Sáp Kiện Vô Địch
Chương 13 : Kịch Chiến Lôi Đài
Nói một chút về "vũ kỹ". Vũ kỹ thật ra là chiêu thức võ công, cùng với phương pháp vận dụng lực lượng, cả hai tập kết hợp tạo thành vũ kỹ. Đối với vũ kỹ ở trong « Vũ Kỹ Bách Khoa Toàn Thư » , Du Dương có thể tiện tay lấy ra bất cứ lúc nào, hắn theo thứ tự từng bước trong sách siêng năng luyện tập.
Du Dương thoáng cái đã đọc nhiều vũ kỹ như vậy, không khỏi có chút hưng phấn, La Hán quyền, Quang Minh quyền, Thất Tinh quyền, Tả Hữu Xuyên Hoa Thủ(xuyên "hoa"). Hầu quyền. Thuần khiết quyền(Dịch: chém gió quyền^^) , Phá Tâm Chưởng, Bát Quái Chưởng, Thái Cực vân thủ, trước kia Du Dương học được chẳng qua đó là lý luận, nhưng hiện tại hắn đã có lực lượng, hơn nữa còn có thể đem lực lượng vận dụng đến vũ kỹ cao cấp.
Dần dần, Du Dương tiến vào trạng thái vong ngã, hoàn toàn đem thời gian để lại phía sau.
3strong8, Phương Chính mặt hướng lên trời, đứng ngênh ngang ở trên lôi đài.
"Chính ca, tiểu tử kia nhất định là sợ, không dám tới! " một tên tay sai nịnh bợ.
"Lúc ở ngoài cửa ta cũng thấy, sau khi Chính ca báo danh hiệu, tiểu tử kia tự nhiên trở nên đần độn! Bây giờ nói không chừng trốn một nơi nào đó nằm run rẩy!"
Tên đàn em thứ 2 thấy vậy không thể cứ để tên kia vuốt mông ngựa nhiều hơn, cũng nhỏ giọng nói:"Ta nghe ngóng, tiểu tử kia tên Du Dương, ở lớp sơ cấp có tiếng lưu ban sinh!"(dịch: có tiếng mà éo có miếng>.< Biên: chú chả biết gì chả, đấy là thương thầy mến bạn)
"Chính ca, vẫn còn hơn nửa tiếng, chúng ta ở chỗ này chờ hắn chỉ làm lãng phí thời gian, không bằng chúng ta đi nhà tắm hơi làm phát cho hưng phấn! "Một tên nịnh bợ nói.
"Như vậy không được! Phe ta đang chiếm thượng phong, nếu mà chúng ta tới sau hắn thì khác gì cho hắn biết ta sợ hắn, mặt khác chúng ta như vậy là không giữ lời!"
"Đang ca nói rất đúng! " Tên đàn em nói.
Lúc này, mấy người trong võ quán thấy 3 người trên lôi đài cũng tò mò đi qua xem.
"Tên Phương Chính lại tỉ thí với ai vậy? " Một người hỏi.
"Ha hả, khẳng định không phải là cao thủ! " một người bên cạnh khinh bỉ nói.
"Hừ, hắn cũng chỉ khi dễ mấy tên lớp trung cấp. Nếu không phải ông già hắn có tiền để cho hắn đổi danh tiếng, hắn có dám kiêu ngạo như vậy không! "có người nói.
"Cao thủ chân chánh trong học viện làm gì loại người như thế! Hơn nữa, người chân chính có thân phận cần gì phải tham gia « Học Bổng Đại Tái », cuộc thi kia là dành cho học sinh nghèo khó, có tiền có của tham gia làm đếch gì, chắc chắn là hắn muốn khoe khoang mà thôi!"( vl thằng ku)
"Nghe nói hắn lần này khiêu chiến với một học viên lớp sơ cấp!"
"Ta nhổ vào, hắn quá vô sỉ!"
"Ta còn nghe nói đối phương lsiêu cấp lưu ban sinh của lớp sơ cấp!"(Dịch: ta chỉ thi lại thế mà.haz. Mất hình tượng lão Dương wa=.=! -- Biên: đây là sự thể hiện của tấm lòng Dương ca, không nỡ lòng rời bỏ thầy cô)
"A! Hắn vô sỉ đến thế là cùng!"
"Nghe nói vì để cho tên siêu cấp lưu ban sinh lên đài cùng hắn đối chiến, hắn đưa cho đối phương năm ngàn Ecoin tiền thi đấu!"
"Năm ngàn đồng! Thế là hắn có thể đối với ta vô sỉ mấy lần cũng được!"
Bên ngoài đoàn người lan nhao cá độ định giá 2 đối thủ trên đài , lúc đó cái tên da mặt siêu dày( lão Dương kute), nghe mấy tên kia to mồm chém gió..., hắn làm như không có nghe thấy.
Du Dương mười giờ sáng đi vào phòng tu luyện, dùng hơn năm giờ Du Dương mới hoàn thành tu luyên hết «Vũ Kỹ Bách Khoa Toàn Thư» . Ngay khi Du Dương kết thúc tu luyện, bụng hắn đã bắt đầu hét lên điệp khúc đói(pựa wa>.< -- Biên: mi dịch bựa thì có).
"Mồ hôi, tu luyện không cẩn thận quên thời gian, đói bụng quá a! " Du Dương vừa nhìn ra ngoài, "Ta đâm, ba giờ rưỡi!"
