Sáp Huyết

Chương 132 : Hồng nhan (7)

Ánh mắt của Triệu Doãn Thăng liếc ngang, lạnh lùng nói: - Ngươi cho là người khác sẽ tin lời ngươi nói bậy sao? Bát vương gia bất lực mà nhìn sang, chỉ vào Triệu Doãn Thăng nói: - Chủ mưu tạo phản tối nay chính là Triệu Doãn Thăng, các ngươi... các ngươi phải tin ta! Mọi người vốn nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn vẻ mặt điên cuồng của Bát vương gia, lại cảm thấy không thể tin hết. Dù sao tất cả mọi người đều biết Bát vương gia hơi điên. Một khi đã như vậy, độ tin cậy của những lời nói của lão, sẽ giảm bớt đi nhiều. Cho dù Dương Vũ Thường là con gái của Bát vương gia, nhưng nói không chừng Bát vương gia vì con gái chết nên điên loạn, mà nói xằng nói bậy. Ánh mắt của Triệu Doãn Thăng đã có vẻ đắc ý, thở dài nói: - Bát vương gia, ta không trách ngươi. Hôm nay... - Ngươi không trách Bát vương gia, bởi vì trong lòng ngươi có quỷ (có làm chuyện mờ ám). Một người lạnh lùng nói. Thân hình của Triệu Doãn Thăng đột nhiên cứng ngắc, nửa người xoay sang chỗ khác, ánh mắt quét qua mọi người, rồidừng ở trên mặt một người. Trong mưa, người nọ đứng ở nơi đó sắc bén như một thanh kiếm,, ưỡn ngực, giống như trường kiếm đâm vào đất. Người nọ chính là Diệp Tri Thu. Diệp Tri Thu dẫn bọn cấm quân tới nơi rồi, vẫn trầm mặc, bỗng dưng lên tiếng vào lúc này. Lời nói của gã giương cung bạt kiếm, khiến cho mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết ý đồ của Diệp Tri Thu. Ấn đường của Triệu Doãn Thăng nhíu lại, khóe miệng vẫn còn có thể cười: - Diệp Tri Thu! Người vừa mới lên tiếng chính là ngươi? Diệp Tri Thu tiến lên một bước nói: - Đúng. - Ngươi nói trong lòng của ta có quỷ? - Đúng! Triệu Doãn Thăng bỗng dưng nổi giận, mắng to: - Diệp Tri Thu! Ngươi là cái thứ gì, mà dám nói ta? Gã vẫn nhẫn nại đối với Bát vương gia, bởi vì bất kể là thân phận hay là quan chức, chung quy Bát vương gia vẫn hơn gã. Nhưng đối với một Bộ đầu của phủ Khai Phong, gã đâu có thể nào giữ khách khí? Tất cả mọi người cảm thấy Triệu Doãn Thăng bị oan uổng, nhẫn nhịn một bụng đầy lửa giận, cũng hiểu phản ứng của gã là rất bình thường. Diệp Tri Thu cười lạnh: - Ta không phải thứ gì, ta là người! Gã quay đầu thi lễ với Triệu Trinh nói: - Thánh Thượng, xin cho thần nói tiếp. Triệu Trinh lập tức nói: - Chuẩn! Ánh mắt của Triệu Doãn Thăng chớp động, có phần kinh hoàng. Gã quay đầu nhìn về phía Lưu Thái Hậu, đột nhiên quỳ xuống nói: - Thần đối với Thái hậu trung thành và tận tâm, trời đất có thể thấy được, xin Thái hậu làm chủ cho vi thần. Diệp Tri Thu cười lạnh nói: - Nếu thật sự trung thành và tận tâm, tại sao phải sợ ta nhiều lời? Hai hàng lông mày của Thái hậu dựng thẳng lên, quát lớn: - Diệp Tri Thu! Nơi này đâu phải là nơi ngươi có thể nói chuyện? - Nhưng Thái hậu lệnh cho thần tra án, giờ phút này thần đã có kết luận. Diệp Tri Thu