Sao Mày Chậm Hiểu Thế?
Chương 8 : Tôi vẫn còn độc thân và…
Hú òa, bỏ bê hai đứa nhỏ Phạm Băng Du và Vương Hoàng Lãnh lâu quá rồi, xin lỗi mọi người nhiều.
Thật ra thì ta vẫn còn định lười tiếp, cho đến khi có bạn bình luận giục ta nhanh nhanh lên, lúc đó làm ta phấn khích quá ( tại mọi người ít bình luận quá @@ ) hứa nhất định viết xong trong tuần này, ai dè vừa lười vừa không biết viết gì, nên mãi cũng chả viết chữ nào.
Nhưng lỡ hứa rồi, nên nhất định phải cố gắng, thế là đến ngày cuối cùng của tuần, tức chủ nhật ấy, ta bắt tay vào viết, nhưng chap này có thể hơi ngắn, mọi người thông cảm nha, tại vì ta sợ viết thêm thì không kịp đăng ngay trong ngày, thế thì lỡ hẹn mất.
Nhưng đừng lo ta sẽ viết tiếp sớm, với cả giờ có khá nhiều ý, có khi tuần sau lại được mấy chap, ha ha =))))
Hè rồi, nên ta nhất định cố gắng. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ạ! :’x
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
3 tháng hè trôi qua nhanh chóng với mớ bài tập và những kỉ niệm, thời gian đôi lúc là bạn thân nhưng đôi lúc cũng chính là kẻ thù của con người.
Cậu và nó, từ giờ đã chính thức là học sinh cấp 3 của trường Royal:
– Yahooooo, mình là người nhớn rồi, mình là học sinh cấp 3 rồi, không còn là trẻ con nữa, chờ mãi ngày này, shalalalala….. – Nó, một con bé rất không bình thường trong mắt người đi đường, vừa la hét, vừa ngoáy mông và nhảy múa.
– Nói thật nhé, cái váy của mày rất mỏng manh đấy, khôn hồn thì đi đứng đàng hoàng đi và đừng có la hét làm tao mất mặt như thế. Thêm nữa, mày mới có 16 tuổi đầu thôi, chưa người lớn nổi đâu. – Cậu đi sau nó, vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng đang sôi sùng sục vì ánh mắt của mấy thằng cha đi đường cứ nhìn chằm chằm vào nó.
– Có đẹp trai không? – Nó tròn mắt hỏi cậu và cũng đi đứng đàng hoàng lại.
Nó hỏi một câu hỏi hoàn toàn không ăn nhập nhưng Vương Hoàng Lãnh kia chắc chắn luôn luôn hiểu ý nó.
– Không! – Cậu bực bội : ” Trai đẹp ở đây không ngắm, hỏi hỏi cái beep. ”
– Thế thôi, trai đẹp mới cho nhìn, hố hố. – Nó cười điệu cười khả ố.
-Tao là mĩ nam!
– À, đương nhiên là trừ mấy thằng gay. – Vừa dứt lời, nó liền chạy đi.
– Từ từ thôi, ngã bây giờ. Làm ơn chú ý đến cái váy của mày tí đi. –
Cậu không để tâm đến câu đùa của nó, hiện giờ chỉ đang lo nó sẽ vấp té đồng thời cũng rất bực bội vì cái váy nó đang mặc : ” Kiểu này chắc phải đề nghị nhà trường bỏ ngay mấy cái váy viếc đó quá, bày vẽ làm gì cho lắm, rắc rối, hừ hừ, rồi nếu như lỡ sau này mình với Du có con gái thì….ôi trời ơi, mấy thằng oắt con lợi quá rồi. Không được, nhất định phải nói chuyện này với thầy hiệu trưởng. ”
Tất nhiên là chỉ được cái miệng, vì đồ con gián như cậu chả có tí ti quyền nào cả và điều đó làm cậu bức bối vô cùng.
À, lại nói đến chuyện lên lớp 10, chắc chắn phải nhớ đến việc cậu đã nói là sẽ ” tỉnh tò ” với nó khi hai đứa là học sinh lớp 10. Đúng, và cậu đang định thực hiện nó đây. Nhưng cậu sẽ dùng cách gián tiếp. Tức là bằng những hành động, ánh mắt, lời nói, vân vân và mây mây, cậu sẽ thể hiện tình cảm của mình với nó, để nó tự nhận ra, làm như thế để nó thấy tình cảm của cậu sâu sắc như thế nào. Tuy không biết được tình cảm của nó nhưng cậu chắc chắn nó cũng thích cậu, chỉ là mấy đứa ngơ ngơ như bò đeo nơ như nó chắc chả bao giờ nhận ra được. Còn nếu nó không thích cậu? Thì cũng chả sao cả, cậu sẽ làm nó phải thích cậu, dù sao từ nhỏ đến lớn nó lớn lên cùng cậu, ăn cùng cậu, ngủ cùng cậu, tắm cùng cậu ( khi còn nhỏ ),…mọi thứ trong cuộc sống của nó đều có cái bản mặt đẹp trai của cậu, chẳng có gì phải lo cả. Mà thôi, chắc chắn là con nhỏ Phạm Băng Du đó thích Vương Hoàng Lãnh này mà.
