Sáp Huyết

Chương 106 : Vào tròng (2)

Địch Thanh chợt nhớ tới những dấu tay lưu lại trên bàn đá ở Triêu Thiên cung, không phải rất giống đôi tay này hay sao? Nghĩ đến đây, Địch Thanh toàn thân sợ đến phát run, lùi lại phía sau hai bước, thiếu chút nữa là té xuống đài cao. Đôi mắt hắn đầy vẻ kinh hãi, lẩm bẩm nói: - Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Địch Thanh căn bản không tin dấu tay đó là của Triệu Hằng lưu lại. Triệu Hằng đã chết, còn đứng ở bên trong quan tài, làm sao có thể chạy ra ngoài rồi lưu lại dấu tay trên bàn đá được? Sự hoang đường không thể tin nổi. Địch Thanh nhìn đăm đăm, chợt nhớ, Lý Thuận Dung khi nãy nhìn thấy dấu tay lưu lại trên bàn đá, đã nói câu mà hắn vừa mới nói. Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Lẽ nào Lý Thuận Dung cũng đã sớm hoài nghi đó là dấu tay của Chân Tông nên mới muốn tới đây xem một chút? Địch Thanh nhìn về phía Lý Thuận Dung, thấy nàng cũng đang nhìn hắn. Trong mắt hai người đều mang theo sự khó tin. Lý Thuận Dung nói nhỏ: - Không phải ông ấy… Quan tài này tuyệt chưa từng mở ra. Địch Thanh muốn cười, nhưng dù thế nào cũng cười không nổi, giọng nói cũng dường như trở nên xa lạ. - Ngươi không cần nói với ta… Ông ta có thể… Điều này là không thể. Hắn muốn nói Triệu Hằng không có khả năng sống lại, nhưng trong lời nói ra, lại đứt quãng. - Đó là ai? Lý Thuận Dung hỏi ngược lại. Địch Thanh không trả lời được, hắn cố áp chế tim đang đập mạnh, rất lâu sau mới nói: - Ta không biết. Triệu Trinh thì không để ý đến tay của Triệu Hằng, lại càng không nghĩ tới dấu tay lưu lại trên bàn đá. Anh ta rốt cuộc cũng trấn tĩnh lại, trước mặt là cha của anh ta, dù còn sống hay đã chết, đều sẽ bảo vệ anh ta. Chỉ có điều Triệu Trinh không hề nghĩ qua rằng, cha của anh ta được chôn cất như thế này. Theo như anh ta biết, khi ngài còn tại vị, đã bắt đầu bí mật xây dựng cải tạo lăng tẩm này, mãi cho tới sau khi ngài băng hà, cũng vẫn chưa làm xong. Vẫn phải nhờ Lưu Thái Hậu tiếp tục tu sửa nên mới có lăng Vĩnh Định. Tất cả mọi thứ nơi đây, mẫu hậu có hay biết? Triệu Trinh lòng đầy tâm sự, cũng không để ý đến lời thì thầm của Lý Thuận Dung và Địch Thanh. Anh ta nhìn một lượt, lúc lâu sau đột nhiên hỏi có vẻ thất vọng: - Tại sao nơi này cái gì cũng không có? Ở đây có sao, mặt trăng, mặt trời, có biển rộng mênh mông, có quan tài trên đài cao, nhưng lại không có thứ Triệu Trinh muốn tìm. Lý Thuận Dung kinh ngạc nói: - Thánh Thượng, ngài muốn tìm cái gì? Địch Thanh cũng muốn hỏi câu này, bởi vì hắn cũng không biết Triệu Trinh kiên quyết muốn đến Huyền cung là để làm gì. Triệu Trinh ấp úng nói: - Ta muốn tìm… Anh ta nhìn hồi lâu, sau đó lắc đầu nói: - Nơi này hẳn là không có thứ ta muốn tìm. Cung điện rộng lớn, nhưng rất đơn giản, tất cả mọi đồ vật, vừa nhìn là thấy ngay. Triệu Trinh mặt đầy vẻ thất vọng, đột nhiên nói: - Lý Thuận Dung, ngươi chẳng phải đã nói Triêu Thiên cung có năm cửa sao, chúng ta đi xem nơi đó rốt cuộc có cái gì! Lý Thuận Dung mặt biến sắc nói: - Thánh Thượng, ngài nhờ được tiên đế phù hộ, nên lúc này mới có thể bình an vô sự. Ta chỉ biết cách làm sao để tới đây, còn năm cửa khác, ta căn bản không biết cách mở, sao có thể tới đó? Ta hiện tại có thể đưa ngài bình an đến đây, chỉ đơn giản là vì kết cấu nơi