Cuối cùng cũng tan học. Chu Nam dọn dẹp lại các thứ, đi về ký túc xá, Châu Khả theo sau: "Chu Nam Chu Nam! Giáo sư mới tới vô cùng đẹp trai! Mình muốn học tiếng Pháp..." Châu Khả hưng phấn nói. Chu Nam nhẹ nhàng cười: "Vậy chúc cậu thuận buồn xuôi gió trên con đường theo đuổi tiếng Pháp." "Giáo sư Tô phát âm tiếng Pháp rất dễ nghe, về sau thầy ấy chính là nam thần của mình!" Châu Khả kích động. Chu Nam nhàn nhạt nói: "Hôm qua cậu còn nói sau này phải gả cho Lưu Hạo Nhiên." "Không giống nhau mà! Khó lắm bên cạnh mới có một vị soái ca, cậu không biết sao? Thưởng thức sắc đẹp mỗi ngày sẽ có lợi cho thể xác và tinh thần đấy!" Chu Nam không có cách nào phản bác, cô có hơi tò mò không biết vị giáo sư kia trông như thế nào mà có thể tạo thành phản ứng lớn như vậy. "Châu Khả, cậu có ảnh chụp không, cho mình xem với." "Trên tạp trí chính thức của Tieba có đó, cậu tự xem đi." Châu Khả cúi đầu bảo vệ bức ảnh quý giá của mình, không ngẩng đầu lên. Chu Nam mở Tieba, quả nhiên thấy mấy bài đăng hót đều là của vị giáo sư này. Sơ mi trắng, Chu Nam híp mắt, sao vị giáo sư này nhìn có chút quen mắt? Phóng to thêm một chút, Chu Nam giật mình! Đây không phải là học trưởng đẹp trai ôm mèo trong trường học hôm đó hay sao? Sao lại biến thành giáo sư rồi? Mình còn xin phương thức liên hệ của người ta nữa? Chu Nam nhìn chằm chằm người đàn ông trên màn hình, so với ngày hai người ngẫu nhiên gặp nhau thì anh ăn mặc chỉnh tề hơn nhiều, tóc tai cũng được chải chuốt tỉ mỉ, duy chỉ có khí chất lãnh đạm và đôi mắt ôn nhuận kia là không thay đổi. Tim Chu Nam đập dồn dập, cô tắt di động đi, nằm ngửa trên giường, mang tai nghe vào tùy tiện mở một bài hát. "Trying to forget you. Im all alone. In a ghost town. Theres a beautiful madness. Inside my soul. And I cant stop. Thinking of you. Walking on a lonely avenue. Are you are you are you." (1) "Là anh sao." Chu Nam lẩm bẩm nói, ngủ lúc nào không hay. Bởi vì sự xuất hiện của Tô Hành, học viện ngoại ngữ đột nhiên sôi động hẳn lên. Hôm nay, Châu Khả lại tính trốn tiết toán cao cấp để đi gặp nam thần của cô ấy, Chu Nam nằm bò trên bàn, buông di động xuống, đột nhiên nói: "Mình đi với cậu." "Hả? Được!" Châu Khả có chút kinh ngạc, cô ấy vui vẻ vỗ vai cô, nói: "Chúng ta mau đi thôi, nếu không đi sớm sẽ không chiếm được chỗ tốt đâu!" Chu Nam nhìn đôi giày hơi cao của mình, bất đắc dĩ bị Châu Khả lôi tới phòng học tiếng Pháp. Hai cô đến sớm hơn gần nửa tiếng so với giờ học, không ngờ là ở đây đã có hơn phân nửa phòng có người ngồi. Chu Nam tính ngồi ở hàng ghế thứ ba, nhưng không nghĩ tới Châu Khả lại lôi cô ngồi ngay vị trí chính giữa của hàng ghế thứ hai. "Tới cũng tới rồi, sao lại không ngồi ở vị trí dễ nhìn nhất được!" Không đợi Chu Nam nói, Châu Khả đã đặt mông ngồi xuống. Chu Nam nhìn bục giảng gần trong gang tấc, đỡ trán: "Hy vong thầy ấy không nhớ mình." Chu Nam thầm nghĩ trong lòng. Chỉ một lát sau, người tới càng lúc càng đông. Từ lúc lên đại học đến nay, Chu Nam chưa từng thấy cái lớp nào mà đông tới như thế này, thậm chí còn có người đứng ngoài cửa, họ đều muốn tới xem vị nam thần trong truyền thuyết này trông như thế nào. "Giáo sư tới rồi." Không biết ai là người hô lên, tất cả mọi người an tĩnh lại, ngẩng đầu chờ mong. Chỉ thấy một đôi chân dài bước vào phòng học, Tô Hành đi chầm chậm, trên người mang một loại khí chất khó tả, cứ như thể anh không phải là giáo sư mà là một người mẫu thời trang. Anh đi lên bục giảng, đứng thẳng. Chu Nam cẩn thận đánh giá anh, đường nét sạch sẽ, gọn gàng, môi mỏng mím lại tạo thành một đường cong duyên dáng. Anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, cúc áo cài cẩn thận, không đeo cà vạt, cổ áo hơi mở ra, ngon tay thon dài tùy tiện đặt lên bục giảng. Chu Nam là tay khống(2), rất thích nhìn tay người khác: "Không biết khi viết sẽ trông như thế nào..." (2): thích tay đẹp. Trong lúc cô còn