Sáp Huyết

Chương 141 : Kỳ phong (3)

Ngay phút giây Diệp Tri Thu trông thấy Nhâm Thức Cốt cười, sau lưng lạnh rờn, đột nhiên cảnh giác cao độ, bỗng nhiên luồn đến dưới bàn. Teng một tiếng vang lên, ánh lửa văng tứ phía. Một mũi tên nỏ bắn lên mặt đá mà Diệp Tri Thu vừa đứng, làm cho đá thạch chia năm xẻ bảy. Một tên thích khách từ trên xà nhà nhảy xuống, liền vung đao tới chém. Diệp Tri Thu không thấy đâu nữa, tên thích khách đó sững người, gã tính toán nhiều lắm, nhưng điều duy nhất là không tính đến Diệp Tri Thu lại cảnh giác như vậy, không những tránh được tên nỏ của gã, còn nhanh chóng ẩn mình đi mất, khiến gã chẳng tài nào ra tay được. Bàn gỗ đột nhiên bay lên, hướng về phía thích khách mà nện vào. Gã thích khách đang lúc tập trung sức mạnh, không chút do dự mà gào lớn vung đao, một đao chém tới, bàn gỗ vỡ vụn. Một luồng ánh sáng bay ra từ bàn gỗ vỡ vụn, trực tiếp nhắm vào tên sát thủ. Diệp Tri Thu xuất kiếm, một kiếm đã xoay chuyển tình thế, lướt qua lồng ngực của thích khách, dùng sức đâm vào bả vai của gã! Gã này muốn giết Diệp Tri Thu y, khẳng định có liên quan đến vụ án, Diệp Tri Thu muốn giữ lại mạng sống. Nhanh như sấm chớp, Diệp Tri Thu thấy tên thích khách cả người quần áo màu đen, khăn che mặt màu đen, để lộ ra một cặp mắt sáng quắc. lúc trông thấy đôi mắt đó, tim Diệp Tri Thu bỗng nhiên đập mạnh, có cảm giác dường như đã từng quen biết. Máu tươi bắn tung tóe, trong tiếng rên rỉ của gã thích khách, bỗng nhiên rơi xuống, lăn trên đất một cái, liên tiếp bắn ra ba mũi tên nỏ. Diệp Tri Thu ngã người né tránh, trước lúc thích khách bắn tên, đã đổi tư thế, bay sang một bên. Thích khách xoay người đứng dậy, nhào vào cạnh tường viện, lại tung lên lần nữa, phóng qua tường cao. Diệp Tri Thu chẳng đuổi theo, trong mắt y tràn ngập màu kinh ngạc sợ hãi, tay cầm kiếm có chút run rẩy. Thích khách đã bị y làm cho bị thương, y sợ cái gì chứ? Qua hồi lâu, Diệp Tri Thu lúc này mới chậm rãi cong lưng, nhặt một vật dưới đất lên, đó là một tấm lệnh bài. Vừa rồi Diệp Tri Thu cắt rách lòng ngực của gã thích khách, tấm lệnh bài đó, chính là rơi ra từ trong người gã thích khách đó. Lúc Diệp Tri Thu nhìn vào tấm lện bài đó, tay cầm lệnh bài cũng bắt đầu run rẩy. Trong mắt của y, đã toát lên ý kinh hãi hoảng sợ. Y chậm rãi ngồi xuống, ngồi lên một chiếc ghế, nhìn thi thể của Nhâm Thức Cốt. Nhâm Thức Cốt đang cười, trong nụ cười dường như tràn ngập ý chế nhạo! ----------------------------- Dương Vũ Thường chưa chết ư? Lúc Địch Thanh nghe thấy tin này, trong niềm vui bất ngờ, nhiều hơn nữa là sự hoài nghi. Chuyện này đối với hắn mà nói, là một tin tốt lành vô cùng, tại sao Quách Tuân nói ra lại ấp úng như vậy? Nhưng niềm vui sướng nhanh chóng dung hòa tất cả mọi nghi hoặc, Địch Thanh kích động nói: - Quách đại ca, Vũ Thường chưa chết ư? Nàng ấy ở đâu? Đệ muốn đi gặp nàng. Ánh mắt Quách Tuân sâu sa, chậm rãi nói: - Nhưng nàng ấy cũng rất khó tỉnh lại được. Địch Thanh chỉ cảm thấy như có một chậu nước lạnh