này, ta đều đã rõ, nhưng chỉ cần đi sai một bước, sẽ vạn kiếp bất phục. Phía sau năm cửa kia có gì, ta hoàn toàn không biết, ngài không nên mạo hiểm. Triệu Trinh tràn đầy thất vọng, chán nản nói: - Ngươi cũng không biết cách mở sao? Vậy nên làm thế nào mới tốt? Cho đến tận bây giờ anh ta vẫn không chịu nói ra muốn tìm thứ gì, Địch Thanh vừa kỳ quái lại vừa bất mãn, bỗng có cảm giác lý do Triệu Trinh đến nơi này, cũng vô cùng thần bí. Không biết qua bao lâu, Địch Thanh rốt cục nhịn không được nói: - Thánh Thượng, bất luận thế nào, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này trước đã. Nơi đây tuy không có người, nhưng Địch Thanh luôn nghĩ tới dấu tay kia, nên trong lòng vẫn thấy run sợ. Triệu Trinh đứng đờ đẫn hồi lâu, lại nhìn quan tài của cha anh ta, lẩm bẩm: - Hắn sẽ không gạt ta đâu… Hắn sẽ không gạt ta đâu… Địch Thanh không biết người được nhắc tới là ai, nhưng thấy dáng vẻ Triệu Trinh như vậy, nhịn không nổi liền giơ tay huơ huơ trước mặt anh ta. Triệu Trinh bỗng hoàn hồn, khổ sở nói: - Trẫm không sao, đi ra ngoài trước rồi nói sau. Anh ta như đã tỉnh táo lại, còn tự xưng Trẫm. Lý Thuận Dung thở phào một hơi, dẫn hai người trở về theo đường cũ. Đợi khi tường ngọc đóng, ba người quay lại đi theo đường hành lang, Địch Thanh tay nắm chuôi đao cảnh giác với mọi động tĩnh chung quanh. Khi tới trước Triêu Thiên cung, Lý Thuận Dung lại mở cánh cửa màu, ánh sáng lộ ra, Triêu Thiên cung tối đen như mực cũng được rọi sáng. Lý Thuận Dung quay lại định dặn Triệu Trinh chớ đi lung tung, đột nhiên mặt biến sắc. Địch Thanh bất giác nhìn lại, cũng ngây người. Triệu Trinh cũng lảo đảo muốn ngã, nhìn thẳng về phía trước. Đường hành lang Triêu Thiên cung bị ánh sáng chiếu rọi, Địch Thanh có thể thấy rõ cấu trúc nơi đây. Trong Triêu Thiên cung ngoài bộ bàn ghế đá và hai tượng đá ra, chỉ có những ô gạch vuông đen trắng, bẩy cánh cửa. Bẩy cánh cửa ngoại trừ cửa màu và cửa ngọc, năm cửa còn lại có năm màu sắc khác nhau. Năm cánh cửa đó, rõ ràng đều đã mở! Trong lòng Địch Thanh kinh hãi phát run, những cửa khác hắn không rõ lắm, nhưng cánh cửa màu xám ban nãy chắc chắn đã đóng, nhưng hiện tại, sao lại mở hết ra? Là ai đã mở? Là âm hồn đã lưu lại dấu tay kia? Mặc dù khó có thể tin nổi, Địch Thanh vẫn bất giác ngoái đầu lại nhìn nơi đặt linh cữu của Triệu Hằng, phía sau không có ai. Thế nhưng chính sự tĩnh lặng lại làm hắn thấy hoảng sợ. Có lẽ có âm hồn nhảy ra, Địch Thanh ngược lại sẽ không hoảng sợ đến như vậy. Triệu Trinh thì vẫn có thể chịu đựng được, thấy năm cánh cửa đều được mở ra, mắt anh ta hiện lên sự vui mừng khôn tả, nói thầm: - Đúng là tổ tiên phù hộ. Địch Thanh cười ha ha nói: - Thánh Thượng, ngài nói gì thế? Hắn đến hiện tại còn chưa phát cuồng, chỉ là bản thân vẫn cảm thấy rất kỳ quái. Địch Thanh cho rằng Triệu Trinh hình như thần trí không còn minh mẫn. Triệu Trinh bỗng nhìn Địch Thanh, vui vẻ nói: - Là tiên đế mở, ngài biết trẫm muốn tìm thứ gì, nên mới giúp trẫm mở năm cánh cửa đó ra. Sắc mặt Địch Thanh xanh mét, thầm nghĩ Triệu Trinh thật sự nghĩ rằng những cánh cửa này là do Triệu Hằng mở sao? Hắn cười lớn nói: - Thánh Thượng… Ngài… Không đợi hắn nói tiếp, Triệu Trinh đã rảo bước về phía cánh cửa màu vàng. Lý Thuận Dung vốn định cản lại, nhưng nhìn vẻ mặt