Sáp Huyết

Chương 65 : Vũ Thường (p2)

Địch Thanh không thể không giải thích: - Thật ra, ta không phải vì nữ nhân. Nguyệt nhi bĩu môi: - Không phải nữ nhân, chẳng lẽ vì nam nhân sao? Địch Thanh khó lòng giải thích rõ ràng: - Nguyệt nhi cô nương, mong cô hãy tin ta, ta đến đó không phải vì ca cơ đâu. Nguyệt nhi nói: - Ta tin ngươi làm gì? Chỉ có tiểu thư nhà ta mù quáng, không ngờ lại tin ngươi vô tội. Tiểu thư nói ngươi nhất định có nỗi khổ trong lòng, cảm thấy ngươi không phải là người xấu. Ngươi ở trong lao ngục hơn nửa năm thì nàng cũng lo lắng cho ngươi hơn nửa năm. Quê của chúng ta có một tập tục là khi thả diều vẽ Hồng Chủy Ngọc lên thì có thể cầu phúc cho người khác, nghĩ gì được nấy. Ngươi ở trong lao ngục hơn nửa năm, tiểu thư nhà ta thả diều hơn nửa năm để cầu may cho ngươi. Địch Thanh ngẩn người, giọng nói run rẩy trong gió: - Cô nói thật chứ? Rồi chợt nhớ lại lúc gặp nàng, nàng có nói cái gì mà: "Thì ra...", rõ ràng là định nói ...“Thì ra tập tục là thật”. Nguyệt nhi cười lạnh: - Ngươi đừng giả vờ giả vịt nữa. Dù lời ta nói là thật đi chăng nữa, nhưng đó là do tiểu thư nhà ta có lòng tốt, không phải có tình ý gì với ngươi hết. Địch Thanh chỉ có thể nói: - Cô nương nói rất đúng. Nhưng ta... cũng lấy diều giúp tiểu thư nhà cô...mà. - Lấy diều là giỏi lắm sao? Nguyệt nhi hỏi vặn lại. Địch Thanh chột dạ trả lời: - Cũng không phải giỏi gì, ta cũng không biết, thật sự không biết... - Ngươi chỉ biết đi tìm chết thôi đúng không? Nguyệt nhi châm chọc: - Nếu cái gì ngươi cũng không biết, tại sao lại đợi suốt mấy ngày ở ngõ Mạch Kiết, bộ dạng thì như thất hồn lạc phách? Địch Thanh cả kinh, ngượng ngùng hỏi: - Làm sao cô biết? Nguyệt nhi cười khẩy: - Có cái gì mà ta chẳng biết? Ngươi dám thề rằng mấy ngày nay ngươi quanh quẩn ở ngõ Mạch Kiết không phải đợi tiểu thư nhà ta không? Đôi mắt Nguyệt nhi như băng, lạnh lùng nhìn Địch Thanh. Địch Thanh không trốn tránh nữa, ưỡn ngực đáp: - Đúng vậy, ta đợi tiểu thư nhà cô đó. Ta không biết lượng sức mình, nhưng ta đi loanh quanh ngõ Mạch Kiết thì có gì là sai chứ? - Ngươi không sai sao? Nguyệt nhi bất mãn nói: - Ngươi không thấy tiểu thư nhà ta đến, chẳng lẽ không thể tự mình đi tìm nàng sao? Nàng nhìn thấy máu liền chóng mặt, nhưng lại băng bó vết thương cho ngươi. Nàng sợ lạnh nhất, nhưng lại đứng chờ ngươi mấy lần. Nàng làm cho ngươi nhiều như vậy, vậy mà ngươi ngay cả một tí xíu cũng không cảm nhận được? Nàng chủ động tới tìm ngươi, chủ động nhắn tin cho ngươi, ngươi giỏi lắm, được thế bắt đầu chảnh, mấy đêm liền không thèm tới, cũng không biết ngươi là bò ngốc hay là ngốc như bò đây? Địch Thanh nghe vậy thì vô cùng kích động, hận không thể tát mình mấy cái, vội mở miệng giải thích: - Ta thực sự bận việc mà, cô xem, ta bị thương đây này. Mấy đêm nay, đêm nào cũng phải đi tuần, suýt tí nữa thì toi mạng rồi. - Chết thì hay