Sát Vương
Chương 159
Có câu nói không phải oan gia không gặp mặt. Phu nhân Vân Dương Chung Vân và em gái Chung Lam lên kế hoạch muốn tại núi Chẩm Đầu giết chết Đường Tiêu. Đường Tiêu nếu như dừng lại ở núi Chẩm Đầu thì hai bên chắc chắn sẽ gặp nhau. Nhưng hết lần này đến lần khác, Đường Tiêu đều chọn lựa những chỗ khác nhau để đặt chân.
Chẩm Đầu trấn rất nhỏ. Đường Tiêu không có trực tiếp đi vào, mà trước tiên đem Lưu Đình từ Luyện Yêu Thối Ma Hồ trinh sát bốn phía. Lưu Đình trong lúc thăm dò một lữ điếm duy nhất ở Chẩm Đầu trấn thì đụng phải Chung Lam từ trong lữ điếm đi ra. Chung Lam hai ngày nay mai phục tại núi Chẩm Đầu nhưng vẫn không thấy bất cứ một nhân vật khả nghi nào. Đang chuẩn bị đến thị trấn mua một ít đồ, sáng sớm mai sẽ về Nghi Lan thành để tìm hiểu tin tức. Kết quả là đụng phải Lưu Đình ở lữ điểm.
Chung Lam và Lưu Đình cũng không quen biết nhau, nhưng cũng từng gặp mặt một lần. Lưu Đình ấn tượng đối với Chung Lam rất sâu. Đối với hạng mỹ nữ sống ở núi rừng này, đều lưu lại ấn tượng sâu sắc cho tất cả đàn ông. Đường Tiêu lục trong trí nhớ về Lưu Đình, phát hiện Lưu Đình sau khi gặp mặt Chung Lam một lần thì có chút thầm mến.
Đương nhiên, Lưu Đình một lòng muốn báo thù cho Ngụy gia, đối với việc thầm mến Chung Lam chỉ là một ý niệm thoáng qua. Bất quá thời điểm này, đột nhiên gặp được Chung Lam, Lưu Đình rõ ràng vẫn còn có chút tâm động lướt qua nhanh chóng.
Chung Lam thấy Lưu Đình đeo mặt nạ dừng bước trước mặt mình, đột nhiên nhớ đến người đàn ông mang mặt nạ đồng, dường như là người trong quân đội Hoa Liên của Đại Minh triều. Trong lần yến hội ở Hoa Liên thành đã gặp mặt qua, nhưng Chung Lam chỉ nhớ rõ người này mang mặt nạ đồng xanh mà thôi.
- Ngươi là quan quân Hoa Liên thành?
Chung Lam chủ động mở miệng hỏi Lưu Đình một câu.
Đường Tiêu cũng chưa dò xét xong toàn bộ trí nhớ của Lưu Đình, cho nên cũng còn chưa biết rõ Chung Lam là đến giết hắn. Bởi vì biết rõ Lưu Đình đối với cô gái này có vài phần cảm mến. Hơn nữa, trong hồi ức ngắn ngủi vừa rồi của Lưu Đình, Đường Tiêu cũng biết cô gái này là một võ giả Địa Nguyên cấp. Cho nên hắn hiện tại không khống chế hành vi của Lưu Đình, chỉ là dùng thần thức giám sát Lưu Đình sẽ nói gì với cô gái này mà thôi.
- Chung cô nương vẫn còn nhớ rõ ta?
Lưu Đình trong giọng nói hơi có chút kích động.
- Anh có quen biết với Đô úy Lưu Đình của Phượng Lâm trấn không?
Chung Lam hiển nhiên là không có ấn tượng gì sâu sắc đối với Lưu Đình, chỉ biết y là quan tướng của Hoa Liên thành. Cho nên, cũng không đem cái mặt nạ đồng xanh liên hệ với Lưu Đình.
- Cô…. tìm anh ta có việc?
Lưu Đình nghe Chung Lam nhắc đến tên mình, có chút kích động nên nói năng hơi lộn xộn. - Quen hay không quen?
Chung Lam nhíu mày. Nàng cũng không còn lòng dạ nào mà cùng người đàn ông này nói chuyện phiếm. Hiện tại, nàng chỉ muốn tìm Lưu Đình để nghe ngóng hành tung của Đường Tiêu.
- Ta chính là Lưu Đình, xin hỏi Chung cô nương tìm ta có việc gì?
Lưu Đình rốt cuộc là bình tĩnh lại một chút.
- Ngươi chính là Lưu Đình?
Chung Lam lập tức đề cao cảnh giác:
- Lưu Đô úy chuẩn bị về nơi đóng quân ở Phượng Lâm trấn sao?
