Sáp Huyết
Chương 179 : Đối công (6)
Thiết Diều Quần lại ngẩn ra, bọn chúng không thể tưởng tượng được Địch Thanh lại biến hóa cực nhanh như vậy. Cả đám gầm lên tiên tục, thúc ngựa dẫm đạp, trường đao thì liên tục đâm xuống, nhưng Địch Thanh bên dưới bụng ngựa lại như một con báo di chuyển nhẹ nhàng và khéo léo. Mặc dù Thiết Diều Quân số lượng đông đảo nhưng vẫn không thể gây thương tổn đến Địch Thanh tí nào.
Lúc này, đám Thiết Diều Quân ở phía sau đã tới, bọn chúng bỗng nhiên mất đi mục tiêu, trong trận lập tức xuất hiện một chút hỗn loạn.
Nhưng dù sao thì Thiết Diều Quân cũng chả phải là thứ vô danh tiểu tốt, cả đám đồng loạt ghìm ngựa khiến những con ngựa lồng lên hí dài, làm cho bụi đất bay đầy trời, sát khí cũng vì thế mà bắt đầu khuấy động, Thiết Diều quân cũng đã dừng lại.
Ở đằng xa, quân Tống thấy thế, sắc mặt kẻ nào cũng biến đổi, bọn họ đã từng nghe nói đến quân thiết kỵ tây bắc của Nguyên Hạo dũng mãnh ra sao, nhưng quả thật không ngờ đến những người này lại điều khiển ngựa tinh diệu đến vậy. Đội hình của Thiết Diều Quân di chuyển tự nhiên, nhịp nhàng như chính bản thân điều khiển cánh tay của mình vậy, làm cho người xem chỉ còn biết trầm trồ thán phục!
Địch Thanh ỷ vào thân thủ vô song của mình, di chuyển bên trong vòng vây mới miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng. Hắn cũng thừa hiểu rằng nếu để đám thiết kỵ xiết chặt vòng vây thì hắn đúng là không thể tiếp tục cầm cự được nữa. Lúc này, một cây trường đao bất ngờ đấm tới, Địch Thanh lập tức ra tay, chộp ngay được chuôi đao này.
Đám thiết kỵ liền phát hiện được hành tung của Địch Thanh, lại có vô số trường đao đâm về phía hắn. Địch Thanh hú lên một tiếng quái dị, toàn lực né tránh. Vì Thiết Diều Quân gắn chết đao với yên ngựa nên mới có thể người chết nhưng đao không rớt, tiếp tục sát thương địch thủ, thế nên muốn đoạt được binh khí của dám thiết kỵ này quả thật còn khó hơn lên trời!
Địch Thanh đã biết điểm ấy, nhưng hắn lại không có tấc sắt trong tay, trong lúc toàn lực lao xuống chỉ nghe một tiếng ầm thật lớn, lập tức đem cả người lẫn ngựa một Thiết Diều Tử kéo ngã xuống đất!
Thiết Diều Quân thấy thế hô to, trong tiếng hô tràn ngập vẻ không thể tin được.
Địch Thanh lúc này thấy được phía cuối thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao có một cái vòng buộc trên cánh tay của tên thiết kỵ vừa bị kéo ngã. Ngay lập tức, Địch Thanh giơ tay kéo một phát liền kéo đứt cả cánh tay tên đó ra, tháo Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao ra, rồi ngay tại chỗ lăn một vòng, lao đến dưới thân của con ngựa đối diện.
Vút một tiếng vang lên, một đao sượt qua đầu Địch Thanh, cắt đứt cả dây cột tóc trên đầu hắn.
Luồng kình phong kéo theo một đao kia khiến cho tóc tai Địch Thanh xõa bung ra, hắn quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy một đôi mắt giống như cá chết đang chăm chăm nhìn hắn. Địch Thanh cũng không kịp nhìn rõ khuôn mặt người đó, chỉ nhớ mang máng hình như hắn chính là thủ lĩnh của đám Thiết Diều Quân này.
Địch Thanh nhanh chóng hạ thấp người, tên thiết kỵ đối diện thấy vậy liền cho ngựa chồm lên rồi hướng đầu Địch Thanh mà đạp xuống. Địch Thanh trong tiếng hét phẫn nộ của mình đã đâm ra một đao, tiếp đó chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, lại một tên Thiết Diều Tử miệng phun máu tươi mà chết.
