Sáp Huyết
Chương 216 : Ác chiến (4)
Tuyết rơi lúc đứt lúc nối, không bao lâu đã thấy phía trước sông băng ngưng kết,uốn lượn như trăn,mọi người đã đến một nơi vắng vẻ, Quách Tuân biết nơi đây tên là ngũ Long Xuyên!
Ánh mắt Quách Tuân như ưng, giục ngựa đi trước, đột nhiên thả người phi lên dừng ở trước một đống tuyết, ngay lập tức khiến mọi người như nghẹn thở.
Trong đống tuyết kia tràn đầy thi thể quân Tống.
Triệu Luật nằm trong đống thi thể đó, đã không thể bẩm báo quân tình với Quách Tuân được nữa, bàn tay gã đông cứng vẫn còn nắm ống trúc truyền tin! Gã còn mở to tròng mắt như muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng gã đã không nói được bất cứ quân tình gì!
Quách Tuân giơ tay chạm vào ống trúc kia, trong lòng run rẩy kịch liệt.
Triệu Luật chết không đáng giá, mặc dù gã đã truyền tin báo động nhưng mọi người vẫn tới, Quách Tuân cảm thấy hổ thẹn trong lòng, cả người run lên.
Trong quân Tống đã vang lên những tiếng xôn xao, không phải vì binh Tống này chết, mà là vì con sông đối diện đột nhiên hiện lên một màu xám xịt.
Màu xám xịt kia dần thay đổi chiều rộng cũng không vội vã nhưng lại tựa như núi di chuyển.
- Là người Đảng Hạng.
- Quân Đảng Hạng.
- Chúng ta trúng mai phục rồi!
Tiếng kêu gào liên tiếp, Quách Tuân chậm rãi vuốt hai mắt Triệu Luật lại, từ từ ngẩng đầu lên nhìn, trên vẻ mặt cô độc kia đã khắc sâu sự bi phẫn.
Bông tuyết tung bay rơi đầy trên bờ vai rộng của người đàn ông này tràn ngập đau xót và bất đắc dĩ.
Bờ nam đóng băng là bóng dáng quân Đảng Hạng.
Kỵ binh mênh mông, vó ngựa dương dương tự đắc, không ngừng có quân Đảng Hạng xuất hiện từ phía chân trời, tuyết ảnh giữa ngọn núi hội tụ thành một đường thủy triều còn dũng mãnh hơn con sông Hà Xuyên cộng lại.
Đúng là người Đảng Hạng đã mai phục tại ngũ Long Xuyên.
Quân Tống biết rõ có mai phục nhưng vẫn đuổi tới, có lẽ đây là vận mệnh, không thể chống lại được vận mệnh.
Bãi cát hoang vắng kia trong truyền thuyết từng có Ngũ Long từ dưới nước bốc lên phía chân trời.Từ sau khi có truyền thuyết đó, Ngũ Long Xuyên vẫn yên lặng, nhưng hôm nay Ngũ Long Xuyên đã sôi trào, nói không chừng từ nay về sau cái tên này sẽ dùng máu tươi để khắc trên sử sách.
Người vẫn còn chuyển động, mấy ngàn...mấy vạn không ngừng hội tụ, mênh mông không có giới hạn, bát ngát vô cùng ....
Chỉ là nhìn đơn giản, thì quân Đảng Hạng có ít nhất mười vạn người.
Kỵ binh mãnh liệt tại Ngũ Long Xuyên hoang vu ngược lại ngưng tụ sự im ắng khiến lòng người kinh hãi. Quân Đảng Hạng chậm rãi đi tới đứng ở bờ sông băng bên kia cũng không vội tấn công.
Bọn họ không vội bởi kỵ binh quân Tống không nhiều lắm, bất kể như nào thì bộ binh cũng chạy không thắng được khoái mã của bọn họ.
Quân Đảng Hạng cuộn sóng phập phồng tụ tập lại lạnh lùng nhìn đám cô linh quân Tống bên bờ bên kia.
Quân Tống đã mệt mỏi, ý chí chiến đấu đã bị phá hủy.
Bông tuyết rơi lặng lẽ không chút tiếng động rơi xuống tại Bình Xuyên hoang dã, cũng rơi trên người, trên mặt quân sĩ. Có bông tuyết rất nhanh ngưng kết thành đống, có cô linh bị hà hơi hòa tan dừng ở trên xác chết đông cứng, ngưng tận xương lạnh...
Lưu Bình kinh hãi, ông vốn định dựa vào sự dũng cảm của Quách Tuân và nhuệ khí quân Tống để khích lệ tinh thần hăng hái tiến lên nào ngờ binh mã của quân Đảng Hạng, thậm chí trận doanh còn dày đặc hơn.
Trận chiến này phải tiến lên còn khó hơn lên trời.
Người Đảng Hạng nhiều binh mã như vậy, sao có thể chống lại?
Lưu Bình không còn thời gian suy nghĩ, quát:
- Bày trận.
Mặc dù Lưu Bình hoảng sợ nhưng biết lúc này có sợ cũng không làm gì được, quân Đảng Hạng đã không ngừng tụ tập bên bờ sông bên kia, quân Tống cũng cần phải bày trận.
Bộ binh dù mỏi mệt nhưng vẫn bày trận theo sự chỉ huy.
Tiếng tù và vang thẳng lên trời cao, quân Tống nghiêm mật có tiến có lui, thuẫn bài thủ xếp đằng trước, trường thương thủ yểm hộ, toàn bộ trận hình trung tâm lập tức nhô lên một đường cong giống hình trăng khuyết, cũng không khác gì kình cung.