tạt xuống, hoài nghi hỏi: - Huynh nói sao? Quách Tuân trầm ngâm hồi lâu, mới nói: - Lúc đầu ta cũng nghĩ Dương Vũ Thường đi rồi, nhưng sau đó Vương Duy Nhất chạy đến, không ngờ phát hiện Dương Vũ Thường còn có cơ hội sống sót. Điều này có vẻ là chuyện không thể nào. Y thở dài nói: - Tình trạng của nàng cũng hôn mê giống y hệt như đệ năm đó, nhưng còn nghiêm trọng hơn cả đệ. Địch Thanh trong lúc vừa buồn vừa vui, trong lòng thấp thỏm, vội lên tiếng nói: - Thế…Vương thần y nói thế nào? - Vương Duy Nhất nói, nàng vẫn còn có dấu hiệu của tia sinh mệnh, chỉ có thể dùng từ không thể tin nổi mà hình dung nó. Gã lại nói, không có cách cứu chữa cho Dương Vũ Thường. Quách Tuân nói rất chậm, dường như mỗi một chữ, đều phải qua sự suy nghĩ cặn kẽ mới nói ra miệng. Trái tim của Địch Thanh lại lần nữa rủ xuống, khẩn trương mà bắt lấy tay của Quách Tuân nói: - Quách đại ca, đệ cầu xin huynh, xin huynh hãy cứu lấy Vũ Thường, đệ biết, huynh có khả năng này mà. Trong lòng hắn biết Quách Tuân võ công cao cường, nhưng y thuật thì tuyệt đối không thể mạnh hơn Vương Duy Nhất được, nhưng hắn chỉ còn lại hy vọng này thôi. Quách Tuân nhìn vào đôi mắt của Địch Thanh,, sau một lúc lâu mới nói: - Chuyện này có lẽ vẫn còn hi vọng. - Hy vọng gì? Địch Thanh hỏi tới. - Kỳ tích. Lúc Quách Tuân phun ra hai chữ này, trong thần sắc có một sự mệt mỏi khó nói. Địch Thanh buông lỏng đôi tay, thất thần mà lùi về sau hai bước, lẩm bẩm nói: - Kỳ tích? Quách Tuân nhìn vẻ mặt của Địch Thanh, góp ý nói: - Bất kể như thế nào, đệ hãy cùng ta vào cung xem trước. Lúc này Bát vương gia đang ở cùng Dương Vũ Thường đấy. Địch Thanh gật đầu một cách bất lực, đi theo Quách Tuân bước nhanh vào trong đại nội, vào trong cấm nội (cung cấm nơi đế vương sinh sống), đi đến trước một tòa cung điện, trên tấm bảng dẹp của cung điện ghi cái gì, căn bản Địch Thanh không để ý tới. Hắn nhẹ nhàng lướt vào trong cung nội, liền thấy Dương Vũ Thường nằm ngang giữa không trung, bên cạnh hoa tươi lượn lờ…. Trong cung tràn ngập hương thơm của hoa, Địch Thanh suýt nữa là nhảy dựng lên, điều này sao có thể được? Hắn hít một hơi dài, nhìn một cách chăm chú, trong lòng dao động mãnh liệt. Thì ra Dương Vũ Thường không phải đang nằm trong không trung, mà là nằm trên một vật trong suốt. Vật thể đó giống y như quan tài, không, phải nói là, đó chính là quan tài. Lúc đầu khi Địch Thanh ở lăng Vĩnh Định, đã từng thấy một quan tài trong suốt như vậy. Chân Tông Triệu Trinh, chẳng phải cũng nằm trong cỗ quan tài như vậy sao? Bên trong quan tài phủ đầy hoa tươi, Dương Vũ Thường nằm trong đám hoa. Hoa tươi kiều diễm, cũng chẳng thể che lắp sắc đẹp vô song của nàng. Sao lại để Dương Vũ Thường ở đây? Chẳng lẽ, Vũ Thường vẫn ra đi rồi ư? Địch Thanh đang muốn xông qua đó, liền bị Quách Tuân một tay bắt lấy cổ tay. Một người ngồi bên cạnh quan tài, nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi quay đầu lại, người đó quần áo không tươm tất, nhan sắc tiều tụy, đầu tóc chẳng