Từ hôm du hồ hôm ấy sau hai ngày người của hầu phủ vui mừng phấn khởi mời tiểu vương gia cùng quận chúa vào ở, an bài ở bên trong hầu phủ an nghỉ tại Thiên Quyền biệt uyển và Thiên Tuyền biệt uyển. Đã nhiều ngày thỉnh thoảng Nam Cung Phi và Nam Cung Diễm cũng hòa thuận cùng tinh tế thưởng thức Giang đô hầu phủ, tuy rằng Bình vương phủ được xem như là tráng lệ, chạm khắc tinh tế,nhưng hình như không bằng Giang đô hầu phủ rất khác biệt. Chỉ nhìn toàn bộ hầu phủ tổng cộng phân ra xung quanh chủ uyển có ba chỗ phân uyển, mỗi biệt là Thiên Xu biệt uyển, Thiên Tuyền biệt uyển, Thiên Ki biệt uyển, Thiên Quyền biệt uyển, Ngọc Hoành biệt uyển, Khai Dương biệt uyển, Dao Quang biệt uyển. Giang Đô hầu ở tại Thiên Ki biệt uyển, mà chỗ Giang Ngọc ở chính là Thiên Xu biệt uyển, biệt uyển nhỏ cơ hồ không an bài chánh chủ ở. Thoạt nhìn tựa như thiên thể tinh tượng " Bắt đẩu thất tinh" chiếu theo trận pháp mà an bài nơi ở. Biệt quyển kia mỗi chỗ đều có chủ đề riêng, các ý cảnh khác nhau. Đạo giáo danh xưng bắc đẩu tinh quân là thất nguyên giải ách tinh quân,tại bắc đẩu thất cung, tức: Thiên Xu cung Tham Lang tinh quân, Thiên Tuyền cung Cự Môn tinh quân, Thiên Ki cung Lộc Tồn tinh quân, Thiên Quyền cung Văn Khúc tinh quân, Ngọc Hoàng cung Liêm Trinh tinh quân, Khai Dương cung Vũ Khúc tinh quân, Dao Quang cung Phá Quân tinh quân. Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền bốn sao là Khôi Tinh, hợp thành bắc đẩu thất tinh là " Bắc Đẩu", hình dạng cán ( đuôi) phân ra thành—– Ngọc Hoành, Khai Dương, Dao Quang tinh. Quả thật là thiên hạ đệ nhất thủ phủ, không giống như loại thương nhân toàn thân đều là mùi tiền, đến là hơn tiên gia đạo nhân, trang nhã có phong vị khác biệt. Nhiều ngày đã qua Nam Cung Phi cùng Giang Ngọc sớm xuất môn làm việc, bỏ mặcNam Cung Diểm tự mình đi lại ở hầu phủ. Nam Cung Diễm tức giận nhưng mà không có biện pháp, k co việc gì làm liền cùng Xuân Nhi đi dạo tiểu trấn Giang Nam. Nhìn kĩ tiểu trấn Giang Nam tiểu kiều lưu thủy, cổ hương sổ sắc cùng kinh đô văn hóa đến là có chút bất đồng. Chủ tớ hai người nhìn gì cũng thấy cái này mới mẻ, cái kia cũng mới mẻ, nhất thời đi quá lâu đến trưa chỉ cảm thấy cơ thể mệt mỏi, bụng đói kêu ục ục. Đi đến một gian tửu lâu tráng lệ thượng đẳng nghỉ tạm, nam Cung Diễm ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên bảng hiệu, liền trông thấy phía trên viết "Phượng Minh tửu lâu". Xuân Nhi kéo nhẹ Nam Cung Diễm nói: - Quận chúa đối diện cũng có một tửu lâu, hình như so với bên này nhiều người hơn, có phải so với bên này thì tốt hơn không? Nam Cung Diễm giương mắt nhìn, chỉ thấy ở nơi này đối diện với Phượng Minh tửu lâu cũng có một gian phô trương kỳ hổ đứng ngang nhau là Hoàng Phi tửu lâu. Xuân Nhi nhìn chằm chằm vào Hoàng Phi tửu lâu kia nói: - Tiểu thư chỗ kia hình như tốt hơn, chúng ta sang Hoàng Phi tửu lâu đi! Nam Cung Diễm minh bạch Xuân Nhi liếc mắt nói: - Ngươi nha chỉ biết cùng người đó giống như nhau, nước chãy bèo trôi, chỉ biết nhìn bề ngoài. Ngươi