6.11.2021 Editor: Autumnnolove --- Hàn Trì không nghĩ tới Lạc Ninh thật sự biết. Vì thế lại chỉ chỉ những cây đại thụ cùng thực vật khác không ngừng hỏi cô. Lạc Ninh đều nhận biết tất cả, còn nói ra công hiệu của chúng một lần. Vẻ mặt Hàn Trì dại ra nói: "Cô cũng giỏi quá đi, tôi mất thời gian không biết bao nhiêu năm mới có thể nhận biết được đa số thực vật trong rừng rậm nhiệt đới." Ông nội của hắn là nhà thực vật học, cho nên bản thân hắn cũng thích lĩnh vực này, hơn nữa nhiệm vụ yêu cầu, hắn đi theo học hỏi rất nhiều, cũng coi như là người đứng đầu trong việc nhận biết thực vật. Đến bất kỳ địa phương nào chấp hành nhiệm vụ, hắn đều có thể căn cứ vào thực vật bốn phía mà phán đoán ra không ít thứ, hoặc lợi dụng công hiệu của cây cỏ để làm việc. Phù Vân Băng vẫn luôn không nói gì, khẽ cười một tiếng: "Cái danh hiệu bách khoa toàn thư về thực vật này của cậu, về sau phải đổi người rồi." Lạc Ninh cười cười: "Mẹ của tôi rất thích hoa cỏ, từ nhỏ tôi đã bị bà ấy ảnh hưởng, đi theo học được không ít thứ, cho nên mới biết được mấy thứ này." Đây là sự thật, từ nhỏ cô đã theo mẹ học rất nhiều, bách khoa thực vật hoặc là những sách liên quan đến thực vật cô không chỉ đọc qua mà còn nhớ rõ. Hàn Trì bội phục, cười nói: "Cứ cho là như vậy, nhưng cô cũng thật sự rất lợi hại." "Vừa rồi có mấy loại thực vật tôi cũng không nhận ra, mà tới công dụng của chúng cô cũng nói ra được, tiếp theo liền nhờ cô phụ trách phổ cập một chút kiến thức cho mọi người rồi". Hắn tâm phục khẩu phục. Lục Tuân cười nói: "Cái này cũng được đó!" Thanh âm Lạc Ninh rất êm tai, lúc cô tập trung giảng giải tên và công dụng của các loại thực vật, toàn thân giống như được ánh sáng chiếu rọi, thực hấp dẫn người xem. Đám người Đồng Già cũng sôi nổi tán thành: "Đúng đúng, Tiểu Ninh Ninh phổ cập mấy thứ này cho mọi người đi, anh đi học đọc sách thấy chán muốn chết, nghe em nói có vẻ thú vị hơn." Trên đường bọn họ cũng không có đề tài gì khác để nói chuyện, nghe Lạc Ninh giới thiệu thảm thực vật rừng rậm cũng rất thú vị. Kỳ thật bọn họ cũng không nghĩ tới Lạc Ninh hiểu biết nhiều như vậy. Lạc Ninh khẽ cười nói: "Cũng được!" Xuyên suốt hành trình tiếp theo, Lạc Ninh đều giới thiệu một chút về các loại thực vật nhìn thấy dọc đường với mọi người, cô còn cho biết thêm công dụng cũng như loại thực vật đó có độc hay không. Ngẫu nhiên còn chèn vào các điển tích điển cố hoặc chuyện xưa của giới thực vật học, không làm cho người ta cảm thấy nhàm chán buồn tẻ. Gặp được vài loại thực vật, Lạc Ninh còn hái một ít nhét vào trong túi. "Cô hái mấy loại thực vật này làm gì?". Hàn Trì tò mò hỏi. Lạc Ninh trả lời: "Mấy thứ này mài nhỏ trộn lại, rắc lên người hoặc là để trong túi ngủ, có thể đuổi kiến