Sản Bào FULL

Chương 11

Edit: Sakura Trang “Nào chậm thôi, như thổ phỉ nhỏ vậy, cũng không có anh em nào đoạt của con.” Dương Lịch Thanh bị nó cắn đau, vỗ vỗ mông đít nhỏ đầy thịt, chọn tư thế thoải mái tựa ở trên ghế sa lon, bên này Lý Vi đã lấy các tầng đựng trong cặp lồng ra. Lý Vi không biết làm cơm, hồi đầu nấu nước tráng bình sữa cũng bị nước sôi bắn vào tay, nội trợ trong nhà chủ yếu do bảo mẫu là dì Triệu làm, hỗ trợ quét dọn, mua thức ăn, nấu cơm. Lý Vi chủ yếu là chăm con, dọn phân dọn nước tiểu, chơi cùng và dỗ con ngủ, rảnh rỗi thì vẽ thiết kế cho đỡ chán. Mỗi ngày giữa trưa ôm trẻ sơ sinh bao lớn bao nhỏ chạy đến công ty cũng đã vất vả. Vốn phu phu hai người thương lượng ban ngày Dương Lịch Thanh không ở nhà liền cho đứa bé uống sữa bột hoặc là uống sữa mẹ đã vắt từ trước, không nghĩ tới nhóc con kia không chỉ không uống sữa bột, ngay cả sữa mẹ vắt sẵn trong bình cũng nghiêng mặt tránh đi, tránh trái tránh phải nhưng nhất quyết không chịu há mồm. Lý Vi tức giận nói xem nó có thể chống được bao lâu, chiều tối Dương Lịch Thanh vừa mở cửa ra, chờ cậu chính là ‘tiếng chào đón’ rung trời động đất, nghe mà lòng cậu đau muốn chết, Lý Vi nhìn đứa bé khóc thảm như vậy tim cũng nhũn ra, liền bảo Lý Vi đưa đi, tuy rằng đứa bé người lớn đều vất vả chút, nhưng mà giữa trưa một nhà ba người có thể ăn cơm bên nhau cũng không tồi. Hôm nay cơm trưa là sườn đậu đen hầm cách thuỷ, đậu hũ cay, cải thìa xào tỏi, trong bình giữ nhiệt còn có canh đuôi bò đậu hũ nóng hổi. “Anh ăn trước đi, em cho Tiếu Tiếu bú xong thì ăn, đợi lát nữa còn phải gặp khách hàng.” “Vậy hay là ăn một chút gì trước đi đã, đừng để bụng đói.” Lý Vi đưa thìa đến gần, Dương Lịch Thanh đã dày công tôi luyện ra kỹ thuật ăn cơm một tay rồi. “Nào há mồm.” Dương Lịch Thanh múc cơm, há mồm ăn đậu hũ cay Lý Vi đút. “Ngày nào cũng phải ôm con đến như này anh vất vả rồi.” “Cái này có gì mà vất vả, mỗi ngày chỉ có thay tã cho nhóc con này, ôm nó đi công viên đi dạo, không vất vả bằng em phải đi gặp khách hàng.” “Lý Vi, em định nói…” Trong lòng Dương Lịch Thanh vẫn băn khoăn, Lý Vi tốt nghiệp đại học hàng đầu, đi vào công ty của cậu công tác, thành tích ưu tú đúng là đang trong gia đoạn phát triển nhất, chăm con nhàn rỗi ở nhà vài năm, bạn cùng lứa tuổi rất nhanh sẽ vượt qua anh. Dương Lịch Thanh luôn cảm thấy đối với anh như vậy là không công bằng, nhưng đứa bé nhỏ như vậy, cả hai đi làm giao hết cho bảo mẫu hai người đều lo lắng, cũng không thể nhờ cậy cha mẹ, tình huống hiện tại là phương pháp giải quyết tốt nhất sau khi hai người đã thương lượng kỹ càng. “Anh hiểu.” Nhét một miếng sườn vào trong miệng Dương Lịch Thanh. “Em lo lắng trong lòng anh sẽ khó chịu, không có, lão bà. Thật sự không có đâu. Đây đều là do anh lựa chọn thôi, kết hôn với em, quyết định đẻ con, chăm sóc cho con, đều là chuyện anh muốn làm, có thể bên em, mỗi ngày anh đều cám ơn ông trời còn không kịp, hiện tại lại