xem cữa chính kia bề mặt còn mới không giống như Phượng Minh lâu, nhìn thì đã biết mới mỡ không lâu, mà đình đài lầu các vừa nhìn là biết là mô phỏng theo Phương Minh lâu mà làm, phong cách không có gì đáng nói. Đang nói đến là hai chữ Hoàng Phi, tuy là dễ nghe nhưng mang ý tứ hàm xúc lên như diều gặp gió, cùng tửu lâu này sinh ý không giống nhau. Mang ý tứ đối nghịch với Phượng Minh tửu lâu. Hơn nữa môn khẩu kia sinh ý thu hút phụ nữ xinh đẹp, ai, ta thực không dám khen tặng ý tứ của điếm chủ! Bổn quận chúa chính là thích Phượng Minh lâu này. Xuân Nhi trong tay dẫn theo quận chúa mua một bao lớn trái cây nhỏ bất đắt dĩ nhìn sang quận chúa, hiện tại nàng cũng không nghĩ nhiều như vậy, đến chỗ nào ăn cũng như nhau, chỉ cần có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, có thể ăn đầy bao tử so với mọi thứ đều quan trọng hơn. Quận chúa vừa phát biểu ngược lại, nàng đã đứng không yên, liền làm nũng với Nam Cung Diễm: - Không ngờ quận chúa có thể kiến giải như như vậy, ta nào có thể nghĩ nhiều như thế, chính là thấy những người kia đều đi về phía kia tưởng rằng chắc chắn hảo. Vẫn là nghe quận chúa không sai, chúng ta nên vào Phượng Minh lâu nghỉ chân một chút nha! Xuân Nhi cũng mệt chết rồi! Nam Cung Diễm lúc này cũng đã rất mệt mỏi, liền cùng Xuân Nhi một trước một sau vào Phượng Minh lâu, bảo tiểu nhị tìm thượng đẳng nhã gian điểm mấy món đặc biệt của Phượng Minh lâu. Chủ tớ hai người liền ẩm trà nghỉ ngơi. Xuân Nhi đang gắp một miếng cáp chép Tây hồ nồng nhiệt nhai cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tiểu thư nói: - Quận chúa sáng suốt, Phượng Minh lâu này cơm và thức ăn quả nhiên ăn ngon! Nam Cung Diễm nhìn Xuân Nhi ăn trên tay trên mặt đều là mẫu vụn thức ăn, cười đưa ra khăn lụa nói: - Đúng vậy, không biết ta là ai sao. Haha, ngươi xem ngươi ăn uống thế nào mau lau miệng đi! Hai người đang cười nói, bỗng nhiên bên ngoài ầm ĩ, hình như nhã gian bên cạnh có khách nhân vào. Chỉ nghe tiểu nhị kia khóc nức nở nói: - Ngài đã tới, ngươi xem hôm nay khác khứa vẫn là bị bên Hoàng Phi lâu làm cho mê mẩn, cũng gần một tháng nay, cứ như vậy mãi có thể nào được a! Một âm thanh trầm thấp mang theo tiếng cười nói: - Hoảng cái gì, ta còn không gấp đây! Một nam âm quen thuộc khác nói tiếp: - HaHa, ta nói Giang lão đệ nghe, ta thấy Hoàng phi lâu chính là đặc biệt nhắm vào Phượng Minh lâu của các ngươi. Ngươi chính là muốn tìm đối sách! Các ngươi không phải là có cái gì là cừu gia a?.... Xuân Nhi và Nam Cung Diễm vừa nghe giọng nói biết chính là hai người Nam Cung Phi cùng Giang Ngọc, Nam Cung Diễm thầm nghĩ: cảm thấy đại tửu lâu này cũng là sản nghiệp của Giang Đô hầu phủ, xem ra việc làm ăn ở Giang Nam cũng bị Giang gia độc quyền. Xuân Nhi định mở miệng nói, liền bị Nam Cung Diễm lấy tay cấm thanh ý bảo ngừng lại. Giang Ngọc đối tiểu nhị nói: - Đi gọi Giang chưởng quỹ đến Tiểu Nhị đáp lời: - Vâng, thưa ngài, ta đi đây ~ Liền quay đầu chạy đi. Giang Ngọc cũng nhìn về phía Nam Cung Phi nói: - Để tiểu vương gia chê cười rồi, Phượng Minh lâu là do tổ tiên ta sáng lập, phụ hầu vừa được hoàng thượng ngự ban bảng hiệu, thế nào lại dễ dàng bị hạng người vô danh đánh bại như vậy! Giang Ngọc giải thích gần đây tâm tư không thể không suy nghĩ vấn đề này, cũng là hơn một tháng trước tại đối diện đường Phượng Minh lâu tân khai Hoàng Phi lâu, nghe tên đã biết người đến k tốt. Hoàng Phi lâu kia cả ngày tạo ra mấy trò gian xảo mới, đại giảm giá lôi kéo khách nhân, khiến cho Phượng Minh lâu buôn bán kém đi nhiều, bất quá Giang Ngọc cũng biết được gian phòng của Hoàng Phi lâu cũng không có đầy đủ tiện nghi, cũng tại vì từ lỗ đến lỗ. Trực giác nói cho hắn biết gian tửu lâu này là có ý gây sự với Phượng Minh lâu cùng hắn, tại Giang Nam xung quanh trăm trượng còn không có người dám cùng Giang Ngọc hắn xứng làm đối thủ. Nghĩ vậy, Giang Ngọc không khỏi cười khẽ một tiếng, nhớ đến Giang Ngọc hắn 12 tuổi bắt đầu ngang dọc Giang Nam 8 năm, đem Giang Nam các ngành nghề lớn nhỏ đều cơ bản độc quyền, từ phục sức, phưởng chức ( dệt), ngọc khí, đồ cổ, hiệu cầm đồ, tiền trang đến tửu lâu cơ bản là toàn bộ, có thể nói là dây chuyền tự sản tự tiêu. Chưa từng có người dám gióng trống khua chiêng cùng hắn đối địch, cũng không biết Hầu phủ của nàng đắc tội gì với gia chủ kia, dùng cách buôn bán bồi vốn để trả thù, nghĩ đến chủ nhân tửu lâu này khẳng định không phải do việc làm ăn. Nàng bây giờ đối với chủ nhân của tửu lâu kia nảy sinh hứng thú cực điểm. Nam Cung Phi nhìn nàng ngừng lắc đầu tự cười, vẻ mặt lúc trắng lúc đen,lúc vui lúc buồn, thật là sinh động động lòng người. Tâm cũng lay động không ức chế nổi thình thịch, thình thịch, thình thịch đập nhiều hơn mấy cái, ngụm trà vừa uống xong liền bị tự mình sặc ra ngoài, một trận ho khan. Nam Cung Phi trong lòng dân lên sự bất ổn, thầm nghĩ: khoảng thời gian này không biết bản thân bị làm sao, trong lòng luôn nghĩ đến nàng, không gặp được thấy trong lòng không thoải mái. Trước kia bản thân đối với bất kỳ người nào cũng chưa từng có loại bận tâm này, làm sao đối với tiểu hầu gia lại có loại cảm giác khác, dường như không giống trước kia, không giống người nhà, không giống huynh đệ, lại càng không như bằng hữu, vậy rốt cuộc là cái gì, lại nói không rõ, giống như là bị một bức tường thanh sa ngăn cách cuối cùng còn muốn chạy đến xô ra nhìn kết quả, làm cho trong lòng ngứa ngáy khó nhịn. Giang Ngọc thấy Nam Cung Phi bị trà làm cho sặc bị một trận ho khan, cho là vì mình mà lo lắng, trong lòng cảm động đến rơi lệ. Vội vàng đứng dậy vỗ nhẹ vào sau lưng Nam Cung Phi khẩn trương nói: - Nam Cung huynh không cần như vậy, nếu tiểu vương gia vì chuyện của Hầu phụ ta mà mệt mỏi, làm sao ta như thế nào cho phải a! Mấy ngày qua cũng thật may nhờ có tiểu vương gia vì ta minh tra ngầm hỏi, được chút tin tức. Cho nên không cần lo lắng. Nói đến hầu phủ ta giàu có từ xưa đến nay không sợ thua lỗ chút bạc vụn, chỉ sợ bên kia chống đỡ không được mấy ngày ác chiến, rất nhanh chóng cũng dừng tay thôi!.