Sát Thủ Của Mùi Hương
Chương 25 : Nhận ra
1:00, cô vẫn còn mở mắt vì chưa thể ngủ được trong tư thế căng thẳng này
Anh ôm cô chặt khiến cô khó thở rồi cô quay đầu về phía bên kia
Tiếng đồng hồ cứ kêu "tích tắc" trong đêm mãi cô ngẫm nghĩ
"Không được mình phải thoát khỏi anh ta cứ thế này mình không thể ngủ ngon được
Cô cố lấy tay anh ra khỏi người mình để dần ra phía sau rồi ngồi dậy nhẹ nhàng định bước chân xuống giường thì anh kề đầu lên bụng cô ngủ khiến cô giật mình nhíu mày
( tên chết bầm này, xem bụng mình là cái gối sao, thế là bây giờ mình không thể thoát ra được rồi)
Cô nằm xuống thở một cách bình tĩnh
( chỉ qua vài tiếng nữa thôi trời sẽ sáng, rồi mình sẽ nhanh chóng thoát khỏi anh ta)
Cô nhắm mắt lại cố ngủ rồi chìm sâu vào giấc ngủ mất, anh mở mắt dần ngồi dậy nhìn cô gái đang ngủ say bên cạnh mình mỉm cười nhẹ
( Cuối cùng thì mình cũng biết cảm giác này là gì rồi)
Anh cúi xuống hôn trộm nhẹ lên trán cô đang ngủ rồi kéo chăn đắp lên người anh và cô,sau đó nhắm mắt lại
( không ngờ khi ở cạnh cô gái này mình lại có cảm giác yên lòng như vậy)
Sáng hôm sau, anh mở mắt dần ngửi nhẹ hương thơm của cô bên cạnh,rồi lấy tay vuốt nhẹ lọn tóc bên tai cô mỉm cười
"Cô nhất định sẽ thuộc về tôi"
Anh vừa nói xong thì cô mở mắt dần thì anh liền nằm xuống giả vờ ngủ tiếp
Cô ngồi dậy dụi mắt mình nhìn anh nằm cạnh rồi nhíu mày tức giận
"Hừ, tên ác ma chết bầm, anh hại tôi tối qua ngủ không đủ giấc rồi bây giờ lại ngủ ngon lành như thế sao?"
Cô nhìn bàn tay bị thương của anh đêm qua vẫn chưa được băng lại, máu đã đông cứng nên cô đứng dậy ra ngoài mất anh vừa mở mắt thì cô chợt mở cửa vào, anh liền nhắm mắt tiếp, tay cô cầm một hộp cứu thương ngồi lên giường cầm nhẹ tay anh lên rồi dùng thuốc khử trùng, sau đó băng vết thương lại
Cô vừa làm vừa lẩm bẩm
"Nếu như tối qua anh để tôi băng vết thương lại thì bây giờ nó đâu có sưng tấy như thế này chứ"
Cô băng bó cho anh xong thì đi ra ngoài mất, anh mở mắt nhìn bàn tay mình lẩm bẩm
"Bàn tay này vừa được cô ấy chạm vào, thật ấm áp"
Một lát sau anh bước ra nhìn bóng lưng cô đang vây bên bếp, anh mỉm cười nhẹ nghĩ
( Có thể thấy cô ấy đứng nấu ăn mỗi ngày làm mình vui đến vậy sao?Không lẽ đây là cảm giác của hạnh phúc)
Cô chợt quay lại anh giật mình lùi chân lại nấp vào cạnh cửa phòng
Cô đứng ở bếp nhăn mặt lấy tay gõ nhẹ lên đầu mình bật nói
"Chết rồi,buồn ngủ quá nên làm cá khét cả phần dưới"
Cô tiếp lời
"Chắc mình phải làm lại,nếu anh ta ăn không được sẽ tăng ngày nợ mình lên mất"
Cô quay lưng lại bếp nấu ăn tiếp
Anh đứng cạnh cửa lẩm bẩm cười nhẹ
"Hành động lúc nãy của cô ấy dễ thương thật"
Tại bàn ăn,cô nhìn anh với ánh mắt sợ sệt rồi lùi ghế về phía sau một bậc, anh ngạc nhiên nhìn cô rồi hỏi
"Làm gì vậy?"