Thì ra một đao đâm tới kia của Địch Thanh lại là đâm vào bụng ngựa rồi xuyên thẳng lên người tên kia.
Mặc dù Thiết Diều Quân trên người mang trọng giáp, nhưng điểm yếu cũng ở bụng ngựa. Nguyên Hạo dù cho có được mọi người xưng tụng là thiên tài thì cũng không thể nghĩ đến đối phương lại có thể ra tay từ dưới bụng ngựa.
Trường đao trên tay Địch Thanh đâm ra, chính là đánh ngay vào điểm yếu này của Thiết Diều Quân.
Con ngựa đau đớn rên lên một tiếng rồi ngã quỵ xuống đất. Địch Thanh cũng đã rút Tam Tiên Lượng Nhận Đao ra, rồi chớp mắt lại đâm vào bụng ngựa lần nữa khiến cho máu tươi văng khắp nơi. Địch Thanh lúc này đã biến thành huyết nhân, nhưng lập tức lại có một con ngựa khác chồm tới đạp hắn. Hắn rút đao nhanh chóng vung lên chém ngay chân trước của con ngựa đó.
Con ngựa kêu thảm, chân trước bị chặt đứt, rơi xuống đất.
Trong mắt của đám Thiết Diều Quân lúc này đã xuất hiện sự hoảng loạn. Thanh đao trong tay Địch Thanh như Hình Thiên đang múa rìu, phật cản giết phật, ma cản giết ma. Thiết Diều Quần tuy đông người nhưng lại bất lực trước một Địch Thanh.
Đến khi Địch Thanh lại tiếp tục giết một tên thiết kỵ nữa thì lúc này nhiệt huyết của đám quân Tống đằng xa đã sôi trào cả lên…
Liêu Phong không thể kiềm chế được, khàn giọng quát lớn:
-Xung phong!
Anh ta không nói thêm một lời, liền làm đầu tàu gương mẫu tiến lên trước nhất. Ai cũng biết, mặc dù Địch Thanh tạm thời có thể thu hút đám Thiết Diều Tử kia, nhưng thời điểm hắn sức cùng lực kiệt cũng sẽ nhanh chóng tới, trong khi đó thực lực quân Tống và Thiết Diều Tử cách nhau quá xa, đến lúc đó hậu quả chỉ có thể là quân Tống bị toàn diệt mà thôi.
Địch Thanh chiến đấu hăng hái chính là vì níu kéo một tia hi vọng sống của quân Tân Trại. Nếu quân Tân Trại lúc này chia ra để chạy thì cuối cùng cũng chỉ có thể còn vài người sống sót.
Nhưng lúc này thì ai sẽ chạy trối chết đây?
Ít nhất Liêu Phong sẽ không chạy trốn, anh ta xông lên phía trước chính là để chịu chết. Anh ta không muốn để Địch Thanh phải chiến đấu một mình. Trên đời này, có một người đơn độc chiến đấu, bất khuất như Hình Thiên kia, thì tuyệt không thể để hắn phải cô đơn như vậy!
Liêu Phong vừa mới giục ngựa xông lên thì đã có hơn mười người cũng cưỡi ngựa lên theo. Đám trường thương thủ xông tới, đao phủ thủ tiếp phía sau, cho dù là mấy tên hỏa đầu quân (quân sĩ lo việc bếp núc) cũng sải bước cùng tiến lên…
Không có bất kỳ trận pháp nào, chỉ có tinh thần quyết tử mãnh liệt!
Địch Thanh lại giết thêm một tên, mồ hôi chảy ướt đẫm, không ai có thể tưởng tượng được áp lực mà hắn đang phải chịu đựng lớn đến mức nào. Nhìn hắn giống như bằng sức của một người chống trọi lại toàn bộ Thiết Diều Quân, nhưng thân ở giữa trùng vây, hắn lúc này đã vận dụng quá nhiều khí lực.
Lúc này, trong Thiết Diều Quân đột nhiên truyền đến hai tiếng kèn hiệu, Địch Thanh lấy làm khó hiểu, nhưng tức khắc hắn thấy được trước mặt mình bỗng dưng tách ra một con đường.
Thiết Diều Quân lại tự nhiên tách ra, hơn nữa còn lui trở lại.