đang suy nghĩ lung tung, anh đã nói: "Xem ra các bạn đều rất thích tiếng Pháp." Tô Hành cười cười, các đường nét trên gương mặt càng thêm đẹp, ánh mắt đảo quanh lớp nói: "Như thế này đi, hôm nay học: lindicatif, Iimperatif, leconditionnel, lesubjonctif), Iinfinitif), leparticipe(3) nhé." (3): hình như là chia động từ theo thời gian. Tiếp theo đó Chu Nam rơi vào trạng thái mê mang. Cô nghe không hiểu một chút nào, cũng không biết rốt cuộc thì anh đang nói về cái gì, cô chỉ đơn giản biết được rằng giọng của anh rất dễ nghe. Tô Hành phát âm rất hay, có điều hướng cảm xúc, trong trầm ổn có một chút lãng mạn. Chu Nam như đi vào cõi thần tiên, nghe giọng của anh, tâm tình như lặng xuống, không có gì ngoài bình yên. Chu Nam ngẩng đầu nhìn anh, có lẽ đây chính là sức hút của người đàn ông này. Nói một hồi, Tô Hành yêu cầu mọi người đọc ví dụ mấy lần. Các sinh viên đồng thanh to giọng đọc vang dội, Tô Hành đột nhiên nói: "Dừng lại." Anh khẽ nhíu mày: "Âm R phát âm sai rồi, mọi người luyện thêm, 5 phút sau kiểm tra." Trong phòng học vang lên tiếng kêu rên. Bên cạnh có người oán giận: "Xong rồi xong rồi, tôi vẫn chưa phát âm được âm lưỡi, nếu một mình phát âm thì mất mặt lắm!" Châu Khả cũng khẩn trương, nhỏ giọng nói với Chu Nam: "Sao không gọi nhóm, mình đâu có biết gì!" Chu Nam nghiêm túc nghĩ: "Chúng ta giả bộ đọc nhẩm đi, giáo sư nhất định sẽ không gọi chúng ta đâu." Nói xong còn tự gật đầu, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý. Châu Khả nhìn cô nói như thể lời thề son sắt nên cũng yên lòng phần nào. 5 phút trôi qua rất nhanh, Tô Hành nhàn nhạt liếc nhìn một vòng phòng học, nói: "Có bạn học nào muốn tự nguyện không?" Phía sau yên lặng một hồi Tô Hành cười ra tiếng, lại quét mắt nhìn phòng học, đụng trúng ánh mắt Chu Nam. "Không xong rồi!" Trong lòng Chu Nam vang lên hồi chuông cảnh báo. Quả nhiên, Tô Hành nhìn cô chậm rãi nói: "Bạn học này nhìn có vẻ rất tự tin, vậy em đứng lên đọc đi." Châu Khả không nhịn được phụt cười ra tiếng. Chu Nam đỡ trán, đứng dậy, đón lấy ánh mắt của Tô Hành, hơi hơi ngẩng đầu nhỏ giọng nói: "Em không biết." "Không biết?" Tô Hành nhìn cô, như thể cô không giống với sinh viên lớp mình. Anh nhìn sổ điểm danh: "Em tên gì?" Ngữ khí bình đạm, giống như hỏi cô hôm nay ăn món gì. "Em tên Chu Nam, tới dự thính." Chu Nam giải thích. Trong lòng Tô Hành hiểu rõ, nhàn nhạt nói: "Ngồi xuống đi." Chu Nam nhẹ nhàng thở ra, cảm giác có chút xấu hổ, sau đó cô không dám ngẩng đầu nữa, cứ vậy đến hết tiết. Chu Nam nghĩ thầm, có lẽ anh không còn nhớ cô nữa. Cũng không biết tại sao cô lại tới đây dự thính, là vì tò mò vị giáo sư trong truyền thuyết này hay là vì bị nóng đầu do lần gặp gỡ lần trước. Chu Nam cũng không biết rõ chính mình. Sau khi kết thúc tiết học Châu Khả nói muốn đi loanh quanh một mình, Chu Nam thì lại đi tới cái hồ kia. Có lẽ là bởi vì còn đang trong giờ học cho nên bên hồ không có người, mặt hồ tĩnh lặng, bốn phía an tĩnh, Chu Nam tùy ý vén góc váy ngồi xuống tảng đá bên hồ. Chu Nam nhìn gợn sóng nhỏ thỉnh thoảng hiện lên mà ngẩn người. Sắp tới Quốc khánh rồi. Chu Nam nghĩ, thời gian trôi nhanh thật, cô không biết 7 ngày nghỉ đó mình muốn đi đâu, muốn làm gì. Quay về ngôi nhà không có hơi người kia hay là lại một mình ở lại ký túc xá? Chu Nam có chút bực bội, thấy quanh đây không có ai, cô rút một điếu thuốc ra châm. Cảm nhận khói thuốc tràn vào trong khí quản, Chu Nam thoải mái thở ra một hơi, cô thuần thục nhả ra một vòng khói. Đối với cô mà nói, tình thân, tình yêu, tình bạn đều quá xa vời không thể với tới, tất cả những gì Chu Nam có chỉ còn lại mỗi một điếu thuốc. Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên một bóng đen bao phủ lấy toàn thân cô. Cô kinh ngạc chớp mắt ngẩng đầu lên, thấy Tô Hành đã đứng ở trước mặt cô, hơi hơi khom lưng, giọng nói bình đạm: "Hút thuốc?" ________ (1) Bài Sign của Deamn.