Mải suy nghĩ, cậu và nó đến trường lúc nào không hay. Cậu và nó bước vào trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, đã 3 tháng hè, nó và cậu ngày càng đẹp ra. Bỗng :
– Vèo….vèo….vèo – những viên đá nhỏ lao về phía tụi nó, hai đứa nó dù gì cũng là dân võ nên tránh được một cách dễ dàng.
– Đại ca, chào mừng! Lâu lắm không gặp, nhớ quá! – Minh Béo, bạn thân của tụi nó từ thời mẫu giáo chạy ra, ôm chầm nó và cậu.
Lần lượt những đứa khác là Hạnh Hốc Hác, Dũng Dẹp Lép, Minh Gầy, Huy
Hống Hách, Phong Phập Phệ, Hoa Hai Lưng và Hùng Hổ Báo cũng chạy ra.
Phải, đây là những đứa bạn thân từ thời mẫu giáo mà hiện nay học cùng trường với tụi nó. Đây là một trong số những biệt danh tụi nó đặt cho nhau, mỗi đứa có khoảng vài cái biệt danh, nó và cậu cũng vậy. Có những biệt danh miêu tả ngoại hình hoặc tính cách, cũng có những biệt danh chỉ được đặt bậy bạ, chả liên quan gì đến người cả.
– Cậu đấm vào bụng Minh Béo, cái bụng mỡ của anh chàng làm tay cậu bị bật ra :
– Nói không biết ngượng, đứa nào hôm qua đi chơi cùng cả đám, ăn cho cố vào rồi làm bọn này nháo nhào đi mua Tràng Vị Khang cho uống hả? Là đứa nào vậy?
– Haha, chuyện cũ xin đừng nhắc lại. Hãy sống cho hiện tại và tương lai.
– Không có quá khứ thì chả có hiện tại và tương lai đâu. Mà thằng nào bày ra trò này đấy?
– Thằng Béo chứ ai nữa, nói là thử trình bọn mày xem sao, ăn no rửng mỡ, không có gì làm mà. – Phong, với cái biệt danh Phong Phập Phệ lên tiếng. Thật ra thì cũng khá là khó hiểu, cậu thuộc loại đẹp trai lại dáng chuẩn, thế quái nào mà bọn quỷ kia lại đi đặt cho cậu mấy cái tên vớ vẩn. Hết Phập Phệ lại đến Phấp Phới, Phì Phò, khiến cậu rất muốn đấm bọn kia vài phát. Chắc lại ghen ăn tức ở đây mà.
– Rảnh rỗi thế thì lo mà tập thể dục đi, mày béo quá rồi đấy Béo ạ!
Sau này vận động với vợ, nằm ở trên lỡ đè vợ chết lăn quay ra thì làm sao. – Nó, Du Dâm Đãng đã lên tiếng.
– Bọn mày mở mồm ra là phải đâm chọt tao thì mới chịu được à? Khỏi lo đi, sau này tao sẽ lấy vợ béo tốt, rồi chăm vợ cho béo tốt hơn tao. Vừa khỏi sợ mất vợ, cũng chả sợ đè chết vợ. – Bạn Béo ban đầu còn bức bối, lúc sau đã ưỡn ngực tự hào, chia sẻ về tương lai.
– Xem ai nói kìa. Ra là thế đấy. Nhưng mà béo quá sinh con cũng, chà, khá khổ đó!- Bạn Gầy khẩu xà tâm phật lên tiếng.
Nhìn mặt bạn Béo ngắn tũn không nói nên lời, mấy đứa phá lên cười.
– Reng Reng – Chuông báo vào lớp vang lên, bọn nó vội chào nhau rồi vào lớp.
Cũng 3 tháng rồi mới bước chân vào lớp học, oài, mới thế mà hai đứa nó đã thấy lười vô cùng. Trong cái lớp chuyên Anh này, ngoài những đứa xa lạ ra còn có Dũng và ba đứa khác ở lớp cũ 9A của hai đứa nó. Mọi người trong lớp nhìn thấy hai đứa nó và Dũng thì mừng vô cùng. Hai đứa nó nổi tiếng, cả đám khùng tụi nó cũng nổi tiếng, bạn Dũng tuy không bằng bạn Lãnh nhưng cũng rất đẹp trai. Có ba lão đại tuyệt vời thế thì còn gì bằng.
