Sau Khi Gả Cho Phu Quân Ốm Yếu FULL
Chương 21
Dùng xong bữa sáng, Tần Hảo và Diệp Mạch ở trong hóng gió, uống trà.
Diệp Mạch lật xem bức thư trong tay, đọc một hồi mới lạnh nhạt nói: "Sự tình ở Kim Lăng, cứ giao cho hắn đi.
Ta ở kinh thành xa xôi, những việc này đều vượt quá tầm tay của ta."
Trúc Hoài sững sờ đứng đó, Trúc Cẩm đụng vào hắn một chút, dùng khẩu hình nói ra hai chữ.
Trúc Hoài lập tức hiểu được, Đại thiếu gia nói chính là đích trưởng tử của Phó gia ở Kim Lăng, Phó Vân.
Mà hắn, còn có thân phận khác, chính là Thế tử gia Tạ Cảnh của Bình Dương Hầu phủ ở kinh thành!
Diệp Mạch rút ra một phong thơ từ trong đó, lá thư này rất mỏng, nhưng những chuyện nói trên đó mới là quan trọng nhất.
Mấy tiểu quốc quả nhiên là rục rịch, đã có vài nước liên thủ.
Mà một trong số đó quả thực là có tâm tư muốn đương triều đích Công chúa hòa thân.
Trang giấy mỏng manh ở trong tay hắn hóa thành bột mịn: "Trúc Cẩm, trước tiên đi báo với Thái Tử chuyện hòa thân một tiếng.
Đồng thời nói với hắn, đích Công chúa hòa thân, chính là hạ thấp thể diện của triều ta!"
Sau khi Tần Hảo sắp xếp một đống ngọc bội thành các loại khác nhau, nghe vậy lo lắng nói: "Là muốn để Công chúa đi hòa thân sao? Theo tính tình Công chúa, sợ là sẽ không vui đâu?"
Khi nói chuyện, nàng đem miếng ngọc bội được chọn sau cùng treo vào bên hông Diệp Mạch.
Diệp Mạch cúi đầu nhìn ngọc bội ngọc bích sáng bóng, "Ta nhớ rõ không phải nàng cũng có một miếng ngọc bội sao? Lần trước ta thấy miếng ngọc bội đó chất ngọc rất tốt, cũng không giống là để nữ tử đeo.
Nếu không, nương tử đưa miếng ngọc bội đó cho vi phu đi?"
Tâm trạng Tần Hảo hơi dừng, dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Mạch chậm rãi lắc đầu: "Miếng ngọc bội đó không phải của ta.
Ta còn nghĩ chờ ngày sau gặp được chủ nhân nó sẽ trả lại ngọc bội."
"Là nam tử tặng cho?" Diệp Mạch khẽ hỏi, lọn tóc mềm mại rủ xuống trước người, ánh mắt nhìn Tần Hảo có chút đau lòng.
Diệp Mạch thật là ăn chắc Tần Hảo rồi, biết Tần Hảo là người dễ mềm lòng nhất.
Cho nên, mỗi lần đều tỏ ra mình ủy khuất ốm yếu, cuối cùng có thể làm Tần Hảo quan tâm hắn nhiều hơn.
Tần Hảo hơi lo lắng, lời nói cũng nhanh hơn bình thường: "Ngọc bội đó chỉ là vật cảm tạ của người nọ thôi, ta và hắn không quen biết, cũng không có quan hệ gì hết.
Năm trước ta theo Tổ mẫu đi dâng hương thì gặp một nam tử bị thương nặng ở trong chùa.
Ta thấy hắn đáng thương nên đã cứu hắn, trước khi nam tử kia rời đi đã để lại miếng ngọc bội này.
Lúc ấy ta đã muốn trả lại cho hắn, nhưng ta cũng không biết người này là ai nên chỉ có thể giữ lại."
Diệp Mạch cổ quái nhìn nàng: "Nương tử không thấy rõ dung mạo của người nọ?"
Tần Hảo rụt đầu, thẹn thùng nói: "Từ nhỏ trí nhớ của ta không tốt lắm, nhất là khi đối mặt với người khác, phải rất lâu mới nhớ được mặt người ta.
