Ngô Tiểu Tráng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: "Tướng quân thì sao? Tướng quân hình như không ở bên trong?"
Cơ Chiêu lòng nói, tướng quân ở trước mặt ngươi cùng ngươi tán gẫu nè.
****
Ngô Tiểu Tráng trốn ở một chỗ phía sau lều bạc, ngó dáo dác về phía cửa lều tướng quân.
Hắn thích náo nhiệt nhưng lá gan lại nhỏ.
Ở một khoảng cách xa như vậy, căn bản không nghe được trong lều tướng quân ở đầu kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Chỉ nhìn thấy chỗ cửa lều mười mấy người tay áo nhẹ nhàng, quần áo rộng rãi cùng không khí ở doanh trại thật không phù hợp.
Ngô Tiểu Tráng hoàn toàn không thấy được đám người kia là nam hay nữ, liền cảm giác vai bị vỗ một cái.
Hắn "Ôi" một tiếng, bị giật mình tựa như con thỏ nhảy bật ra vài bước.
Hắn chưa kịp hoàn hồn, vỗ vỗ ngực định thần nhìn lại, là một nam nhân mặc quân phục bình thường.
Cơ Chiêu sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm Ngô Tiểu Tráng, mở miệng nói: "Trong quân kỷ luật nghiêm minh, ngươi là kẻ nào? Trốn trốn tránh tránh ở đây làm gì?" Nếu là người bình thường thấy một nam nhân toàn thân uy phong, sắc mặt như thế, cũng phải biết người này không đơn giản.
Nhưng Ngô Tiểu Tráng là một người không có mắt nhìn, hắn thấy nam nhân mặc quân phục thông thường, đương nhiên cho rằng đây cũng là một tiểu binh, liền rụt cổ trực tiếp kéo nam nhân ra phía sau lều vải, vừa kéo vừa nói: "Ngươi nhỏ tiếng một chút, đừng để bị phát hiện!"
Cơ Chiêu lại như đóng đinh trên mặt đất, kéo thế nào cũng đều bất động.
Ngô Tiểu Tráng gấp gáp: "Ở đây cách lều tướng quân không xa nếu bị phát hiện sẽ bị xử bằng quân pháp! Ngươi chẳng lẽ ngốc ư, không biết trốn đi hả?" Cơ Chiêu phức tạp liếc Ngô Tiểu Tráng một cái mới mặc cho hắn lôi đi.
"Ngươi cũng là đến xem náo nhiệt đi?" Ngô Tiểu Tráng đắc ý nói: "Ta đã nói vị trí này tốt mà! Không có người này nọ đi qua, tầm nhìn trống trải, có thể vừa nhìn liền thấy hết chuyện xảy ra trong lều tướng quân.
Aizz, chỉ là cách có chút xa, đều không thể nghe rõ bọn họ nói cái gì."
Cơ Chiêu tùy ý Ngô Tiểu Tráng lôi đi, trốn phía sau lều, không nói lời nào.
"Ngươi có biết chuyện gì xảy ra không a?" Cơ Chiêu không để ý tới hắn, nhưng Ngô Tiểu Tráng vẫn nhỏ giọng lải nhải: "Từ xa đưa tới nhiều mỹ nhân như vậy là có ý gì a? Khao tướng quân hành quân tác chiến khổ cực sao? Thế nhưng mà...những mỹ nhân này có hơi cao phải không? Ta nhìn không rõ, thế nào..thế nào lại có chút cảm giác hình như là nam nhân chứ?"
"Chính là nam nhân" Cơ Chiêu rốt cuộc nói chuyện.
Ngô Tiểu Tráng lập tức im lặng làm ra khẩu hình "Oa nga~" lại tiếp tục nhỏ giọng hỏi: "Làm sao ngươi biết nha?"
(Ý là em thụ ngạc nhiên á, cơ mà mình không biết sao cho thuần Việt)
Cơ Chiêu khóe mắt xẹt qua một tia tiếu ý khó thấy được, ho nhẹ một tiếng mở miệng nói: "Bởi vì ta chính là người của tướng quân trướng"
Ngô Tiểu Tráng ngây ngốc vài giây, Cơ Chiêu cứ như vậy nín cười nhìn hắn.
Ngô Tiểu Tráng thật sợ hãi: "Ngươi có biết hay không có mấy lời không thể nói bừa! Cẩn thận bị chém đầu!"
Cơ Chiêu: "..." Không đến nỗi chứ.
Ngô Tiểu Tráng càng nhìn Cơ Chiêu càng nghĩ rằng người này cũng giống như mình không có mắt nhìn, cũng là giống như mình ngốc nghếch nói lung tung, liền càng nhìn Cơ Chiêu càng thấy hợp ý.