lắm sao? Nguyệt nhi đốp chát lại. Địch Thanh lúng túng nói: - Ơ! Cái này cũng không có gì hay, nhưng lúc đó thật sự ta tới không được. - Vậy lần cuối cùng ngươi đến đây, tại sao lại tuyệt tình như vậy? Nguyệt nhi cười nhạt hỏi: - Ngươi cho rằng ngươi có lí do chính đáng ư? Ngươi cho rằng tiểu thư nhà ta phải chịu đựng bị ngươi ức hiếp sao? Có lẽ ngươi chỉ là tên bịp bợm? Nếu ngươi đã đi rồi vì sao sao đêm nay còn đến đây? - Nguyệt nhi cô nương, ta thật sự có nỗi khổ trong lòng. Ta biết đây đều là lỗi của ta, cô đánh ta cũng được, mắng ta cũng được, nhưng ta chỉ xin cô dẫn ta đến gặp tiểu thư nhà cô, ta sẽ giải thích rõ mọi chuyện với nàng. Nàng tha thứ cho ta cũng được, hận ta cũng không sao, ta đều cảm kích cô vô cùng. Vốn tưởng rằng cô nàng Nguyệt nhi cay nghiệt này sẽ không dẫn hắn đi, ai dè Nguyệt nhi nhìn hắn một lúc, cuối cùng thở dài: - Được rồi, ta dẫn ngươi đi. Mong rằng lần này ngươi đừng có khiến cho người ta thất vọng. Địch Thanh được Nguyệt nhi đồng ý thì vừa mừng vừa lo, thấy Nguyệt nhi xách búa đi trước dẫn đường thì lại thầm run sợ. Hai người băng qua ngõ Mạch Kiết, đến trước cửa son mà lần trước cô gái ấy đi vào, nhưng lại không đi vào mà tiếp tục đi qua. Nguyệt nhi dẫn Địch Thanh vào bằng cửa hông, đi qua hành lang xuyên sân vườn, cuối cùng đến trước một căn phòng thì dừng lại. Nàng nói nhỏ: - Tiểu thư nhà ta chủ yếu ở đây, ngươi vào gặp đi. Có lẽ nàng còn đang ngủ đó, ngươi nhẹ nhàng một chút. - Cô không vào sao? Địch Thanh đổ mồ hôi hột hỏi. Nguyệt nhi trả lời: - Ta mệt rồi, chẳng lẽ ngươi không thể để cho ta nghỉ một chút sao? Địch Thanh hơi chần chừ hỏi: - Đây là khuê phòng của tiểu thư nhà cô sao? Làm sao ta có thể vào chứ? - Nếu ngươi thật lòng muốn gặp nàng, cho dù núi đao biển lửa cũng phải xông vào, nói chi là khuê phòng! Địch Thanh thầm nghĩ: “Sao mà giống được chứ? Vì nàng, dù núi đao biển lửa mình cũng không sợ, nhưng khuê phòng thì khác”. Thấy hắn còn định nói thêm gì đó, Nguyệt nhi sầm mặt nạt: - Bà ta ơi! Mẹ ta ơi! Thật không phải là đàn ông mà. Ngươi không vào đúng không? Vậy thì theo ta đi ra ngoài! Địch Thanh vội nói: - Ta vào, ta vào. Vừa định lên tiếng trước, Nguyệt nhi ngăn lại: - Tiểu thư có lẽ đang nghỉ ngơi, ngươi đừng đánh thức nàng. Dứt lời liền xoay người rời đi. Địch Thanh rất khó xử, không đoán được tâm tư của cô nàng Nguyệt nhi này. Nhìn thấy trong sương phòng hắt ra ánh đèn nhàn nhạt, hắn bỗng cảm thấy nghi hoặc trong lòng. Mấy ngày nay hắn luôn chìm trong mưu mô tính kế, nên giờ đột nhiên có suy nghĩ này: “Chẳng lẽ đây là một cái bẫy, nếu không thì sao Nguyệt nhi lại để một người xa lạ như mình đến gặp tiểu thư nhà nàng?” Nhưng ngay sau đó hắn lại cười chua xót, thầm nhủ: “Địch Thanh à Địch Thanh, ngươi coi ngươi là cái gì chứ, đáng để bọn họ bày bố ra cái bẫy này hay sao? Cho dù là bẫy thật, nhảy vào cũng có sao?” Địch