Khi đó trời nhá nhem tối, người nọ lại che mặt nên ta càng nhìn không rõ khuôn mặt của hắn."
"Ta thấy ngọc bội kia không phải vật tầm thường.
Nếu người nọ để lại ngọc bội này cho nàng thì nhất định sẽ còn đến tìm nàng." Diệp Mạch nhẹ giọng nói.
Trong lòng Tần Hảo ước gì người nọ nhanh tìm tới cửa.
Sau khi trả lại ngọc bội này, nàng sẽ không cần nghĩ đến việc này nữa.
- -
Hôn sự của Diệp Cung cùng Vương Như Diên được định ra, Trầm Quân Như lấy lý do nữ tử cần xuất giá từ nhà mẹ đẻ, nên đuổi người về Vương gia.
Trước khi Vương Như Diên rời Hầu phủ, thừa dịp người ở chính viện không chú ý đến Tùng Cảnh viện một chuyến.
"Biểu ca, ta lập tức sẽ quay về Vương gia, lần này đến đây, là có một việc muốn hỏi huynh."
Tần Hảo xoa bả vai cho Diệp Mạch, Diệp Mạch không mở mắt ra: "Nói đi."
Vương Như Diên đấu tranh một lát, nhất cổ tác khí[1] hỏi: "Ta muốn hỏi, ngày đó ta xuất hiện ở trong viện Nhị biểu ca, có phải do biểu ca huynh gây nên hay không? Còn có, Đan Quế chết và cô không thể sinh con được nữa, cũng là biểu ca huynh làm đúng không?"
[1] (一鼓作气) Hán Việt: NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ( "Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã.
Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt".
Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.
Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Tần Hảo giấu đi kinh ngạc trong mắt, lẳng lặng xoay người vào buồng trong.
Diệp Mạch chậm rãi trợn mắt, trước nhìn thoáng qua bóng dáng Tần Hảo, sau khi thấy nàng vào buồng trong mới nói: "Coi như có chút đầu óc.
Nếu loại chuyện này cũng có thể nghĩ đến, vậy thì gả cho Diệp Cung cho tốt đi.
Nếu ngươi nghe lời, vị trí Thế tử phi Hầu phủ, thậm chí là vị trí Hầu phu nhân Hầu phủ, ta đều có thể giúp ngươi có được."
Vương Như Diên không tin: "Huynh mới là đích trưởng tử của Hầu phủ, huynh thật sự nguyện ý nhường lại vị trí thế tử sao?"
Diệp Mạch cười nhạo: "Vị trí Thế tử vị của Lư Dương Hầu phủ, là cái gì tốt lắm sao? Bọn họ muốn thì cứ lấy đi.
Vương Như Diên, ngươi có thể sống đến bây giờ, tất cả đều là bởi vì mấy năm qua ta lười so đo với chính viện."
Nghe vậy, sắc mặt Vương Như Diên trắng bệch, môi run run: "Biểu ca, ta chưa từng muốn làm hại huynh."
"Nhưng ngươi là một quân cờ mà chính viện dùng để tính kế ta, hiện giờ, nếu ngươi muốn gả cho Diệp Cung, vậy hãy đảm bảo cho mình sống tốt, đừng sớm chết trong tay Diệp Cung!"
Nói xong lời này, Diệp Mạch mặc kệ nàng ta trông như thế nào, xoay người vào buồng trong.
Vương Như Diên run rẩy cả người đi ra ngoài, mặc dù Diệp Mạch chưa nói hết, nhưng nàng ta nghe hiểu được.
Cho nên, đối với nàng lúc này, chính là phải bình an gả cho Diệp Cung!
Tiễn Vương Như Diên đi rồi, Trầm Quân Như đứng ở chính viện, hung tợn nhìn chằm chằm hoa cỏ trong sân: "Nói với Vương gia, ai có thể trong khoảng thời gian làm cho Vương Như Diên thần không biết quỷ không hay biến mất, Lật Dương Bá phủ sẽ đáp ứng hắn một thỉnh cầu!"
