Nhu bước đi cảm giác nặng nề hơn mọi khi!!! Cô bước đi một cách vô hồn, vạn vật xung quanh, những gì xảy ra trong cô chắc hẳn cô mong đó chỉ là một giấc mơ. Cô ngồi bên lề đường nghĩ “ Giá như anh không bước vào cuộc đời em Mễ Lạc ạ!!! Giá như ngày đó anh ra đi đừng về thì giờ chắc chúng ta cũng chẳng ai phải đau khổ đến lần hai như này. Anh đau mà em cũng đau, không!! LỖi cũng là do em, nếu bản thân em không để anh bước vào thêm lần nữa thì chúng ta cũng không dẫn đến kết cục như ngày hôm nay, là do em cả!!” Cô khóc, khóc trong tuyệt vọng, khi Mễ Lạc quay về cô đã từng nghĩ là cô với anh sẽ chẳng phải rời xa nhau được nữa!! Cô nghĩ tình yêu của hai người đủ lớn để vượt qua mọi thử thách cám dỗ của cuộc đời!! Nhưng cô đã sai, tình cảm có thể bị chia rẽ bởi nhiều tác động bên ngoài khác nữa. Cô cứ ngồi khóc như thế, mắt cô sưng lên, mũi cũng đỏ ửng “ Lại ngồi đây khóc đấy à?” Cô ngẩng mặt lên thì ra là Tiểu Thiên, cô thút thít đứng dậy lau nước mắt “ Sao cậu lại ở đây” “ Chỉ là đi ngang qua đây thôi” Nhưng không phải vậy, cậu đã đi theo cô từ lúc cô đi từ công ty của Cao Nam Phong ra “ NGại quá!! Lại để cậu nhìn thấy tôi khóc rồi” “ Khóc đi!! Nếu cậu cảm thấy điều đó làm cậu nhẹ lòng hơn, đừng để ý mọi thứ xung quanh, đừng để ý người khác suy nghĩ gì!! Sống cuộc sống của chính cậu mà đừng quan tâm người khác nói gì!! Họ chỉ là thoáng qua, còn cuộc sống của cậu mới là cái trước mắt, hiện thực” “ Không!! Tôi sẽ không khóc nữa đâu. Ít ra thì tôi cũng phải mạnh mẽ để đối mặt với sự thật chứ” “ Cậu làm được chứ” “ Tôi tin bản thân mình mà, mà cậu rảnh không?” “ HIện tại thì chưa có công việc gì” “ CHúng ta đi uống chút rượu đc không? Tiểu Thiên gật đầu đồng ý, hai người đi đến một quá nhậu gần đó gọi đồ uống rồi đồ ăn ra, Nhu uống liên tục hết 1 chai rượu, Tiểu Thiên nhăn cô lại “ Thôi!! Đừng uống nữa, cậu uống hết mọt chai rồi đó” “ Cậu cứ kệ tôi đi” “ Tôi không thể kệ cậu được!!” “ Vì sao lại không, tôi rủ cậu đến đây là để uống đấy” Nhu lại tiếp tục đưa cốc lên uống thì Thiên ngăn lại “ Dừng lại đi, cậu uống như thế có ích gì, vẫn phải lấy người không thích và rời xa Mễ Lại thôi!!” Nhu dừng cốc lại “ Tại sao cậu lại biết Mễ Lạc” “ Thì......” Nhu đứng dậy lắc vai “ Vì sao? Cậu mau nói đi” Thiên quát lớn “ Là do Mễ Lạc nhờ tôi tiếp cận cậu để tìm hiểu mọi chuyện về lí do cậu bỏ cậu ấy” “ Sao.... sao cơ???? Hóa ra là như vậy à? LÀm tôi tưởng duyên định cho ttooi vơi cậu gặp nhau để làm bạn chứ” Nhu đứng dậy loạng choang định đi thì Thiên bỗng ôm chầm lấy cô “ NHưng tôi lại lỡ thích cậu mất rồi Nhu ạ!! Tôi biết không ai có thể thay thế được Mễ Lạc trong tim cậu, nhưng hãy cho tôi nhìn từ sau thôi. Đừng tự làm khổ bản thân mình như này nữa, Cậu có thể hủy hôn với hắn ta và không liên qua gì đến cả Mễ Lạc và cậu ta mà, Tôi sẽ cũng cậu đi đến Mỹ rồi chúng ta định cư bên đấy rồi kết hôn” Nhu đây Thiên ra “ Cậu là bạn của lạc mà lại nói những lời như vậy sao?” Cô bỏ đi, Thiên cúi mặt xuống lắc đầu Trời cũng đã tối, cô không biết đi đâu với bọ dạng hiện giờ, về nhà thì sợ bố mẹ lo lắng cô cứ bước đi rồi dừng chân tại một khách sạn thuê phòng rồi ngủ ở đó .............. Sáng hôm sau................ Cô tỉnh dậy với bộ mặt bơ phờ, cô cầm điện thoại lên thì có nhiều cuộc gọi nhỡ từ mẹ và Nam Phong Cô cầm máy gọi lại cho mẹ và bảo mình ổn, vừa dứt máy thì Nam Phong gọi. Cô nhấc mấy “ Em làm gì mà suốt tối hôm qua không chịu nghe điện thoại của anh?” – Nam Phong quát “ Tôi tưởng anh đang bận chuẩn bị cho đám cưới miễn cưỡng của ngày mai cơ mà?” “ Em đang xoáy anh đấy à? Em thích gây chuyện đấy sao?” “ Tôi chẳng hơi đâu mà nói chuyện nhảm nhí này với anh” “ Em đang ở đâu?” “ Tôi đang ở nơi yên tĩnh và không phải thấy bản mặt khó ưa của anh, mà tôi ở đâu cũng không liên quan đến anh!! Yên tâm tôi sẽ không trốn khỏi lễ cưới vào ngày mai đâu” Rồi cô tắt máy đi “ Alo Alo” – Nam Phong tức giận đập máy điện thoại mặt lầm lì Nhu cũng vứt điện thoai sang một bên rồi lại nằm ườn ra. Rồi bỗng nhiên cô bật dậy “ TẠi sao Lạc lại cho Thiên theo dõi mình... Hay là............” ------- To be continued ------