hưng phấn của Triệu Trinh, nàng lại thôi, đi theo nhưng vẫn nhắc nhở: - Thánh Thượng, ngài cẩn thận. Thái độ Lý Thuận Dung vô cùng dứt khoát, xem ra phía trước cho dù có núi đao biển lửa, nàng cũng vẫn muốn đi cùng anh ta. Toàn thân Địch Thanh đổ mồ hôi hột, tay nắm chặt chuôi đao cũng đi theo, Triệu Trinh đã bước vào cánh cửa màu vàng. Trong đó là một gian phòng nhỏ hơn ở Triêu Thiên cung, cũng thua xa sự rộng rãi ở nơi đặt linh cữu của Chân Tông, nhưng tất cả đồ vật ở trong này đều có màu vàng. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, khiến căn phòng rực rỡ huyền ảo, tơ vàng bập bềnh dao động. Địch Thanh đã thích ứng với ánh sáng, thấy Triệu Trinh đang nhìn một quyển sách trên án vàng phía trước. Trong phòng này, dường như quyển sách đó là đáng chú ý nhất. Bìa quyển sách, không ngờ cũng là màu vàng. Sách không có chữ. Triệu Trinh run run đưa tay với, như muốn lấy quyển sách đặt trên bàn. Địch Thanh thót tim, thầm nghĩ chẳng lẽ đây chính là Thiên Thư? Chuyện năm đó Chân Tông có được Thiên Thư ở bên trái cửa Thừa Thiên, Địch Thanh cũng có nghe qua, chỉ thấy lạ vì sao Triệu Trinh lại tới đây, chính là vì lấy quyển thiên thư này sao? Lý Thuận Dung đột nhiên nói: - Thánh Thượng, ngài muốn thiên thư, ta sẽ lấy giúp. Nàng thoáng tới trước mặt Triệu Trinh, cầm quyển thiên thư, im lặng một lát, lúc này mới thở phào một hơi, đưa thiên thư cho Triệu Trinh. Ánh mắt Triệu Trinh lộ vẻ cảm kích, nhẹ nhàng nói: - Cảm ơn ngươi. Hắn biết Lý Thuận Dung làm như thế, đương nhiên là do sợ gần đó có cạm bẫy. Vậy mà Lý Thuận Dung lại xem nhẹ tính mạng của nàng, làm sao không làm Triệu Trinh cảm kích? Triệu Trinh cầm lấy Thiên thư, tay vẫn run run, vội mở ra xem. Địch Thanh đứng ngay bên cạnh, không kìm nổi cũng nhìn theo, nhưng vừa liếc qua, liền hơi ngẩn người. Không ngờ Thiên thư lại không có chữ nào. Địch Thanh nhìn thấy, vừa sợ vừa buồn cười, chợt nhớ thời nhỏ từng nghe mẹ hắn nói qua về môt truyền thuyết. Thời Xuân Thu, có một người tên Quỷ Cốc Tử từng được thiên thư mà tu tiên đắc đạo, quyển thiên thư đó cũng không có chữ. Thiên thư không chữ, dùng để làm gì? Triệu Trinh trải qua bao nhiêu gian khổ để lấy quyển sách này, là vì cái gì? Trong mắt Triệu Trinh cũng đầy ý kỳ lạ, anh ta lật xem hai trang, thấy sách trống không một chữ, liếc mắt nhìn, liền cất sách vào trong ngực. Lý Thuận Dung giật mình nói: - Thánh Thượng, ngài làm gì vậy? Triệu Trinh chậm rãi nói: - Trẫm đến nơi này, mặc dù không phải là vì cuốn sách này, nhưng đây là di vật của tiên đế, trẫm muốn mang về xem. Lý Thuận Dung, ngươi sẽ không nói chuyện này với người khác chứ? Trong mắt anh ta chứa đầy sự khẩn thiết, Lý Thuận Dung nhìn thấy, mềm lòng, sầu thảm nói: - Tiên đế vì cuốn sách này mà không để ý tới triều chính, ta chỉ sợ ngài sẽ lại giẫm lên vết xe đổ. Triệu Trinh nói từng chữ: - Trẫm hứa với ngươi, trẫm tuyệt đối sẽ không mụ mị vào vật này. Trẫm lấy quyển sách này, chỉ là muốn… tưởng nhớ tiên đế. Thấy Lý Thuận Dung không phản đối, Triệu Trinh nhìn Địch Thanh nói: - Ngươi cũng sẽ không nói việc này với người khác, có phải không? Trong gian phòng này, mắt Triệu Trinh dường như cũng biến thành màu vàng. Địch Thanh nhìn thấy đôi mắt đó của anh ta thì lạnh sống lưng, khẽ nói: - Ta đương nhiên sẽ không nói.