Sao vẫn cứ luôn thích em

Chương 20 : Khéo vậy, anh cũng ở trong này?

Kim tiên sinh ổn định đi từ trong phòng ra, Hứa Tiễu Tiễu hừ nhẹ nhảy dựng lên đi ra ngoài. Trong đầu lại đang tự hỏi: Từ lần trước gặp Giai Giai, cô liền cảm thấy không thích hợp. Tựa hồ tất cả hành động của cô, Giai Giai dường như đều biết. Toàn bộ thật sự đều là trùng hợp sao? Nghĩ như vậy, cô từ Câu Lạc Bộ đi ra ngoài. Có một chiếc xe đỗ ngoài cửa, cô lườm một cái, thu hồi ánh mắt, định tiếp tục đi về phía trước lại bỗng nhiên quay đầu lại nhìn. Chiếc xe này không phải xe của Hứa Mộc Thâm sao? Sao lại ở chỗ này? Cô đi tới bên cạnh xe. Chỉ thấy cửa xe mở ra, gương mặt Hứa Mộc Thâm lạnh tanh xuất hiện trước mặt cô. Hứa Tiễu Tiễu kinh hỉ nhìn anh, vươn tay chào hỏi: "Anh cả, khéo vậy, anh cũng ăn cơm ở trong này?" Ngay sau đó, cánh tay của cô bị người bắt lấy, của cô cánh tay lại bị kéo lấy, một cái kéo mạnh khiến Hứa Tiễu Tiễu lảo đảo, trực tiếp bị túm gục ở trên ghế sau! "Rầm!" Cửa xe đóng lại, xe khởi động. Hứa Tiễu Tiễu ngẩng đầu lên, sờ sờ bị va chạm lên men cái mũi, "Anh cả, anh làm gì vậy?" Hứa Mộc Thâm như là một tảng băng nhìn thẳng về phía trước, không nói một câu nào. Giống như người vừa rồi kéo cô không phải là anh. Hứa Tiễu Tiễu ngượng ngùng xoa cái mũi. Nhịn lại nhịn, vẫn là nhìn về phía lái xe mở miệng, "Bác tài, chúng ta đang về nhà họ Hứa sao?" Lái xe nghe nói như thế, nhìn Hứa Mộc Thâm từ kính chiếu hậu, thấy toàn thân anh phóng ra khí lạnh, sợ tới mức nuối nước miếng, đáp: "Vâng." Hứa Tiễu Tiễu nhíu mày "Nhưng tôi còn có việc! Phiền anh đưa tôi đi trung tâm hội nghị thế kỷ bên kia một chuyến." Hứa Mộc Thâm nghe nói như thế, ánh mắt lạnh hơn. Vừa mới tranh giành nhân tình xong, bây giờ đi trung tâm hội nghị thế kỷ, là theo Kim tiên sinh kia có hoạt động khác? Lại vẫn chưa đủ xấu hổ sao? Tay Hứa Mộc Thâm để trên đùi năm thật chặt, cố nén lửa giận, nhìn cô một cái. Cái nhìn đó khiến Hứa Tiễu Tiễu cảm giác như bị đóng băng, không dám nói tiếp nữa. Bỏ đi….. Người đàn ông này không biết nổi điên làm gì, mình vẫn lại là không nên trêu chọc anh. Chẳng qua là trở về nhà họ Hứa trước thôi! Nghĩ như vậy, cô dựa vào xe cố gắng giữ khoảng cách với người đàn ông lạnh lùng này. Nửa giờ sau, nhà họ Hứa. Xe ngừng lại, Hứa Tiễu Tiễu mở cửa xe "Cái đó, anh cả, cám ơn anh ~ tôi đi làm đây ~ " Nói xong, liền đi ra ngoài. Nhưng vừa bước được hai bước, liền nghe thấy thanh âm phía sau: "Bắt lấy cô ấy." Lời này vừa buông ra, cánh tay lại bị bị người ta bắt lấy. Hứa Tiễu Tiễu sợ ngây người. Cô mở to hai mắt nhìn, vùng vẫy: "Anh cả, anh, anh làm gì vậy?" Hứa Mộc Thâm không nói chuyện, chỉ là xuống xe đi ở phía trước. Lái xe liền kéo cô, đi theo sau Hứa Mộc Thâm. Lầu hai, Hứa Tiễu Tiễu bị đẩy mạnh vào trong phòng khách. Cô lảo đảo ổn định thân thể, quay đầu nhìn thấy cửa bị đóng lại một tiếng "cạch " như là đóng lại từ bên ngoài. Cả người cô hoàn toàn lờ mờ. Không rõ như thế nào, Hứa Mộc Thâm làm cái gì vậy. Cô gục ở cửa, vuốt cửa phòng, "Anh cả, anh cả, thả tôi ra! Anh muốn làm gì?" Trả lời cô chỉ là thanh âm của bác tài: "Tiểu thư, tiên sinh nói khi nào cô biết lỗi lầm của mình, khi đó mới thả cô ra." Hứa Tiễu Tiễu:...! Cô kinh ngạc đứng ở đằng kia, trợn mắt há hốc mồm. Cô làm sai cái gì? Người đàn ông này có bị bệnh không?