Bà ta không thể để Vương Như Diên hủy hoại cả đời Cung ca nhi.
Cung ca nhi phải cưới được Công chúa trở thành Phò mã, Vương Như Diên là một nữ tử không gia thế sao có thể trở thành Thế tử phi của Cung ca nhi?
Đan Hà cảm thấy hành động này mất nhiều hơn được.
Vương gia làm cho Vương Như Diên biến mất là chuyện rất đơn giản, nhưng bọn họ đều biết những người đó của Vương gia đều là những con sói mắt trắng không được cho ăn.
Lật Dương Bá phủ hứa hẹn với Vương gia, bọn họ tuyệt đối sẽ cắn chặt Lật Dương Bá phủ không tha!
Đan Hà không nói ra lo lắng trong lòng, nàng biết bản thân chỉ là dựa vào tỷ tỷ đã chết mới có thể trở thành nha hoàn bên người phu nhân.
Mà cái chết của tỷ tỷ, cũng cho nàng thấy được, biết được càng nhiều thì chết càng nhanh! Nếu nàng là nha hoàn, thì chỉ làm chuyện thuộc bổn phận của mình.
Sau khi an bài tốt chuyện của Vương Như Diên, Trầm Quân Như còn phải giải quyết một việc khác.
Diệp Mạch cho người ra bên ngoài lan truyền, làm cho thanh danh của bà ta ở kinh thành xuống dốc không phanh.
Thậm chí bởi vì đồn đãi lần này, rất nhiều người đem chuyện tình Cố Văn Ngọc năm đó một lần nữa đào ra.
Nếu lại mang tiếng hoài Cung ca nhi mới gả cho Diệp Huy, vậy thì thật sự không có cơ hội để cứu lấy thanh danh của mình.
Nhìn thấy những đóa hoa lộng lẫy nở rộ ở cách đó không xa, Trầm Quân Như nhắm mắt lại, muốn áp chế việc này xuống, phải làm ra một chuyện tốt cho Diệp Mạch và Tần Hảo.
- -
"Tiệc mừng thành thân?" Tần Hảo ngơ ngác nhìn Diệp Mạch: "Tại sao phu nhân lại tốt lành muốn tổ chức lại hỉ yến (tiệc cưới) cho chúng ta?"
"Ta đã đáp ứng rồi.
Bà ta muốn làm, vậy cứ làm đi, đây vốn là Hầu phủ thiếu nàng."
Tần Hảo đứng ngồi không yên, lắc đầu: "Nhưng ta cho rằng hỉ yến này hoàn toàn không cần thiết mà, hiện giờ phu nhân tổ chức hỉ yến, có phải bởi vì lời đồn bên ngoài hay không? Mấy ngày nay ta nghe nói rất nhiều người cho rằng phu nhân là đạo đức giả, nói một đàng, lại làm một nẻo.
Nếu như làm hỉ yến, có phải phu nhân có thể khẳng định mình thật sự hiền lành hay không?"
Nhưng nàng vẫn cảm thấy không tốt lắm.
Đến lúc đó nhiều người đến, nàng và Diệp Mạch nhất định bận rộn cả ngày.
Nàng thì không sao, có thể chờ trong tân phòng (phòng tân hôn).
Nhưng với tư cách là chú rể, Diệp Mạch không thể không xuất hiện.
Từ chuyện Trầm Văn Thụy lần trước là có thể thấy rất nhiều người trong kinh thành đều cười nhạo sau lưng Diệp Mạch.
Đã vậy, làm lại hỉ yến thế này có lợi ích gì?
Toàn bộ sự lo lắng của Tần Hảo đều rơi vào trong mắt Diệp Mạch.
Diệp Mạch nhướng mày cười khẽ: "Nương tử không cần lo lắng, phu nhân muốn làm vậy cứ để bà ta làm đi.
Đúng lúc có thể thừa dịp này giới thiệu nàng cho mọi người biết."
Chỉ có điều, Trầm Quân Như muốn thông qua hỉ yến lần này để rửa sạch thanh danh của mình, thật đúng là nằm mơ!.
Truyện khác cùng thể loại
350 chương
73 chương
10 chương
99 chương