còn gọn gàng sạch sẽ như trước, dơ bẩn không chịu nổi, thậm chí còn pha lẫn tóc bạc. Người đó chính là Bát vương gia Triệu Nguyên Nghiễm! Sao Bát vương gia lại ở đây? Chẳng lẽ ông ta thật sự là cha ruột của Dương Vũ Thường ư? Ánh mắt của Triệu Nguyên Nghiễm quét từ người Quách Tuân, rớt lên người Địch Thanh, lẩm bẩm nói: - Ngươi đến rồi à? Ngươi đến rồi cũng tốt, qua đây thăm Vũ Thường đi. Ngươi phải rất lâu không gặp được nó rồi. Lời nói của Bát vương gia cực kỳ lạ lùng, Địch Thanh bắt được điều gì đó, rất lâu không gặp, chẳng lẽ còn có thể gặp lại ư? Địch Thanh không hiểu tại sao, đột nhiên cảm thấy trong cung này có chút quái dị của huyền cung lăng Vĩnh Định. Hắn bước qua đó một cách khó khăn, ngắm nhìn Dương Vũ Thường trong quan tài, thấy gương mặt nàng vẫn vậy, đôi mắt khép hờ, tựa như đang ngủ say vậy. Trong mắt Địch Thanh, lại đong đầy nước mắt. - Ta nghe nói…người Vũ Thường yêu nhất chính là ngươi? Bát vương gia lẩm bẩm nói, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, nhìn Địch Thanh cứ như đang nhìn chính người thân của mình vậy. Thần sắc ông bi thương đau đớn, tự mình lầm bầm nói: - Ta chỉ có một đứa con gái này, ta chưa từng được gặp nó, ta vẫn luôn nhớ mong nó, nghe nói…ngươi luôn chăm lo cho nó, ngươi đối với nó rất tốt. Ta biết, nếu ngươi không đối tốt với nó, sao nó có thể chết vì ngươi chứ? Địch Thanh không cần hỏi thêm, chỉ thấy biểu hiện của Bát vương gia, đã tin tưởng những gì ông ta nói. Địch Thanh cũng đau khổ như vậy, nước mắt lại chảy xuống, hắn chẳng còn gì để nói. - Kiếp này ta chẳng có kỳ vọng điều gì, chỉ mong nó sống thật khỏe mạnh, ta vẫn luôn muốn gặp nó. Bát vương gia buồn bã nói: - Nhưng ta chưa từng nghĩ tới, không ngờ lại gặp nó trong tình cảnh thế này. Triệu Doãn Thăng nói biết được tung tích của Vũ Thường, gã dùng tung tích của Vũ Thường để uy hiếp ta, khiến ta phải làm việc cho gã. Ta không thể không nghe theo. Cảm xúc của Bát vương gia dần chuyển sang kích động, đột nhiên lớn tiếng rít gào với Địch Thanh nói: - Nhưng nếu ta biết kết quả sẽ như vậy, thà rằng bản thân ta chết đi, cũng không muốn Vũ Thường như vậy, ngươi có tin không hả? Địch Thanh nhìn vào đôi phủ đầy tơ máu và có chút điên cuồng của Bát vương gia, đau khổ nói: - Ta tin! Nếu như có thể, ta cũng thà rằng chính mình chết, cũng phải cứu lấy nàng ấy. Bát vương gia ôm lấy Địch Thanh, khóc thất thanh. Dường như ông muốn đem nỗi sầu muộn tích tụ bao nhiêu năm, một hơi phát tiết ra hết, khóc đến trời long đất lở. Địch Thanh cắn răng, đã không muốn hỏi chuyện quá khứ của Bát vương gia và Vũ Thường nữa, nhưng hắn không thể không hỏi: - Bát vương gia, nhưng ta nghe Quách chỉ huy nói, Vũ Thường vẫn chưa chết! Chỉ cần còn có hy vọng, chúng ta cũng không thể từ bỏ, có đúng không? Bát vương gia bỗng nhiên buông Địch Thanh ra, bắt lấy đôi vai của hắn, nói từng chữ một: - Ngươi nói không sai, chúng ta nhất định phải dốc toàn lực cứu sống Vũ Thường. Vương Duy Nhất không có cách, nhưng ta có cách.