Sao thủy

Chương 7 : Làm nũng

Edit: Vũ Quân Khi nhìn thấy Thẩm Nhĩ Nhu tươi cười đi từ chỗ Ôn Diễn Hàng về, Quý Tinh bắt lấy tay cô, khiếp sợ nói: "Cậu và cậu ta chín rồi hả?" "Không có, không có, không phải quá quen thuộc, bọn tớ chỉ là bạn bè?" Thẩm Nhĩ Nhu nói. Từ sau lần uống trà sữa đó, đã hơn một tuần. Thẩm Nhĩ Nhu cảm thấy khoảng cách giữa hai người đã gần hơn. Thường thường khi cô hỏi anh sẽ trả lời, tuy không phải rất thân thiết nhưng tốt xấu gì vẫn có giao lưu. Đây là một dấu hiệu tốt, chứng tỏ anh đang dần mở lòng với cô, bọn họ có lẽ...... Thật sự là bạn bè. Quý Tinh giống như nhìn thấy quỷ: "Bạn bè?" Cô nhìn về phía Ôn Diễn Hàng phát hiện anh cũng đang nhìn mình chằm chằm, vội vàng ngậm miệng, ngồi thẳng người lên, lẩm bẩm: "Đáng chết...... Nói to quá bị nghe thấy rồi?" Thẩm Nhĩ Nhu che miệng cười trộm. Nhưng mà.... Rất nhanh cô đã cười không nổi. Cô có kinh nguyệt. Rất đau. Sau khi tan học Quý Tinh vội vội vàng vàng chạy tới phòng y tế lấy thuốc giảm đau cho cô. Thẩm Nhĩ Nhu suy yếu nằm trên mặt bàn, cô nhẹ nhàng thở dốc rên hừ hừ, trong bụng giống như đang có sợi dây thừng không ngừng siết chặt, lục phủ ngũ tạng đều đau đớn thấm ra mồ hôi lạnh. Cái bàn bị gõ hai tiếng, Thẩm Nhĩ Nhu tưởng là Quý Tinh, nhắm hai mắt làm nũng: "Đau... đút cho tớ đi." Người đứng trước mặt cô rõ ràng ngẩn ra, dừng hai giây, lại nói: "Nằm bò như vậy thì đút kiểu gì?" Thẩm Nhĩ Nhu lập tức phản ứng lại, dựng thẳng sống lưng nhìn anh, vẻ mặt xấu hổ xin lỗi, vừa định từ chối, bình nước đã đặt bên miệng, bên trong là nước ấm vừa lấy, hơi nước bốc lên mờ mịt, cách một tầng sương mù, cô có thể thấy biểu cảm mơ hồ của Ôn Diễn Hàng. Anh đứng bên cạnh cô, cánh tay cứng đờ đem bình giữ ấm màu trắng giơ lên bên miệng cô. Thấy Ôn Diễn Hàng không có ý muốn đem bình nước lui ra, cũng là cô yêu cầu anh đút cho mình uống. Thẩm Nhĩ Nhu đành phải căng da đầu mở miệng, Ôn Diễn Hàng giơ bình nước hơi hướng về phía trước, dòng nước ấm áp chảy vào trong miệng cô, cái miệng nhỏ của Thẩm Nhĩ Nhu nuốt xuống. Trong đầu Ôn Diễn Hàng nghĩ đến tư thế Tiểu Băng uống nước rất giống cô, cũng ngoan như thế này. Chỉ là, Tiểu Băng dùng đầu lưỡi liếm. Anh không thể khống chế bắt đầu tưởng tượng...... bộ dáng Thẩm Nhĩ Nhu duỗi đầu lưỡi ra. Hô hấp càng thêm gấp gáp, ánh mắt buồn bã. "Có thể......" Thẩm Nhĩ Nhu nhẹ giọng nói, đẩy đẩy tay anh, đôi mắt và môi đều nhiễm nước lấp lánh. Ôn Diễn Hàng lấy lại tinh thần, buông bình nước xuống. "Thoải mái hơn chưa?" Ôn Diễn