Du Dương vội vàng ra khỏi gian phòng tu luyện. Mới vừa vừa ra khỏi phòng hắn đã thấy cảnh hai tên tiểu đệ đang khuyên lão đại Phương Chính đi massage.
Năm ngàn đồng a! Du Dương tại sao có thể bỏ qua cho món hời này chứ!
"Hey! Ta ở nơi này! " Du Dương hướng trên đài vẫy vẫy,hắn thấy mấy người đó giống như thấy được bó lớn tiền.(như bò thấy rơm --Biên: như trai thấy gái cởi đồ). Mọi người trong quán cũng đồng loạt dời ánh mắt về phía Du Dương, mà Du Dương lại cầm lấy y phục chạy về quầy ba.
"Chính ca, tiểu tử kia muốn chạy!" Một tên tiểu đệ kêu lên. Phương Chính vừa nhìn Du Dương muốn chạy thì gấp gáp muốn ngăn lại, phía dưới có nhiều người như vậy chờ xem mình biểu diễn, hơn nữa đang có MM xinh đẹp đang đi vào cửa, cơ hội tỏ vẻ nguy hiểm này làm sao hắn có thể bỏ qua, "Ê ,tiểu tử, ngươi đừng chạy, tiền thi đấu ta cho ngươi thêm hai ngàn"
Lời này vừa nói ra, phía dưới một mảnh ồn ào!
"Không được! Phải thêm năm ngàn mới được! " Du Dương hô.
"Được! Năm ngàn thì năm ngàn ăn chơi không sợ mưa rơi! " Phương Chính sợ Du Dương chạy.
Trong lòng hắn, coi như là lại đưa thêm hai vạn cho Du Dương cũng đáng, hắn là học sinh lớp sơ cấp, nhiều lắm là « Tâm Huyết Thần Tốc » tu luyện tới tốc độ tim gấp 2, chỉ có khoảng 10 thất lực lượng, mà hắn đã cấy ghép trái tim nhân tạo bội số 4, hiện tại đã có lực lượng gần 40 thất.
"Chờ ta một chút, trở lại ngay!" Du Dương chạy đến bên quán bar hô to, "Bán cho cái bánh bao với chai Lavi" sau đó quay lại phòng tu luyện, nhâm nhi ổ bánh bao cùng chai Lavi.
Du Dương cái đem bánh bao nuốt vào bụng, sau đó cầm lấy nước khoáng, vừa uống vừa đi lên lôi đài!
Đám người thấy Du Dương liền nhường đường, Du Dương lên lôi đài cùng đối phương chào hỏi,"Tiền của ta đâu!"
Nghe được lời Du Dương nói..., người phía dưới dựng thằng ngón tay giữa, "Các ngươi muốn diễn trò cũng chuẩn bị một ít chân thực chứ! Chưa đánh đả vòi tiền. Đem giá tiền nói sau không được sao, giao dịch lại bày ra cho mọi người biết!"
"Được!"Trên đài hai người da mặt thuộc dạng siêu dày, có thể so với tường thành kể cả chiều cao, chiều dày và độ cứng, đem lời của mấy người ở dưới vứt ra sau đầu! Phương Chính búng tay một cái, một tên tiểu đệ lập tức đưa tới một bó tiền mặt.
"Tiền ở nơi này, bất quá ngươi muốn thắng ta mới có thể lấy đi! Chúng ta nói trước, ngươi nếu bị thua, đừng có đòi số tiền này. Tiền thuốc thang của ngươi cũng phải một mình ngươi chịu trách nhiệm!"
"Không thành vấn đề! " Du Dương sảng khoái đáp.
"A! Thật giống như chúng ta nghĩ! " có người nói.
"Khó nói, xem tiếp đi sẽ biết!"
Hiện tại trên đài chỉ còn lại có Du Dương cùng Phương Chính, Phương Chính nói: "Ta thanh toán cho ngươi một vạn đồng tiền thi đấu, nhưng ngươi nhưng không được vừa bắt đầu nhận thua, nhất định phải đánh trên mười phút mới được!"
Ngay ngắn sợ vạn nhất Du Dương vừa bắt đầu đã nhận thua, mình cũng chưa có cơ hội đùa bỡn thể hiện uy phong!
"Ha hả, ta tận lực! " Du Dương thầm nghĩ: "Ta tận lực từ từ giải quyết ngươi!"
"Hừ, chờ gục mặt trên đất rồi tìm bác sĩ!"
Phương Chính nói xong, liền nhảy lên thật cao, hướng Du Dương vồ một cái!
"Tốc độ trái tim gấp 4, lực lượng gần 40 thất, tên Phương Chính này cũng thật biết bắt nạt người! " một người đứng xem nói.
Phan Trác Phỉ suy nghĩ một ngày, cuối cùng đi tới đối chiến quán xem, nàng mới vừa vào cửa thì thấy được Phương Chính giống như sư tử hướng Du Dương đánh tới!
"Bình dân vũ kỹ --- Sư Tử Phu Thố! " Du Dương vừa nhìn là nhận ra vũ kỹ mà Phương Chính sử dụng.(DỊCH: hàng củ chuối - Biên: củ chuối nhưng mà không có thì làm éo gì có truyện mà dịch).
Sư Tử Phu Thố là một chiêu thức chủ yếu dùng sức mạnh( gjống chiêu thịt đè người quá>.
Truyện khác cùng thể loại
486 chương
416 chương
24 chương
70 chương
122 chương