và rắn." Ánh mắt Hàn Trì sáng lên: "Còn có công hiệu như vậy, tôi phải nhớ kỹ mới được." Hắn nói xong liền lấy di động ra, chụp ảnh loại dược liệu mà Lạc Ninh vừa mới hái, lại mở bảng ghi chú ra ghi lại đại khái tỉ lệ, chuẩn bị khi rảnh tự mình thực hành thử xem. Những thứ này rất có ích cho những binh lính phải thường xuyên thủ vệ hoặc tác chiến ở các vùng biên giới. Không chỉ có các vị khách mời bị hấp dẫn vào bài giảng của Lạc Ninh, người xem phát sóng trực tiếp cũng bị cuốn vào. [ Cô Lạc hiểu biết thật nhiều, hôm nay xem phát sóng trực tiếp, tôi đã tiếp thu được một bầu trời tri thức ] [ Lầu trên, bạn không cô đơn. Thì ra thực vật học lại có nhiều khía cạnh như vậy, nghe rất thú vị đó, tôi đều thích ] [ Lạc Ninh không hổ là bách khoa toàn thư về thực vật! Cái anh đẹp trai dẫn đội kia nghe tới hai mắt phát sáng luôn kìa ] [ Còn biết mài thuốc bột từ thực vật để tránh kiến tránh rắn, Lạc Ninh biết cũng quá nhiều ] [ Ninh bảo quá trâu bò ] Ngay sau đó, hai cái hashtag "Lạc Ninh vẽ bùa" và "Lạc Ninh là bách khoa toàn thư về thực vật" lập tức trèo lên hotsearch. Hấp dẫn không ít người yêu thích phong thủy huyền học và thực vật học, thậm chí còn có chuyên gia tới xem phát sóng trực tiếp, điểm người xem không ngừng tăng lên, đạo diễn cười không khép được miệng. Lúc trước mời Lạc Ninh đến chương trình quả thật là quyết định sáng suốt. --Editor: Autumnnolove-- Đoàn người đi được hơn ba giờ, các khách mời và thực tập sinh đều mỏi mệt, không ít người còn kêu chân đau không đi nổi nữa. Thậm chí là lúc nảy, có vài khách mời không xách theo ba lô nổi nữa, mấy thực tập sinh thể lực tốt chỉ có thể chủ động giúp họ xách. Trong đám khách mời chỉ có Lạc Ninh, Lục Tuân và Kỷ Tinh Hành là trạng thái tốt nhất. Kiểu gì thì Lạc Ninh cũng là một cô gái, suốt một đoạn đường chẳng những giảng giải cùng mọi người, tinh thần phấn chấn, đến ba lô cũng tự mình đeo, làm mọi người đều giật mình. Khán giả xem phát sóng trực tiếp cũng cảm thấy Lạc Ninh không làm ra vẻ yếu ớt mong manh, ấn tượng với cô cũng càng ngày càng tốt. Hai người Hàn Trì nhìn nhìn sắc trời, "Nếu mọi người đều không đi nổi nữa, đêm nay chúng ta liền qua đêm ở chỗ đất trống này đi." Hàn Trì lại hỏi: "Mọi người muốn đi tìm đồ ăn, hay là ăn thức ăn mang theo trong ba lô?" Phù Vân Băng ở bên cạnh bổ sung một câu: "Lúc trước đạo diễn còn nói với chúng tôi một quy tắc, yêu cầu mọi người tự lực cánh sinh, mỗi đội tự tìm thức ăn cho đội mình, không được cọ ăn cọ uống." "Vậy nếu tất cả mọi người cùng nhau đi tìm thức ăn thì sao?". Đồng Già hỏi. Phù Vân Băng trả lời: "Cùng nhau đi tìm thì có thể cùng nhau làm ăn, nhưng chúng tôi sẽ giám sát để phòng ngừa có đội lười biếng mà cố ý chạy tới ăn chực của đội