Sát Vương
Chương 79
Đường Tiêu lãnh lùng bắt đầu đếm ngược.
- Tam.
- Nhị.
Khi Đường Tiêu vừa mới định mở miệng nói chữ "nhất", Nghi Lan quận chúa giơ ngón tay lên. Cương khí ngưng tụ trên đầu ngón tay sắp bắn nhanh ra...
- Ầm!! Đường Tiêu sớm đề phòng chiêu này của nàng, một quyền lại đánh ở trước ngực Nghi Lan quận chúa. Nghi Lan quận chúa bị thương nghiêm trọng. Toàn bộ thực khí trong cơ thể đều tập trung trên ngón tay, căn bản không thể ngưng tụ thành cương khí hộ thể trong cơ thể. Một quyền nhất thời đã đánh gẫy vài cái xương sườn của nàng. Nghi Lan quận chúa đau đến mức liên tục kêu gào thảm thiết, hầu như muốn ngất đi.
- Đã đến giờ, phải lột quần áo!
Đường Tiêu lạnh mặt, bàn tay đưa tới trước ngực Nghi Lan quận chúa, kéo một cái, khiến phần áo che ngực và nửa vai của Nghi Lan quận chúa đều bị xé rách, da thịt lộ ra ngoài.
- Không muốn! Ta cho ngươi Kiếm phổ là được chứ gì!
Nghi Lan quận chúa vừa đau lại vừa thẹn, không nhịn được khóc rống lên. Nàng dùng tay run rẩy lấy từ trong hồ lô ra kiếm phổ của Nhật Nguyệt Luân Hồi Kiếm, đưa về hướng Đường Tiêu.
- Là một quyển này sao?
Đường Tiêu lật xem qua rất nhanh.
Đường Tiêu cười lạnh một tiếng, rời khỏi tường thành. Lúc này, bốn gã tùy tùng của Nghi Lan quận chúa kia mới tỉnh lại, vội vàng chạy lại, ba chân bốn cẳng kéo Nghi Lan quận chúa đang bị thương nghiêm trọng ra khỏi vết lõm trên tường thành.
Tuy rằng đám sĩ tử đứng xem ở phía xa xa không ngừng kêu gào, nhưng cũng không một ai dám tới gần. Dường như không ai dám chủ động trêu chọc tới mâu thuẫn giữa hai nhà Trấn Quốc Hầu cùng Lan Vương. Chủ nhân của hai bên cũng không là người bọn họ có thể trêu chọc được.
Đặc biệt là Đường Tiêu. Ngay cả Nhân Nguyên Cấp tam cấp đỉnh phong Từ Tiều cũng không phải là đối thủ của hắn. Trong khi đó, võ công của phần lớn sĩ tử chỉ mới đạt đến tu vi Nhân Nguyên Cấp nhất cấp, nhị cấp. Bọn họ lại càng không là đối thủ của hắn. Dám gây chuyện với Đường Tiêu, chẳng phải là tự tìm tới cái chết?
Sau khi trở lại bên cạnh Chu Kiền, Đường Tiêu lập tức lấy Nhật Nguyệt Luân Hồi Kiếm kiếm phổ ra, bắt đầu cố gắng ghi nhớ. Trước kia, chuyên gia huấn luyện ma quỷ đã từng truyền thụ cho hắn phương pháp ghi nhớ nhanh nhất. Khi sát thủ chấp hành nhiệm vụ, có rất nhiều thời điểm căn bản không thể mang cameras mini tới hiện trường nhiệm vụ. Các văn kiện tư liệu quan trọng chắc chắn phải thông qua trí nhớ đặc biệt tiến hành ghi nhớ nhanh mới được.
Chưa đến vài phút, Đường Tiêu cũng đã ghi nhớ hết kiếm phổ Nhật Nguyệt Luân Hồi Kiếm từ đầu tới cuối. Nghi Lan quận chúa bị thương nghiêm trọng được nâng dậy đang nghỉ ngơi cùng đám sĩ tử ngoài thành. Đúng lúc này, một cỗ xe chở Lan Vương, cùng với đám người Thất hoàng tử, công chúa Dực Thai từ phía cửa thành phía tây Nghi Lan thành tây đi ra, hăng hái chạy như điên đến chỗ Nghi Lan quận chúa thì dừng lại.
Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng, biết Lan Vương khẳng định vì Nhật Nguyệt Luân Hồi Kiếm kiếm phổ mà đến. Lúc ấy, khi hắn cầm được kiếm phổ từ trong tay Nghi Lan quận chúa, hắn đã biết những người này nhất định sẽ chạy tới. Tuy nhiên hiện tại không quan hệ, bởi vì toàn bộ bản kiếm phổ Nhật Nguyệt Luân Hồi Kiếm đều đã khắc sâu ở trong đầu hắn.
Hiện tại chỉ cần diễn một vở kịch, đưa ta mấy điều kiện trao đổi, sau đó trả lại kiếm phổ cho Lan Vương là được.