thêm nhóc thúi này, anh không muốn gì hơn nữa.” “Ừm.” Cảm thấy một bên mút cũng được rồi, Dương Lịch Thanh quay đầu bảo bảo lại, há mồm ăn cải thìa Lý Vi kẹp cho cậu. “Hơn nữa.” Lý Vi tà cười gian. “Giống như anh, kết hôn với em trải qua quảng thời gian sinh hoạt như tiểu bạch kiểm*, bao nhiêu đàn ông tranh vỡ đầu muốn mà không được đó.” *tiểu bạch kiểm: Ngoài nghĩa là người con trai hiền, nhu nhược quá mức, công tử bột thì còn có nghĩa là trai bao “Tranh cái đầu anh ấy.” Dương Lịch Thanh cúi đầu xuống, như hiện tại, trong ngực ôm đứa con, ăn cơm trưa với chồng mình, trên đời này còn chuyện gì hạnh phúc hơn đây. Cài lại cúc áo, thắt cà vạt vào, tiểu bảo bảo nằm trên ghế sa lon phun nước miếng nhìn cha thắt cà vạt cho mẹ, kỹ thuật đeo cà vạt của Lý Vi là do Dương Lịch Thanh dạy, học được thì hầu như đều là anh thắt cho Dương Lịch Thanh. Anh cảm thấy đây là một đặc quyền, chỉ có người thân mật nhất mới đeo cà vạt cho đối phương. Chỉnh cẩn thận lại cà vạt ngay ngắn, người đàn ông nhân ở trước mắt, ngũ quan thâm sâu đầy nam tính, cho dù đi đến đâu đều là tiêu điểm ánh nhìn của mọi người, mà cậu cũng là vợ của mình, mẹ của con mình. Nhìn đường cong bờ môi khêu gợi của đàn ông, Lý Vi nhịn không được đến gần hôn lên. Đầu lưỡi trong miệng không ngừng hoạt động, từ vừa mới bắt đầu chạm nhẹ đến dần dần làm sâu, hai tay Dương Lịch Thanh ôm lấy Lý Vi, đầu lưỡi hai người không ngừng cuốn vào nhau, tay Lý Vi cũng không nhịn được vuốt ve từ bả vai đến bên hông, sau đó hai tay cách quần tây vuốt ve bờ mông Dương Lịch Thanh. Cảm thấy lại hôn tiếp sẽ châm lửa mất, Dương Lịch Thanh đẩy ngực Lý Vi, muốn tránh ra nhưng hai tay Lý Vi ngược lại càng quấn chặt cậu hơn, bờ môi vội vàng đuổi theo không muốn tách ra, người không biết nhìn còn cho là hai người bọn họ sắp sinh ly tử biệt. Dương Lịch Thanh bị hôn đến thở gấp, cơ thể bắt đầu hơi nóng lên, phát nhiệt, đầu óc bởi vì thiếu dưỡng khí mà mơ hồ, cho đến khi cậu cảm giác hai cánh tay Lý Vi, cách áo của cậu bắt đầu vuốt ve cặp vú, mà đầu v* của cậu cũng bởi vì loại vuốt ve này mà mẫn cảm đứng thẳng. Dưới người bắt đầu có phản ứng, Lý Vi và cậu kề sát, nửa người dưới giống như cũng có xu thế ngẩng đầu… Lòng nói không ổn, dùng hết lực đẩy Lý Vi ra. “Được, được rồi…” Hai người đều thở hồng hộc, gương mặt đỏ lên. Không hô ngừng chỉ sợ sẽ để bảo bảo nhìn thấy hiện trường bức tranh tình dục sống động của cha mẹ rồi. “Em phải đi đây, anh mang Tiếu Tiếu về nhà đi, đêm nay chúng ta lại…” Mấy chữ cuối Dương Lịch Thanh cúi đầu, tiếng nhỏ đến mức sắp không nghe thấy được. “Được.” Con mắt Lý Vi lóe sáng đầy sao. “Anh và bảo bảo ở nhà chờ em, về sớm một chút.” Nói xong đặt một nụ hôn lên trên môi Dương Lịch Thanh. Dương Lịch Thanh đi đến bên cạnh ghế sô pha, nhìn bảo bảo duỗi hai tay nhỏ bé về phía cậu, hôn một cái lên trán nó. “Tiếu Tiếu thật ngoan, phải nghe lời cha nhé.” Nói xong cũng không quay đầu lại rời phòng làm việc..