khác." "Đây đều là những gì đạo diễn dặn dò, ông ấy cũng sẽ nhìn chằm chằm các người qua màn hình". Hẳn lại nói thêm câu nữa. Mấy người Đồng Già nhịn không được lải nhải mấy câu: "Đạo diễn không phải người mà!" Ngụy Diệu và Sài Kính đấm đấm eo cùng chân đang nhức mỏi: "Đội chúng tôi ăn thức ăn trong ba lô." "Đội chúng tôi cũng vậy, thật sự là không còn sức lực làm gì nữa". Đồng Già sau khi hỏi ý Bạc Tương Tương cũng đưa ra quyết định, hắn ngồi dưới đất thở phì phò nói. Bạc Tương Tương đã sớm đuối sức, nhưng mà đang phát sóng trực tiếp cho nên cố chịu đựng, bằng không sẽ bị người ta mắng là làm ra vẻ, bây giờ tất nhiên là không muốn đi tìm thức ăn. Kỷ Tinh Hành nhìn về phía Tô Thanh Lam như dò hỏi ý kiến. Tô Thanh Lam ngượng ngùng nói: "Kỷ lão sư, tôi thực sự không còn sức để đi tìm thức ăn nữa, chúng ta cứ ăn đồ có trong ba lô trước được không?" Bình thường Tô Thanh Lam cũng thường xuyên đi tập thể hình và chạy bộ, vốn còn cảm thấy thể lực của mình không tệ, nhưng mà đi lâu như vậy thật sự rất mệt, chân cũng đau. Kỷ Tinh Hành gật gật đầu: "Quyết định vậy đi." Bên kia, Lục Tuân hỏi Lạc Ninh: "Chúng ta thì sao? Muốn đi tìm thức ăn không?" Chút vất vả này đối với Lạc Ninh giống như gãi ngứa, cô cười nói: "Tôi cảm thấy vẫn ổn, các người thì sao?" "Nếu như có thể, tôi đề nghị chúng ta nên đi tìm thức ăn, lương khô trong ba lô để dành lại vào lúc mấu chốt dùng". Cô lại nói. Lục Tuân nói: "Tôi cũng còn sức khỏe, vậy đi tìm thức ăn đi." Mấy người Đan Chấn cũng lên tiếng: "Bọn em cũng có thể!" Lạc Ninh gật đầu: "Nghỉ ngơi mười phút đi rồi đi tìm thức ăn." Lạc Trạch Vũ hứng thú bừng bừng hỏi: "Có phải là chúng ta có thể ăn gà rừng hay thỏ nướng không?" Hàn Trì cười nhạo ra tiếng: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, đọc đường đi cậu có phát hiện ra sự tồn tại của tụi nó không?" Lạc Trạch Vũ nghĩ nghĩ: "Hình như là không có thật." "Vậy chúng ta tìm cái gì để ăn đây?". Thời điểm hắn hỏi câu này, không tự giác nhìn về phía Lạc Ninh. Lạc Ninh cười nói: "Căn cứ vào quan sát của tôi, cách chỗ này khoảng một cây số sẽ có một con sông, chúng ta đến đó xem có thể bắt được cá không." "Rừng rậm nhiệt đới ẩm có rất nhiều chim, cũng có thể đi tìm xem có trứng chim hay không." "Trái cây rừng cũng không ít, tôi biết loại nào ăn được." Rừng nhiệt đới ẩm chính là kho tàng nguyên liệu nấu ăn tự nhiên phong phú, quan trọng là có khả năng hay không thôi. Nghe Lạc Ninh nói như vậy, mắt của đám người Lạc Trạch Vũ đều sáng lên: "Quả nhiên đi theo Lạc lão sư là đúng đắn!" "Lạc lão sư, làm sao cô có thể đoán được ở gần đây có một con sông?". Lộ Nhiên tò mò hỏi. Một đường đi tới đây bọn họ cũng chưa từng gặp qua con sông nào, Lạc lão sư làm sao biết được?