Không ngờ quân Tống lại bố trì đại trận Uyển Nguyệt!
Đây vốn là trận pháp tràn đầy sát khí, nhưng bởi vì cái gọi là cứng rất dễ gãy, nếu không thể phá địch, người chết chính là mình.
Một vạn quân mệt mỏi dùng đại trận Uyển Nguyệt có thể đối kháng được với hơn mười vạn quân Đảng Hạng không?
Mặc Kỳ Chính, Hoàng Đức Hòa đều khó hiểu, ngay cả Lưu Nghi Tôn, con trai của Lưu Bình cũng không hiểu ý phụ thân, nhưng quân lệnh như núi, mọi người không thể không theo.
Mặc dù số lượng quân Tống không nhiều nhưng trận thế vẫn bày ra, mà cuối cùng thế tới quân Đảng Hạng đã ngừng, nhưng vẫn nhiều người đứng ở bờ bên kia chờ đợi tiếp viện đến.
Không đến một lát, kỵ binh Đảng Hạng bên kia bờ đã dày đặc như kiến.
Cuối cùng Quách Tuân cũng đứng lên, trèo lên ngựa nói với Vương Tín vài câu, sau đó giục ngựa đến bên cạnh Lưu Bình:
- Lúc này chúng ta chỉ có một cơ hội cuối cùng.
Hắn rất bình tĩnh, trong mắt dấy lên ý chí chiến đấu cực hung mãnh.
Chuyện cho tới bây giờ, có oán trách hối hận cũng đã muộn.
Quách Tuân chỉ có thể chiến!
Vì cơ hội cuối cùng mà chiến!
Lòng Lưu Bình vốn đã lạnh, nay nhìn thấy ánh mắt đó của Quách Tuân thì nhiệt huyết lại sôi trào lên:
- Đúng vậy, trong ba quân hẳn là vẫn có người hiểu ta! Đường vẫn còn hai nhánh...
Người Đảng Hạng đã không kiên nhẫn được nữa, bắt đầu có kỵ binh vọt tới thử thăm dò bên kia bờ.
Quách Tuân lạnh lùng nói:
- Chỉ có một đường chết! Nếu chúng ta lui, vậy thì kỵ binh phía sau lại xung phong liều chết xông lên, chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn.
- Nhưng chúng ta không lui, bọn họ không giáp công chúng ta sao?
- Ít nhất lúc này sẽ không, bọn họ dùng chiến thuật không chiến cũng khiến người khuất phục, bọn họ đang chờ chúng ta lui binh.
Quách Tuân nói:
- Hơn mười vạn binh mã của bọn họ nghiền ép đến đây chủ yếu là muốn dùng khí thế ép chúng ta sụp đổ, bỏ chạy, sau đó thừa dịp loạn mà đuổi giết. Chúng ta thân mệt mỏi, kỵ bộ binh hỗn loạn, bất kể thế nào cũng chạy không thoát bọn chúng.
- Vậy hiện tại chỉ còn một con đường tiến lên, nếu có thể may mắn vọt tới thành Duyên Châu, có lẽ còn có thể dựa vào thành Duyên Châu để chống cự.
Lưu Bình nhìn quân Đảng Hạng vô bờ vô tận bờ bên kia, thở dài, trong mắt tràn đầy áy náy:
- Quách Tuân, ta đã không nghe lời ngươi, có lỗi với tướng sĩ ba quân, hôm nay chỉ có lấy cái chết đền nợ nước!
Lưu Bình đã hối hận.
Nhưng hối hận thì có ích gì?
Kỵ binh Đảng Hạng đã xếp gần ngàn tới giữa sông băng.
Quách Tuân bi ai nói:
- Ta và ngươi đều có lỗi với sự tín nhiệm của tướng sĩ ba quân.
Nhìn quân Đảng Hạng xa xa đang đến gần, Quách Tuân đột nhiên nói nhỏ hai câu, ánh mắt Lưu Bình sáng ngời, vui mừng nói:
- Thật sao?
Quách Tuân nói từng chữ:
- Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta, chỉ trông mong vào Lưu Đại nhân...lần này...chúng ta thật sự có thể sóng vai cùng nhau!
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “thật sự”, tràn đầy nhiệt huyết.
Lưu Bình lập tức nói:
- Ta toàn lực đối phó,phối hợp với hành động của ngươi. Ngươi yên tâm, chỉ có Lưu Bình chết trận, chứ không có Lưu Bình chạy trốn!
Tinh thần Quách Tuân rung lên, hét:
- Hay!
Trong lúc nói chuyện, mấy trăm kỵ binh phía sau đã tề tựu. Vương Tín đã tranh thủ lúc Quách Tuân và Lưu bình nói chuyện mà dẫn nhân mã đợi lệnh.
Tất cả kỵ binh đều là thủ hạ của Quách Tuân hoặc Vương Tín, ánh mắt mọi người cũng kiên định, sắc mặt quyết tuyệt.
Bọn họ phụ trách xung phong, vốn chính là đi chịu chết. Nhưng cho dù chết, bọn họ cũng muốn chết có ý nghĩa, bất kể ai muốn tính mạng của bọn họ thì nhất định phải lấy tính mạng để đổi lại.
Truyện khác cùng thể loại
359 chương
249 chương
532 chương
493 chương
50 chương
8 chương