Lớp còn đang xôn xao, ồn ào thì cửa mở ra, mọi người liền im bặt, giáo viên vào. Người vừa vào, cả lớp đã nhao nhao lên, là thầy giáo, lại còn vô cùng đẹp trai. Mấy bạn nữ mắt bắn ra trái tim chíu chíu. Thầy có mái tóc màu bạch kim, mắt xanh, mũi cao, dáng người chuẩn vô cùng. Đặt túi lên bàn, thầy bắt đầu nói :
– Chào các em, tôi tên là Vũ Minh Thiên, các em cũng có thể gọi tôi là Nicholas, đó cũng là tên của tôi. À, tóc và mắt của tôi đều là đồ thật nhé, vì tôi là con lai. Tôi vừa từ Mỹ về và từ nay sẽ là giáo viên chủ nhiệm cũng như giáo viên bộ môn tiếng Anh của các em. Mong các em giúp đỡ! – Nói xong, thầy nở nụ cười thật tươi nhìn lớp một lượt rồi dừng lại ở chỗ nó – Em tên gì nhỉ?
Nó tròn mắt, đứng dậy :
– Dạ, là Phạm Băng Du.
– Là người Việt Nam nhỉ?
– Vâng, thưa thầy! Không phải người Trung Quốc đâu!
– Haha, được rồi, rất xinh đẹp! Cảm ơn, em ngồi xuống đi. – Thầy nở nụ cười thật tươi nói với nó.
Nó ngồi xuống trong ánh mắt hiếu kì của mọi người, ánh mắt ghen tị của lũ con gái và ánh mắt khó chịu của cậu. Cậu nhìn nó rồi quay sang gườm gườm Minh Thiên.
Minh Thiên dường như nhìn thấy ánh mắt đó, nở nụ cười về phía cậu, rồi nói tiếp :
– Đúng rồi, quên nói, tôi mới 20 tuổi thôi, các em biết về cái khoản nhảy lớp ở Mỹ đấy. Tôi vẫn còn độc thân, và Phạm Băng Du, em thật sự là hình mẫu lí tưởng của tôi. – Nói xong, Minh Thiên nhìn nó và cười rất tươi, trong khi cả lớp vẫn đang tròn mắt, anh lại nói tiếp ( ta đổi cách gọi là anh nhé, không gọi thầy nữa ) – Rồi, giờ chúng ta bắt đầu làm quen chứ nhỉ? Em ngồi bàn đầu, giới thiệu về mình đi.
Cứ thế 2 tiết học để làm quen trôi qua, và giờ ra về đến. Cậu ngay lập tức kéo nó ra khỏi lớp, không quên quăng cho anh một cái nhìn chết người. Đáp lại, chỉ là nụ cười tươi như thường của anh.
” Grrrr, nhìn cái điệu cười đó đi! Hắn ta đang muốn thách thức mình sao? Đang khiêu chiến à? Cẩn thận không Hoàng Lãnh này bẻ hết răng đấy!
Aaaaaaaaa! ”
Vừa ra sân trường, một đám bạn nó, là mấy đứa fan nam của nó chạy lại chỗ nó hỏi han và tặng quà. Nó ham nói quá, bỏ quên mất cậu. Cậu tức, lại chỗ nó, giật tay nó và lôi đi xềnh xệch. Mọi người dù tiếc nuối nhưng cũng không muốn gây sự với cậu, nên đành để lần sau có cơ hội thì nói chuyện với nó tiếp vậy.
Nó thấy cậu tức giận thì ngạc nhiên, im lặng không nói gì. Đi ra khỏi cổng trường một đoạn, cậu dừng lại, quay mặt về phía nó :
– Ê!
– Làm sao?
– Tao nói này, từ nay về sau tránh xa mấy thằng con trai ra một chút, nhớ giữ khoảng cách, cũng đừng có nói chuyện, cười đùa vui vẻ với bọn nó như thế, trừ mấy thằng điên kia (ý nói cái hội từ thời mẫu giáo ấy ạ ) thì đừng thân thiết với mấy đứa con trai khác. Nhưng với mấy thằng điên kia, mày cũng không được quá gần gũi, nhất là khi không có tao. Nghe rõ chưa? À còn nữa, còn ông thầy Minh Thiên gì gì đó, tránh xa tên đó ra, cũng đừng nghe thằng đểu đó nói gì. Nhìn là thấy gian rồi, mày chỉ cần thân và gần với một mình tao là đủ rồi. Ok?
– Tại sao? Mày điên à? Lại giở chứng gì nữa?
– Mày cứ thử làm trái lời tao xem, tao sẽ tức điên lên cho mà xem.
Lúc đó tao có đấm chết mấy tên kia thì mày cũng đừng trách, ghen lên là mất lí trí đó.
– Hả? Ghen? Ghen gì cơ? – Nó há hốc mồm. Gì vậy?
– Thôi, đi về! – Cậu hí hửng : ” Chắc nó hiểu chứ nhỉ? ”
– Về thì về, ra lệnh ai đấy? – Nó đã quăng cái mà mình đang thắc mắc sang một bên.
Từ cổng trường, hai con người khác nhau, ở hai nơi khác nhau im lặng dõi theo hai đứa nó cho đến khi hai đứa nó đi khuất.
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
100 chương
13 chương
180 chương