Sao vẫn cứ luôn thích em

Chương 120 : anh nhất định là điên rồi

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTiếng của Hứa Tiễu Tiễu rất dễ nghe, nhưng hơi thở không đủ, bất luận hát cái gì đều như nhau. Đơn giản nhất là hát nhạc thiếu nhi, có thể hát khiến cho người ta cảm thấy hai tai nghe âm thanh ma quỷ. Hơn nữa, cô hát đến câu "Một con không có lỗ tai, một con không có cái đuôi, thật là kì quái...." Lúc đó, bàn tay còn đặt trên lỗ tai, sau đó lại cong mông, uốn éo, vẫy vẫy hai tay. Hứa Mộc Thâm:..... Hai mắt cô sáng lên, vừa hát vừa nhảy, mồ hôi chảy ròng. Bộ dáng ầm ĩ kia, làm sao có nửa phần bộ dáng im lặng? Hứa Mộc Thâm đứng một chỗ, đi lên phía trước, "Xuống dưới." Hứa Tiễu Tiễu căn bản là không để ý đến anh, tiếp tục hát. Hứa Mộc Thâm có chút bất lực, cuối cùng đêm khăn ướt ném sang bên cạnh, ngồi ở trên ghế bàn học, nhìn cô. Giọng hát khó nghe, có chút không thể lọt vào tai. Nhưng mà nghe, nhìn, anh hoảng hốt phát hiện. Bộ dáng của cô, giờ phút này có lại rất đáng yêu. Làm cho anh không chút nào phản cảm, ngược lại tâm dần dần tĩnh lặng. Không biết cô hát đến bao lâu, nhảy bao lâu, cõ lẽ là đã mệt, dưới chân của cô xiêu vẹo, người phía trên bàn học thẳng tắp ngã xuống. Hứa Mộc Thâm hoảng sợ, lập tức đứng lên, vươn cánh tay, chụp được cô. Nhưng mà anh đã xem nhẹ sức lực người phụ nữ uống say, bị cô một phát nhào vào, anh liền ôm cô té lăn trên đất."Bịch!" Tấm thảm rất dày, làm anh không có cảm giác đau đớn. Nhưng mà ngay sau đó, liền cảm giác hơi thở pha lẫn mùi rượu truyền tới. Một đôi môi mềm mại dán lên môi anh. Ầm! Giống như năm tiếng sấm, đại não Hứa Mộc Thâm nháy mắt liền trống rỗng. Anh kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn chằm chằm mắt cô đang phóng đại trước mắt, nhìn đến khi cô nhắm mắt lại, giống như là ăn được cái gì rất ngon, không muốn nhả ra. Anh hầu kết giật giật Chỉ cảm thấy máu trong người đang chảy về một chỗ, Khiến hắn rất khó chịu. Đây không phải lần đầu tiên bọn họ hôn môi. Nhưng mà trước đây, đều không làm anh kích động và không thể kháng cự như vậy. Thậm chí trong lòng anh còn nảy ra một ảo tưởng. Không cần đẩy cô ra.....Muốn nhiều hơn nữa.... Anh nhất định là điên rồi. Ánh mắt Hứa Mộc Thâm trầm xuống, dùng sức đẩy ngã Hứa Tiễu Tiễu sang bên cạch. Anh chật bật ngồi dậy, mồm mở to thở hổn hển, đứng lên, vừa chuẩn bị đi thì đột nhiên lại nghe được tiếng nức nở của cô gái phía sau. Anh sửng sốt quay đầu, liền thấy Hứa Tiễu Tiễu ôm đầu gối, nhỏ giọng khóc nức nở. Bộ dáng kia, giống như con mèo nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ. Tim, lại nhão ra. Anh thoáng chốc bối rối,vẫn là không đành lòng bỏ chạy lấy người, đi về phía cô, thân thể ngồi xổm xuống hỏi: "Làm sao vậy?" Chẳng lẽ lúc nãy đẩy cô, đã đụng trúng chỗ nào? Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, chỉ thấy cô tủi thân cầm lấy tay anh. Chậm rãi đưa bàn tay anh tới sườn mặt cô, cọ cọ. Làn da cô nhẵn nhụi trắng mịn, khiến cho anh có chút yêu thích không muốn buông tay, nhưng mà ngay sau đó, sắc mặt HỨa Mộc THâm liền đen lại. Bởi vì! Cô thế nhưng lại túm lấy ống tay áo của anh, chùi nước mắt. Người có bệnh sạch sẽ như anh, thấy trên ống tay áo của chính mình một mảng ướt sũng, hận không thể ngay lập tức đem cô ném ra của sổ bên ngoài! Ngay lúc anh đang ghét bỏ, cô lại đột nhiên ha miệng to gào khóc. Hứa Mộc Thâm không nghĩ tới cảm xúc của cô lại thay đổi nhanh đến như vậy, lập tức sững sờ tại chỗ.