- Bá phụ, đây là thế tử Đường gia Trấn Quốc Hầu Đường Tiêu, Đường công tử. Đây là bá phụ ta Lan Vương. Hẳn là người đã gặp Cầm Nhi muội muội rồi?
Thất hoàng tử Chu Vũ thật sự có chút xấu hổ khi làm người trung gian giới thiệu Đường Tiêu và Lan Vương một chút.
- Đường Tiêu bái kiến Vương gia.
Đường Tiêu về hướng phía Lan Vương rồi vái chào.
Hiện tại Đường Tiêu không có địa vị, không có chức quan, chỉ có thể xem như người bình dân, bị người ta gọi là tiểu Hầu gia, cũng chỉ là một cách gọi mà thôi. Theo yêu cầu pháp lệnh của Đại Minh Triều, người bình dân nhìn thấy Hầu gia, Vương gia, hoàng tử công chúa đều đều phải quỳ lạy lễ, nếu không sẽ bị coi là phía dưới phạm thượng.
Tuy nhiên nếu những người này không so đo, cũng không cần giữ lễ tiết như thế.
- Thế tử quả là một nhân tài. Trấn Quốc Hầu Hầu gia hổ phụ không sinh khuyển tử à!
Lan Vương Chu Hiền lúng ta lúng túng địa đáp lại Đường Tiêu một câu.
Kiếm phổ gia truyền Nhật Nguyệt Luân Hồi Kiếm, không thể trao vào tay người ngoài. Lúc này Lan Vương cũng chỉ có thể bỏ qua tư thái, giả ý khách sáo với Đường Tiêu một phen. Nếu không làm như vậy, hắn cũng chỉ có thể đành dùng tới sức mạnh.
Tuy rằng Chu Hiền là Vương gia, nhưng luận binh quyền trong tay và địa vị trong triều, cùng với võ học tu vi, cũng không thể bằng với Trấn Quốc Hầu Đường Uyên. Đắc tội với Đường gia, bị Đường Uyên tìm một lý do gì đó thượng tấu lên một bản, việc huỷ bỏ chức vị Vương gia của hán cũng là điều có thể.
Trước giờ Lan Vương không thích gây chuyện, cho nên, không phải vạn bất đắc dĩ, Lan Vương sẽ không trêu chọc loại đệ tử thế gia như Đường Tiêu.
Lần này, sau khi Lan Vương Chu Hiền nhìn thấy Đường Tiêu, quả thật vẫn có chút khiếp sợ, nhớ rõ có một lần ở trong yến hội hoàng thất nhìn thấy Đường Tiêu. Đó là một năm trước, khi đó Đường Tiêu không chỉ thấp hơn hiện tại mười cm, hơn nữa cũng không có to lớn như vậy. Dĩ nhiên, hiện nay Đường Tiêu xưa đâu bằng nay, ngôn hành cử chỉ bên trong thực sự có vài phần khí phách của Trấn Quốc Hầu năm đó. Cũng khó trách mới chỉ mươi chín tuổi mà một Nhân Nguyên Cấp tứ cấp đỉnh phong như Nghi Lan quận chúa cũng phải chịu tổn thất nặng nề trong tay hắn.
- Vương gia khách khí. Mặc dù Nghi Lan quận chúa là hạng nữ lưu, nhưng nữ tử còn không thu đấng mày râu, thật sự có thể nói nữ trung hào kiệt! Vừa rồi ở ngoài cửa thành, ta đang ngồi trò chuyện với Chu huynh. Cũng không có làm gì. Nàng vừa ra thành khẳng định ta cãi quân lệnh, ở trong quân bịa đặt sinh sự, cấu kết Hải tộc tạo phản, muốn đưa ta ra ngoài Nghi Lan thành xử theo quân pháp! Hơn nữa không cho phép ta phân trần đã xuất ra tuyệt học Vương gia, một cái Trường Hà Lạc Nhật, thiếu điều khiến ta mất mạng!
Kiếm phổ ở trong tay Đường Tiêu, khẳng định là phải trả lại, nhưng chuyện cường đoạt kiếm phổ này, theo đạo nghĩa cũng chắc chắn phải có đủ lý do mới được. Cho nên, điều gì nên nói nhất định phải nói, sau đó lại dùng công phu sư tử ngoạm, đòi phần tốt hơn từ chỗ Lan Vương.
- Cha! Đừng nghe hắn nói bậy! Hắn...
Hiển nhiên, Nghi Lan quận chúa cũng không phải là đèn cạn dầu, lập tức cãi lại.
- Cầm Nhi câm miệng!
Chu Hiền tức giận khiển trách Nghi Lan quận chúa một câu. Nghi Lan quận chúa có tính tình thế nào chẳng lẽ hắn còn không biết? Tai họa này khẳng định là do nàng chủ động trêu chọc gây ra. Hiện tại Lan Vương chỉ hối hận lúc ấy khi nghênh đón đám người hoàng tử và Phương Kích, không chú ý một chút, lại đồng ý cho nàng lưu lại ở ngoài thành.
Truyện khác cùng thể loại
697 chương
101 chương
2389 chương
1149 chương
1061 chương
132 chương
476 chương