cãi. Thái hậu run rẩy, trong mắt cũng có vẻ kinh nghi: - Vụ án sau này hãy nói. - Không được, hôm nay nhất định phải nói. Lưu Thái Hậu cả giận nói: - Diệp Tri Thu... Rồi đột nhiên bà ta im tiếng, nhìn về phía Triệu Trinh. Hoá ra câu nói mới vừa rồi kia, không phải là do Diệp Tri Thu nói mà chính là Triệu Trinh. Nét mặt Lưu Thái Hậu có vẻ lo lắng, hỏi: - Thánh Thượng! Có rất nhiều chuyện người không biết. Chuyện hôm nay, phải từ từ điều tra. Nét mặt của Triệu Trinh tràn ngập sự kích động, tiến lên một bước nói: - Thái hậu! Hôm nay có người muốn giết con, người lại bảo để cho người ta từ từ điều tra sao? Lưu Thái Hậu hít vào một hơi khí lạnh, nhìn ngắm mọi nơi, đau buồn nói: - Là Mã Quý Lương, Lưu Tòng Đức muốn giết ngươi sao? Mấy ngày nay, bọn họ rất là kỳ quái. Bất quá bọn chúng đã chết rồi, mọi việc bỏ qua đi. Triệu Trinh nói chen ngang: - Hai người bọn họ, cũng không có cái lá gan lớn như vậy! Lưu Thái Hậu giận tím mặt nói: - Ngươi hiểu được cái gì? Lời ta nói, chẳng lẽ ngươi nghe không rõ? Hạ Tùy, Cát Tông Thịnh đâu? Hạ Tùy, Cát Tông Thịnh bước ra từ trong đám người, cùng kêu lên nói: - Có thần! Lưu Thái Hậu nói: - Các ngươi mời Thánh Thượng hồi cung tạm nghỉ, mọi việc ngày mai nói sau. Hạ Tùy! Ngươi điều tra chuyện tập giá trong cung. Cát Tông Thịnh! Ngươi tiếp nhận vụ án từ Diệp Tri Thu. Bà ta nói hai câu nhẹ nhàng, sẽ ngăn chặn được phong ba vào lúc này. Mặc dù Thái hậu lớn tuổi, nhưng vẫn còn uy nghiêm. Hạ Tùy, Cát Tông Thịnh, đều là người của Thái hậu, bọn họ đương nhiên phải nghe lời của Thái hậu. Sắc mặt của Diệp Tri Thu đã thay đổi, Triệu Trinh hừ lạnh một tiếng, thấy Hạ Tùy đi tới, quát: - Lui ra! Hạ Tùy xuất mồ hôi trán, không biết phải làm sao. Triệu Trinh lấy ra từ trong lòng một quyển sách, hỏi: - Thái hậu, người còn nhận ra quyển sách này không? Quyển sách kia phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, trên sách không có chữ, mặc dù bị mưa ướt, nhưng cũng không ướt sũng giống như những quyển sách khác, không biết sách này được làm từ chất liệu gì. Quyển sách này, chính là thiên thư được Triệu Trinh mang từ lăng Vĩnh Định về. Lưu Thái Hậu thấy thiên thư, biến sắc mặt, cất giọng khàn khàn: - Ngươi... Sao ngươi dám tự ý lấy vật ở lăng Vĩnh Định? Ngươi mạo phạm tiên đế, chẳng lẽ không sợ tiên đế trách tội sao? Triệu Trinh nói: - Thái hậu! Chỉ sợ tiên đế trách tội không phải là con. Con mang cuốn sách này đem về, chính là muốn hỏi Thái hậu một chút, trong sách này nói mấy câu là có ý gì? Lưu Thái Hậu thất thanh nói: - Cái gì, ngươi nói trên sách có chữ viết? Trong thanh âm của bà ta, vừa ngạc nhiên, lại vừa lo sợ nghi ngờ. Triệu Trinh quả quyết nói: - Đương nhiên. Y lật quyển sách, thì thầm: - Ngũ long xuất hiện, lệ rơi không ngừng. Trời giáng thần hỏa, tám điện gặp nạn. U mê không tỉnh, hồn phách khó hiệp. Nếu giấu không làm...