Hàng hỏi cô. "Rồi rồi. Cảm ơn cậu......" Thẩm Nhĩ Nhu trả lời, xấu hổ đến sắc mặt đỏ bừng. Quý Tinh trở lại lớp nhìn thấy cảnh tượng... Ôn Diễn Hàng đứng, Thẩm Nhĩ Nhu ngồi, trên mặt Ôn Diễn Hàng biểu cảm dịu dàng còn vẻ mặt Thẩm Nhĩ Nhu thẹn thùng. Cô tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. Cuối cùng là Ôn Diễn Hàng nhìn thấy cô, biểu cảm lập tức lạnh xuống, trở lại vị trí của mình. "Vừa rồi các cậu làm cái gì vậy?" Giọng nói của Quý Tinh kích động. "Không có gì." Thẩm Nhĩ Nhu theo bản năng giấu diếm tình huống có chút ái muội vừa rồi. "Hai người các cậu vừa thấy nhất định là có chuyện mờ ám nhé?" "A..... Tớ đau...... Bụng đau......" Thẩm Nhĩ Nhu không muốn nhiều lời, đáng thương vô cùng khóc lóc nói. "Thôi được rồi... Mau uống đi, tiểu đáng thương của tớ." Quý Tinh vội vàng lấy thuốc giảm đau, quan tâm cô có đau hay không, cũng đã quên truy cứu chuyện vừa rồi. ... Thẩm Nhĩ Nhu trở về nhà. Vương Lệ Trân đã ngồi trên bàn cơm chờ cô ăn cơm, nhưng sắc mặt lại có chút khó coi. "Sao vậy ạ?" Thẩm Nhĩ Nhu buông cặp sách hỏi. "Ba con đêm nay không về." Vương Lệ Trân thở dài một hơi. Thẩm Nhĩ Nhu nghĩ đến đời trước ba mẹ khắc khẩu, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không ổn, vẫn không có cách nào thay đổi sao? Ngay cả khi cô ngoan ngoãn như vậy, vẫn không thể thay đổi quan hệ giữa ba mẹ? "Con nói đi, có phải ba con có người ở bên ngoài không?" Vương Lệ Trân cầm tay cô sốt ruột gấp gáp hỏi. "Không có đâu, mẹ yên tâm, nhân phẩm của ba con thế nào mẹ còn không biết sao?" Thẩm Nhĩ Nhu nắm tay bà, cực kì tin tưởng. Cô tin ba mình, cũng cảm thấy những phiền não của mẹ cô ở đời trước đều là giả, ba cô công việc bận rộn, mẹ cô chỉ là quá mức nhàm chán mới suy nghĩ lung tung. "Thật vậy sao, đúng vậy, nhân phẩm của ba con tốt ta mới gả cho ông ấy, ông ấy hẳn là không phải cái loại đàn ông có tiền sẽ hư hỏng." Vương Lệ Trân tự lẩm bẩm. "Ăn cơm ăn cơm." Vương Lệ Trân hòa hoãn một chút, nhận lấy bát cơm từ Thẩm Nhĩ Nhu. .... Ôn Diễn Hàng ngồi trên sofa, hai mắt nhìn chăm chú vào Tiểu Băng đang uống nước, cầm lòng không đậu mà nhớ tới bộ dáng Thẩm Nhĩ Nhu uống nước chiều nay. Cúi thấp đầu, bộ dáng ngoan ngoãn. Đầu lưỡi con mèo hồng hồng xinh đẹp, lè ra rụt vào rất nhanh. Còn cô? Khi tan học anh thấy cô không thoải mái nằm trên bàn, lấy tay che bụng, hai mắt nhắm lại khổ sở rên rỉ, anh đoán là cô bị đau bụng kinh. Cho nên mới đi lấy thêm nước cho cô, cô lại làm nũng muốn anh đút? Lúc ấy anh có chút sửng sốt, nhưng