Địch Thanh khó có thể tin vào một màn trước mắt, nhưng hắn không thèm nghĩ nhiều mà liền lao nhanh ra khỏi vòng vây, đây chẳng qua là bản năng của hắn nên hắn mới phản ứng như thế. Bởi vì hắn giờ đây vô cùng mệt mỏi, hắn muốn nhanh chóng được thở gấp một hơi. Nhưng ngay khi vừa lao ra, trong lòng Địch Thanh liền có cảm giác không ổn. Tiếng vó ngựa rầm rập vang lên, gần như ngay lập tức vọt tới sau lưng Địch Thanh.
Đây chính là kế lạt mềm buộc chặt của Thiết Diều Quân, bọn chúng hiểu rằng nếu không thể giết chết Địch Thanh trong này thì chi bằng để hắn ra ngoài, sau đó mới tiếp tục đuổi giết. Thiết Diều Quân vừa di chuyển vài bước thì đã tạo thành một mảng rộng lớn để xông lên tàn sát!
Địch Thanh lúc này hiểu được, nhưng cũng đã quá muộn.
Mấy tên thiết kỵ xông tới như bay, người mặc dù ít nhưng cuồng phong ào ào cuốn tới. Sau khi mấy tên thiết kỵ xông lên, lại có thêm mười tên khác chia làm hai cánh, giương cung cài tên, không đợi cho Địch Thanh kịp thở dốc thì loạn tiễn đã phóng tới.
Địch Thanh lăn một vòng ngay tại chỗ, nhưng chưa đợi hắn đứng dậy thì trên đầu đã cảm thấy lành lạnh. Một đao mang đầy hận ý lóe lên như ánh chớp đã chém tới, cánh tay của Địch Thanh vung lên, trường đao trong tay vọt lên chặn lại một đao chém xuống kia.
Âm thanh leng keng vang lên, đốm lửa văng khắp nơi.
Con ngựa kia chạy vụt qua, lập tức tên cưỡi ngựa đó trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Gã đúng là thủ lĩnh của đám Thiết Diều Tử, võ công cao cường, gã vốn định nhân lúc Địch Thanh chưa kịp chuẩn bị liền chém giết, nhưng không ngờ tới phản ứng của Địch Thanh lại nhanh đến vậy, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của gã.
Ngựa trước vừa qua, ngựa sau đã tới, lại có ba thanh trường đao đồng loạt chém về phía Địch Thanh.
Địch Thanh không kịp đứng dậy, ra sức chống đỡ, cũng không ngờ chặn được ba đao kia. Chẳng qua sau khi vang lên những tiếng keng keng thì ba thanh đao kia lại nhất loạt lao về phía Địch Thanh đâm tới.
Địch Thanh thấy vậy thì trong lòng kinh hãi, lúc này hắn mới phát hiện thì ra trong tay ba tên kia là Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao có mũi đao có thể tách rời, bên trong có dây kéo, không ngờ có thể bay ra đả thương đối thủ. Mũi đao lạnh như băng lao về phía trước mặt Địch Thanh, hắn không còn cách nào khác chỉ đành cố hết sức lực lộn một vòng ngay tại chỗ, khiến cho ba mũi đao bay tới sượt qua vạt áo, nhưng thế tới lại không giảm, không ngờ quấn lấy thanh đao trên tay Địch Thanh.
Ba tên thiết kỵ đồng loạt hét to, rồi dùng sức giật mạnh. Địch Thanh trong tình trạng kiệt sức liền bị ba tên đó đoạt mấy binh khí. Lúc này, tiếng vó ngựa lại vang lên, thủ lĩnh Thiết Diều Quân đã cưỡi ngựa xông tới, thúc ngựa đạp lên người Địch Thanh. Cùng lúc đó, trường đao trong tay gã vung lên chuẩn bị chém về phía Địch Thanh.
Địch Thanh mặc dù có thể né được chiến mã nhưng không thể nào né được một đao trí mạng kia!
Nhưng vào lúc này, một người bất ngờ phi thân lao tới, không ngờ cầm thuẫn che phía trước Địch Thanh. Vó ngựa hạ xuống, lực lượng đâu chỉ như ngàn quân? Chỉ nghe một tiếng kêu đâu đớn, người nọ liền bị ngựa giẫm lên cả người lẫn thuẫn, khiến máu tươi điên cuồng phun ra.
Người nọ đúng là Thiết Phi Hùng!
Truyện khác cùng thể loại
352 chương
645 chương
20 chương
79 chương
608 chương
1261 chương
109 chương