Hắn không kiên dè dùng cùi chỏ đẩy Cơ Chiêu: "Ta tên Ngô Tiểu Tráng, còn ngươi?" (cũng biết thân dữ:v)
Cơ Chiêu nhìn Ngô Tiểu Tráng gầy teo nho nhỏ, nhịn không được mỉm cười: "Tráng?"
Ngô Tiểu Tráng vui vẻ: "Ha ha ha, người cũng thấy mắc cười đi? Rất nhiều người nghe xong tên ta đều thấy thật mắc cười.
Họ nói ta gầy thế này sao còn không biết ngượng gọi là Tráng a! Nhưng ta đây không phải là thiếu cái gì liền đặt tên theo cái đó sao, cứ gọi cứ gọi nói không chừng liền tráng lên nha!"
Ngô Tiểu Tráng nói xong lại tò mò hỏi: "Ngươi tên gì nha?"
Cơ Chiêu do dự một hồi nói rằng: "Ta là...!Lưu Chiêu."
Y nghĩ, đây cũng không tính là nói dối, tạm thời theo theo họ mẹ, cũng không phải vấn đề lớn lao gì.
Ngô Tiểu Tráng "Nga" một tiếng: "Họ Lưu a, giống như họ Ngô của ta, cũng là một họ lớn."
CƠ CHIÊU không biết tiếp lời thế nào, bèn "Ừ" một tiếng.
Ngô Tiểu Tráng lại bắt đầu lải nhải: "Ngươi là người ở doanh nào a? Ta xem người cũng không có tráng thế nào, cao cao gầy gầy, chắc không có quân hàm gì đi"
(chỗ này bé thụ nói anh công cũng không có khỏe mạnh, nhưng chữ tráng đặc biệt mà nên mình để luôn)
Cơ Chiêu lại không lại không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là khô cằn nói: "Đúng, không có quân hàm"
Ngô Tiểu Tráng hoàn toàn thả lỏng, đôi mắt cười cong cong: "Ta nhìn ngươi thấy có duyên rồi! Không bằng chúng ta làm bằng hữu đi!"
Cơ Chiêu sửng sốt một hồi, vô ý hỏi ngược lại: "Ta tại sao muốn cùng ngươi làm bằng hữu chứ?"
Ngô Tiểu Tráng vẻ mặt thần bí: "Ngươi biết ta làm gì không?"
Cơ Chiêu hỏi: "Hở? Làm gì?"
Ngô Tiểu Tráng dùng ngón cái chỉ chính mình, vui vẻ nói: "Ta là bếp núc binh, phụ trách ẩm thực toàn quân.
Ngươi cùng ta làm bằng hữu, ta về sau có thể lén lút mở cửa nhà bếp cho ngươi."
Cơ Chiêu vốn định nhăn mặt, răn dạy hắn nói lời không phân nặng nhẹ như vậy, lại nhìn hắn mi phi sắc vũ*,muốn tính kế, mấy ngày qua bị vị ở trong kinh thành kia làm cho mây đen đè áp, trong quân lại không dễ tìm niềm vui, tiểu bếp núc binh này, đùa giỡn cũng rất thích, liền bỏ đi vẻ mặt mới vừa rồi, nói: "Được."
*mi phi vũ sắc: mặt mày hớn hở
Ngô Tiểu Tráng lại thần thần bí bí lôi kéo y, nhìn về phía tướng quân trướng: "Ngươi có biết bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì a?"
Cơ Chiêu nụ cười trên mặt phai nhạt, mở miệng nói: " Là vị trong kinh thành kia đưa nam sủng tới cho tướng quân."
Ngô Tiểu Tráng há to mồm: "A — nhưng đây không phải đang đánh giặc sao? Thế nào nam sủng lại đưa đến quân doanh.
Hoàng gia không phải đều chú ý nhất là lễ nghi thể thống sao? Đây, đây...!Ta là kẻ thô kệch còn phải nói một câu còn thể thống gì a!"
Cơ Chiêu không nói chuyện.
Ngô Tiểu Tráng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: "Tướng quân thì sao? Tướng quân hình như không ở bên trong?"
Cơ Chiêu lòng nói, tướng quân ở trước mặt ngươi cùng ngươi tán gẫu nè.
(Tướng quân muốn tự tìm nam sủng =)).
Xong chương 1 rồi *tung hoa* mong các cậu ủng hộ editor mới xuất đạo).
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
176 chương
10 chương
13 chương
28 chương
20 chương
62 chương
99 chương
52 chương