Thanh đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cố lấy can đảm đẩy cửa phòng ra, lai phát hiện trong phòng vắng vẻ trống trải, chỉ có một ngọn đèn mờ ảo. Phòng này rộng lớn như vậy, thực sự là khuê phòng ư? Đứng ở trong phòng một lát, Địch Thanh mới phát hiện nơi này còn có cửa hông, hắn chậm rãi đi tới đẩy cửa phòng ra lại thấy nơi này hương khói lượn lờ, nàng đang đứng yên trước bàn thờ, mặt đối điện với một linh vị, lưng đưa về phía Địch Thanh. Địch Thanh cảm thấy có chút không tiện, vừa định rời đi thì cô gái nghe thấy sau lưng có tiếng động liền buồn bã hỏi: - Tiểu Nguyệt, em về rồi sao? Địch Thanh khó xử, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải. Thiếu nữ kia chỉ cho là Tiểu Nguyệt đến nên cũng không quay đầu lại, nói tiếp: - Than ôi, cổ tay huynh ấy bị thương, vết thương còn chưa được băng bó, cũng không biết đã đỡ hơn chưa. Nhưng ta sẽ không còn được gặp huynh ấy nữa rồi. Sống mũi Địch Thanh cay cay nhưng hắn vẫn đứng lặng yên nhìn nàng, trong lòng dâng trào cảm xúc. Im lặng một lúc, nàng lại nói tiếp: - Tiểu Nguyệt, em nói xem, có phải ta rất ngốc đúng không? Ta chỉ gặp huynh ấy một lần, chỉ nhận một chậu hoa mà huynh ấy tặng, nhưng chẳng biết tại sao, lần đầu tiên gặp nhau, ta đã cảm thấy trong lòng huynh ấy chất chứa đầy tâm sự và ưu sầu, giống hệt như ta vậy. Lúc trước ta vốn không tin chuyện vừa gặp đã thương, nhưng sau này ta đã tin, em còn cười ta ngây ngơ. Trước đây, em nói huynh ấy tranh đoạt tình nhân với Mã Trung Lập, không phải là đàn ông tốt, ta còn trách mắng em, nói huynh ấy không phải là hạng người này, ta và em còn đánh cuộc với nhau, ta nói huynh ấy không phải hạng người này! Em thua, có phải không? Nàng nở một nụ cười như có như không, nói tiếp: - Hóa ra thả diều Hồng Chủy Ngọc thật sự có thể thực hiện được tâm nguyện của con người. Thì ra người tốt cuối cùng cũng được báo đáp. Huynh ấy bình an rồi, ta mừng ghê lắm, nhưng huynh ấy thật sự thích ta sao? Suốt mấy ngày nay, huynh ấy quanh quẩn trong gió tuyết nơi ngõ Mạch Kiết, có phải là đang chờ ta hay không? Tiểu Nguyệt, em biết không, đến tận bây giờ, ngoài mẫu thân và em ra, chưa từng có ai quan tâm ta đến thế, ta rất vui em ạ. Ta nghe huynh ấy kể lại chuyện xưa thì mới biết được thì ra huynh ấy cũng giống như ta, đều mất mẫu thân từ lúc còn rất bé, huynh ấy vì đại ca nên mới tòng quân, vì bình định phản loạn nên mới bị thương. Lúc nào huynh ấy cũng bị thương, thật là làm cho người ta lo lắng. Lần trước ta đã băng vết thương cho huynh ấy, nhưng lần này tại sao huynh ấy lại quyết rời đi chứ? Ta biết huynh ấy gặp chuyện khó xử và không muốn làm cho ta buồn, nhưng huynh ấy không biết sao? Huynh ấy không nói ra thì càng làm ta buồn hơn! Đột nhiên nàng rủ xuống mặt bàn, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào. Địch Thanh ứa nước mắt, không thể thốt nên lời.