- Chung cô nương làm sao lại biết được?
Lưu Đình có chút kỳ quái hỏi Chung Lam một câu.
- Đừng nói nhảm nữa, người cùng một chỗ với ngươi Đường Tiêu đâu rồi?
Chung Lam lập tức xuất ra một câu chất vấn Lưu Đình.
Thông qua thần thức quan sát tình huống, Đường Tiêu đột nhiên nghe thấy cô gái đề cập đến tên của mình, liền nâng cao độ cảnh giác.
- Đường Tiêu? Cô nương tìm hắn có việc gì?
Lưu Đình nghe xong những lời này đột nhiên tỉnh ngộ. Chung Lam không phải là người của Từ Vân Tông sao? Hơn nữa, Vân Dương phu nhân của Hưng quốc hầu phủ không phải cũng họ Chung sao? Sao mình lại quên mất điểm này chứ?
Lưu Đình cũng không biết Chung Lam chặn đường để giết Đường Tiêu. Cho tới bây giờ mới đặt Chung Lam với Vân Dương phu nhân vào cùng một chỗ. Sau khi biết rõ Chung Lam muốn giết chết Đường Tiêu, Lưu Đình lập tức ý thức được y chỉ cần suy nghĩ như vậy thì Đường Tiêu cũng sẽ biết được chuyện này, vội vàng mở miệng chuẩn bị nhắc Chung Lam rời khỏi đây, tránh gặp phải Đường Tiêu trên đường.
Lưu Đình tư tưởng biến hóa, bị thần thức của Đường Tiêu dò ra. Đường Tiêu lập tức hiểu rõ, vị Chung cô nương này nguyên lớn lên ở núi Linh Thủy Tú, lại là em gái nhỏ nhất của Vân Dương phu nhân. Hơn nữa, mục đích đến núi Chẩm Đầu chính là giết chết mình.
- Ngươi không cần biết rõ.
Thanh kiếm trong tay Chung Lam rút ra một cái vèo, đặt ngay lên cổ Lưu Đình.
- Nói cho ta biết tung tích của hắn, nếu ngươi không muốn chết.
- Chung cô nương muốn giết hắn, chẳng lẽ không biết Lưu Đình ta cùng Đường gia có mối thù không đội trời chung sao?
Lưu Đình thần sắc tự nhiên hỏi Chung Lam một câu.
Đương nhiên, thần hồn của Đường Tiêu đã thay thế thần hồn của Lưu Đình, quyết định quyền khống chế thân thể của y. Y và Chung Lam nói điều này, đáng thương là Lưu Đình chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Tiêu mở miệng lừa Chung Lam cô nương, nhưng không có cách nào khống chế lại thân thể của mình, nhắc nhở Chung Lam đừng bị lừa.
- A, ngươi cùng hắn có thù không đội trời chung sao?
Chung Lam ánh mắt nheo lại, nhưng nàng cũng vẫn không rút thanh kiếm trên cổ Lưu Đình về.
Lưu Đình hiện tại rất muốn nói cho Chung Lam biết, bảo nàng đứng cách xa y. Bởi vì kế tiếp y không thể nào đoán được Đường Tiêu sẽ làm gì với Chung Lam. Y biết rõ, Đường Tiêu để lại trên người y rất nhiều thuốc nổ.
- Chung cô nương, chúng ta tìm một chỗ nào nói chuyện được không?
Lưu Đình nhìn bên trái bên phải, ra vẻ thần bí nói.
Chung Lam do dự một chút rồi cùng với Lưu Đình rời khỏi lữ điếm, đến một chỗ hẻo lánh bên ngoài thị trấn.
Lưu Đình dưới sự khống chế của thần hồn Đường Tiêu, trong lòng căm phẫn nhắc đến thảm án diệt môn của Ngụy gia nói cho Chung Lam biết. Mỗi lần nói đến chỗ thảm thiết thì lại than thở khóc lóc. Y lấy ra bức huyết thư giết chết Đường Tiêu nhằm báo thù thảm họa diệt môn cho Chung Lam xem, kể cả việc y cùng với Diệt Hồ Hầu Hoàng Ích thương lượng với nhau sẽ giết chết Đường Tiêu trên đường quay trở lại nơi đóng quân. Tất cả đều một năm một mười nói cho Chung Lam biết.
Bởi vì đều là lời nói thật, hơn nữa lại có liên quan đến một số người Chung Lam cũng biết, còn có bức huyết thư với vết máu đã cũ, cho nên Chung Lam rất nhanh đã tin lời Lưu Đình.
Truyện khác cùng thể loại
697 chương
101 chương
2389 chương
1149 chương
1061 chương
132 chương
476 chương