vẫn tùy theo tâm ý động tay. Thẩm Nhĩ Nhu làm nũng với anh cảm giác không tồi. Đút Thẩm Nhĩ Nhu uống nước, cảm giác không tồi. Chăm sóc Thẩm Nhĩ Nhu cảm giác cũng không tồi. ... Bất tri bất giác, kì thi đã tới gần. Quý Tinh thu lại các loại tạp chí có trai đẹp, hết sức tập trung bắt đầu ôn tập, quyết tâm không đứng đầu lớp từ dưới lên. Thẩm Nhĩ Nhu cũng càng thêm nghiêm túc ôn tập, lần đầu tiên cao tam kiểm tra đương nhiên phải thận trọng một chút. Cô quan sát Ôn Diễn Hàng thấy anh vẫn giống như bình thường, lúc nên nghe giảng thì nghe giảng, lúc nên đeo tai nghe thì đeo tai nghe, lúc nên nhắm mắt dưỡng thần thì nhắm mắt dưỡng thần, một chút cũng không vì kiểm tra mà đặc biệt chuẩn bị cái gì. Khi có kết quả, anh vẫn đứng thứ nhất. Thẩm Nhĩ Nhu không khỏi cảm thán anh đúng là thiên tài, lại nhớ tới kết cục đời trước của anh, tư vị trong lòng cô khó nói nên lời. Cô kiểm tra cũng không kém, nằm trong top 10 của lớp, nhưng cô không dám biểu hiện quá vui mừng vì...... Quý Tinh không tốt lắm. Quý Tinh nằm trên bàn kêu rên: "Làm sao bây giờ...... Tớ xong rồi." "Lần sau nỗ lực. Không phải có tiến bộ một chút sao?" Thẩm Nhĩ Nhu an ủi. "Nhưng mà vẫn không khá hơn là bao, tớ không hợp với cái lớp này..." Quý Tinh tủi thân khóc huhu. "Mỗi ngày tiến bộ một chút, lúc thi đại học cậu có thể đỗ vào 985*" "Mượn lời nói may mắn của cậu." (*985: Dự án 985 Bộ Giáo dục hỗ trợ 30 trường Đại học thành lập các trường đẳng cấp thế giới và Đại học cấp cao, hiểu nôm na là trường tốt) ...... Sau khi kiểm tra lại đổi chỗ ngồi một lần nữa. Ôn Diễn Hàng đeo cặp xếp đầu hàng. Xuyên qua cửa sổ, Thẩm Nhĩ Nhu thấy anh không chút do dự chọn vị trí ban đầu, kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó lấy ra tai nghe đeo lên. "Nhu Nhu, hẹn gặp lại, chúng ta không thể lại ngồi cùng bàn. Tớ sẽ nhớ cậu." Thẩm Nhĩ Nhu thấy Quý Tinh nhắn tin cho cô, lại liếc mắt nhìn Ôn Diễn Hàng, trong lòng đã có quyết định. Rất mau liền đến lượt Thẩm Nhĩ Nhu. Ôn Diễn Hàng nhấc mí mắt lên nhìn cô. Cô gái sau khi cùng anh nhìn nhau cũng không chút do dự ngồi xuống vị trí ban đầu của mình, cách anh rất gần. Ôn Diễn Hàng không tự giác mà cong khóe miệng, quay đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Thời tiết thật tốt. "Nhu Nhu, tớ yêu cậu!" Quý Tinh lập tức nhảy đến bên cạnh cô, lôi kéo ống tay áo cô giả vờ lau nước mắt. "Cậu có phải thích tớ không, vì tớ mà từ bỏ vị trí học tập tốt?" Quý Tinh dào dạt đắc ý. "Đúng vậy, đúng vậy." Thẩm Nhĩ Nhu bất đắc dĩ.