Cô lấp mấp nói
"Vì tôi không muốn ngồi gần anh"
Anh nhíu mày khó chịu về câu nói đó nên đứng dậy nhấc ghế tiến lại cạnh cô rồi ngồi xuống,cô giật mình lùi ra xa hỏi lớn
"Anh không hiểu à,tôi nói tôi không muốn ngồi gần anh"
Anh nhìn cô nghiêm mặt nói
"Ngồi xuống, ngồi cạnh tôi khiến cô ghét đến vậy sao?"
Cô bật cam chịu rồi ngồi xuống cạnh anh gắp thức ăn vào miệng mình một cách giận dỗi,anh liền gắp cà rốt bỏ vào chén của cô rồi nói
"Ăn đi"
Cô nheo mày nhìn anh khó hiểu hỏi
"Anh làm gì vậy?Sao lại gắp cà rốt cho tôi?"
Nói xong cô gắp cà rốt bỏ lại vào đĩa thức ăn khiến anh nhíu mày khó chịu, anh liền gấp lại nhiều hơn rồi bỏ vào chén cô nói
"Ăn đi,nếu không tôi sẽ gắp nhiều hơn nữa"
Cô đành im lặng rồi cố ăn thầm chửi rủa anh
( hừ, tôi ghét cà rốt mà anh lại bỏ vào chén của tôi rồi còn bắt tôi ăn, đúng là đáng ghét)
Anh lên tiếng
"Từ hôm nay tôi sẽ đưa đón cô đi làm"
Cô ngạc nhiên bật hỏi
"Gì chứ? Tôi có nghe nhầm không? Tự dưng anh lại muốn đưa đón tôi đi làm"
Anh nhíu mày biện lý do
"Đó là cách để cô về sớm hơn"
( đồng thời cũng cho cô không có cơ hội lên xe tên khốn kia đưa về)
Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi nói
"Cũng được nhưng nhà anh bây giờ như thế này thì ai dọn đây?"
Anh nhắm mắt gắp thức ăn bỏ vào miệng mình bật nói
"Tôi sẽ dọn sau"
Cô lo lắng tiếp lời
"Hay là để tôi dọn cho, tay anh đang bị thương mà"
Anh nhìn bàn tay mình rồi nói
"Không sao để tôi dọn"
Cô im lặng rồi lên tiếng hỏi
"Anh không thắc mắc là ai băng vết thương cho anh sao?"
Anh ngạc nhiên rồi nheo mày
"Trong nhà này chỉ có tôi với cô, nếu tôi không băng thì là ai hả?"
Cô nheo mày nghĩ
(vậy mà anh còn không cảm ơn tôi một tiếng, đồ vô lương tâm)
Một lúc sau, anh lái xe đưa cô đến công ty
Cô bước xuống xe rồi nhìn anh xua tay mệt mỏi
"Rồi, anh về đi"
Cô quay lưng bước đi, anh khó chịu ngẫm nghĩ
( bước xuống xe tên kia thì cười hớn hở, còn xe tôi thì thái độ mệt mỏi vậy sao?)
Anh nhanh chóng bước xuống xe kéo tay cô lại hỏi
"Không cảm ơn tôi sao?"
Cô nheo mày khó hiểu hỏi
"Cảm ơn gì chứ?"
Anh nhíu mày
"Tôi đã đưa cô đi làm đấy"
Cô bật cười nhạt
"Anh tự đòi đưa tôi đi làm đấy chứ? Tôi đâu bảo anh làm thế đâu"
Anh buông tay cô ra rồi nói
"Vậy cô đi đi"
Cô quay mặt lại bước đi, anh lên xe mình gục mặt vào vô lăng, lẩm bẩm khó chịu
"Chết tiệt, nếu đi làm cô ấy có thể gặp tên khốn kia mỗi ngày, mình không chấp nhận chuyện đó"
Anh bước ra khỏi xe rồi đi vào công ty cô
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
10 chương
116 chương
261 chương
39 chương
1475 chương