày nào cũng viết với viết, anh nghỉ tí đi, không lại đau nữa." Dạo này hắn đang viết kịch bản mới, nơi bị thương thi thoảng lại đau.
"Anh biết rồi." Hắn ôm vai anh hỏi, "Em đàm phán dưới âm ty sao rồi?"
Anh biến mất một lúc ở lễ trao giải là để xuất hồn xuống âm ty.
Đoạt vị xong xuôi rồi, anh cứ giục âm ty điều Thành Hoàng mới lên trên này. Thành Hoàng bận hơn cả Vô Thường, và anh còn phải đi công tác ở vùng khác nữa chứ.
Anh đào đâu ra nhiều thời gian, bởi vậy bèn điên cuồng yêu cầu rời khỏi cương vị công tác.
Song, âm ty và địa phủ không vui tí nào, chả biết thực hư thế nào mà cả hai bên đều kêu đang thiếu người, nếu cậu đã đoạt vị thành công thì chứng tỏ đây là ý trời, bận không làm xuể thì cho làm toàn thời gian đi, bọn ta đặc cách phê chuẩn cậu làm Thành Hoàng sống.
Hắc Bạch Vô Thường là những người ít ỏi biết chuyện dưới cõi âm, anh cũng mới biết lí do ngày xưa Tạ Tất An đối xử anh bằng thái độ kì quặc, hình như trước khi chuyển kiếp, mối quan hệ của anh với y không được tốt lắm.
Nhưng qua vụ này, y cho rằng anh đã phải chật vật lắm nên cũng giúp đỡ anh ở đầu này.
Anh chèo kéo những nửa năm với địa phủ và âm ty, kiên quyết bảo vệ quyền lợi của mình đến cùng.
"Cuối cùng cũng thỏa thuận xong, họ sẽ phái một Đô Thành Hoàng mới lên nhậm chức, nhưng em cũng không được rời chức luôn." Anh kể.
Tống Phù Đàn: "Tiếp tục làm Vô Thường sống hả?"
Lan Hà: "Không phải. Họ ban cái tên Thành Hoàng danh dự cho em, hưởng tiền phụ cấp của Thành Hoàng âm ty và tiền phụ cấp đặc biệt của địa phủ..."
Tống Phù Đàn: "..."
Hắn nín cười: "Tức là phải tiếp tục làm bán thời gian?"
"Chứ sao nữa. Họ kêu đó là sứ mạng của em, sau này làm ít nhưng vẫn phải xách mông đi làm. Họ còn bảo em làm trụ cột tinh thần, coi như người mới tới là phó chủ tịch mặc em sai vặt." Anh đáp, "Trụ cột tinh thần quái gì, coi em là biển hiệu đe dọa ác quỷ chắc?"
Hắn hết nín nổi, bật cười khẽ.
"Nhìn anh vui chưa kìa." Giọng anh buồn buồn, "Anh hí hửng khi được tiếp tục làm Thành Hoàng nương nương thế hả?"
"..." Tống Phù Đàn bó tay, lúc bấy giờ cũng đi đến trước phòng thiền.
Tiếng tụng kinh ban đêm của các nhà sư chùa Giác Tuệ loáng thoáng truyền tới, chỉ thấy một con mèo đeo loa phòng cắn nhảy nhanh thoăn thoắt, dưới đình viện thắp sáng bởi ánh trăng, pháp sư Bất Động đang ngủ gật bên bàn đá, đầu lắc lư sắp gục, chiếc máy tính bảng đặt trước mặt hãy còn chiếu lại buổi lễ trao giải tối nay, xem ra ông đang ngồi xem phát sóng trực tiếp mãi. An Thủ Tín đã ngủm, người thế chỗ là anh, lẽ dĩ nhiên thần trí bị che đậy của ông cũng tỉnh lại.
Hai con chồn ngồi xổm trên đầu gối ông, người rướn thẳng, nghịch ngợm ve vẩy đuôi chọc mũi ông. Đó là hai đứa con gái của Qua Nhị, một đứa không đủ – Nó tự xưng là giúp anh chọc tức An Thủ Tín bay màu nên hùng hổ nhét luôn hai đứa.
Một con rắn bạc treo mình trên cành cây, lặng lẽ cuốn lấy máy tính bảng của pháp sư Bất Động, đồng thời thạo tay chọn kênh phim truyền hình.
Lão Bạch, Hồ Bảy Chín và Bạch Ngũ đang đấu địa chủ với nhau, bên cạnh là bó hương làm tiền đặt cược, chị Hồ là trọng tài.
Thấy anh đến, ai nấy đều giơ tay reo hò, bất chợt sôi động hẳn lên: "Oa! Chúc mừng đã giành giải thưởng!"
Tiếng reo làm pháp sư Bất Động giật thót suýt đập mặt xuống bàn. Ông chợt tỉnh lại, xoa mũi mỉm cười vỗ tay.
Nhìn cảnh Hồ Hồ Bạch Bạch Liễu Liễu Hoàng Hoàng tề tựu, anh ứa giọt nước mắt đong đầy trách nhiệm nặng nề của một bậc phụ huynh...
Tống Phù Đàn lau nước mắt cho anh, "Em hạnh phúc đến vậy à?"
"Anh còn kiểu đấy nữa là em không cho anh tiền phụ cấp đâu nhé." Anh nói.
"Gì?" Ban nãy hắn chẳng hỏi anh phụ cấp đặc biệt nọ là gì, tưởng anh chỉ đang hoạnh họe thôi. Nay nghe vậy, hình như không giống mình nghĩ.
"Phụ cấp tháng đầu, em nhất quyết muốn nó." Anh chậm rãi lấy một cái xích câu hồn mới cóng, cái cũ đã bị An Thủ Tín làm đứt, "Cấp trên nói hay là đổi sang dây tơ hồng hàng thật cho em luôn, chứ lấy xích câu hồn làm dây tơ hồng hơi quá đà, cứ như thể âm ty giống cái kia vậy. Em bảo Không, tôi muốn thứ đó."
Hắn vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cầm một đoạn xích câu hồn, cùng anh đeo lên tay nhau, rồi chợt trao môi hôn.
Lão Bạch vỗ tay đầu tiên.
Gió đêm lay động bụi cây, tiếng chuông đêm văng vẳng từ xa, lừa con chạy lộc cộc tới, đầu huých vào tay bọn anh. Tống Phù Đàn nhẹ nhàng đẩy đầu nó đi, hôn sâu hơn.
"Tách." Một con rắn đen trong lùm cây dùng cái đuôi ấn nút chụp nhanh, lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi.
KẾT THÚC CHÍNH VĂN.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
47 chương
14 chương
66 chương
27 chương
124 chương
5 chương