Ánh mắt Lý Kinh Mạn trở nên sắc bén – là cái nhìn của phụ nữ xinh đẹp khi đánh giá đồng loại. Liễu Chi Nhàn dọn dẹp bát đũa, nhìn lướt qua Khang Chiêu, “Ăn xong rồi, tôi đi trước đây.” Khang Chiêu gật đầu. Đại Chí nhanh trí đuổi theo: “Ấy chị gái, để tôi tiễn chị.” Đi ra khỏi nhà ăn, Liễu Chi Nhàn hỏi: “Đài truyền hình đến phỏng vấn à?” Đại Chí trả lời: “Làm chuyên đề cảnh sát lâm nghiệp, muốn ghi hình công việc thường ngày gì đó, ngày mai anh Tiểu Chiêu phải dẫn bọn họ vào núi vài hôm. Người ban nãy chính là tiền nhiệm của anh Tiểu Chiêu, cũng không biết có thể ở trong núi được mấy bữa, ngày trước tới chỗ chúng tôi mới được nửa buổi đã không chịu nổi, đòi về thành phố ngay.” “Trong núi vất vả, đồng chí phóng viên cũng không dễ dàng gì.” Liễu Chi Nhàn thuận miệng tiếp lời, “Nói như vậy nghĩa là em trai tôi sẽ về hả?” “Mấy ngày nữa, chắc giờ đang đi trên đường, có lẽ sẽ gặp nhóm anh Tiểu Chiêu.” Liễu Chi Nhàn lấy cớ có việc gấp, lái xe rời đi. Đến ngoài nhà cũ của Khang Chiêu, Liễu Chi Nhàn không vội xuống xe. Qua gương chiếu hậu đã được điều chỉnh góc độ, cô vuốt tóc nhìn trái nhìn phải. Thì ra Khang Chiêu thích kiểu như thế. Người và người chênh lệch lớn quá. Người ta búi tóc lên thì thành nữ chính năng động trong phim Hàn, còn tóc cô quá dày, xõa ra che hai bên tai, nhìn trông như bà thím nhà giàu đi đánh đánh mạt chược. Giờ mặt mũi còn bí xị, hệt như kiểu thua sạch tiền của chồng không dám về. Cô không có được vẻ đẹp sắc sảo của phái nữ, trái lại quanh người toát lên vẻ mềm mại dịu êm, may mà mắt không quá tròn nên lúc cười vẫn có mấy phần quyến rũ. Liễu Chi Nhàn thở dài rồi bước xuống xe, đứng trước cửa nhà Khang Chiêu nhìn ngó một hồi. “Cậu nhìn gì đấy?” Phàn Kha nghe nói chuyện ký hợp đồng thuận lợi nên tức khắc chạy tới đây. Mấy ngày nay anh ta ở lại trên huyện. Nghe nói sau khi Khang Thụ Dương hy sinh, bà Khang dẫn con trai trở về nhà ngoại trong thành phố, nhà bỏ trống từ đó tới giờ. “Không có gì.” Liễu Chi Nhàn đưa chìa khóa cho anh, “Đất trồng bên nông canh làm xong chưa?” Phàn Kha chửi thề, “Nhắc đến lại tức, gặp phải hộ khó rồi gái ạ. Vùng đất nhà đó nằm ngay giữa bản đồ vườn ươm của chúng ta, bọn họ thừa cơ đẩy giá. Thực chất cũng chỉ khoảng một nghìn đồng, nhưng nếu đồng ý thì người khác sẽ gây sự cho coi.” “Có người quen nào nhờ vả nói giúp được không?” “Tính ra cũng trùng hợp, người này là bà nội của đồn trưởng Khang. Người trong thôn đều bảo bà ta cứng đầu lắm.” Liễu Chi Nhàn ngạc nhiên, “Nhưng mai Khang Chiêu vào núi rồi, tôi đoán chắc không kịp đâu.” Phàn Kha như để vụt mất trọng điểm, không bắt giữ được. “Tôi nghe nói bà Khang không nhận anh ta là cháu trai, tôi còn nghĩ Khang Chiêu có tiếng ở địa bàn nên mới định nhờ…” Liễu Chi Nhàn nói: “Để tôi hỏi thử Ni Ni xem sao, em ấy là em họ của Khang Chiêu.” Cuối cùng Phàn Kha cũng bắt được tia sáng, “A Nhàn quan hệ tốt nha, mới đến nửa tháng mà toàn quen người có tiếng nói, quan hệ trên trấn nhờ cả vào cậu nhé.” Liễu Chi Nhàn dở khóc dở cười, “Trùng hợp thôi.” Tuy nói thế, Phàn Kha vẫn định lại đến nhà bà Khang hỏi tiếp. Liễu Chi Nhàn đi cùng. Đến cổng nhà bà Khang, Liễu Chi Nhàn không khỏi dừng chân, bụng à một tiếng. Tìm được rồi, thì ra là ở đây. Một tấm biển với những con chữ màu đỏ “vinh quang gia đình liệt sĩ” nằm trên nền màu vàng, được đóng đinh vào cạnh cửa, khiến cả ngôi nhà bỗng trở nên trang trọng, cũng khiến mọi người không thể không nín thở. Phàn Kha phát hiện ra điều bất thường, nhắc nhở: “Phải vào đó.” Bà Khang vừa trông thấy bọn họ thì lập tức trưng ra bộ dạng muốn đóng cửa, “Lại tới làm gì, cậu không đáp ứng được điều kiện của tôi thì đừng tới tìm tôi.” Chỉ còn thiếu nước vung chổi đuổi khách. Phàn Kha bèn cười nói, “Bọn cháu đi ngang qua, cầm ít đồ tới biếu bà, không có chuyện gì đâu ạ.” Một túi hạch đào to được đặt gần cửa. Bà Khang vẫn nghiêm mặt, sừng sộ lên, “Bà già như tôi sức đâu ra mà tách vỏ hả!” Phàn Kha vẫn cười hiền: “Hạch đào vỏ mềm, chỉ cần bóp là ra, không tốn sức đâu ạ. Vừa luyện khớp tay lại bổ não.” Rồi anh ta quay sang giới thiệu Liễu Chi Nhàn, “Đây là đối tác của cháu, là nhà thiết kế phụ trách trồng cây giống. Bọn cháu không phải lừa đảo gì, sau khi xây xong vườn ươm thì còn cần rất nhiều nông dân chuyên trồng hoa, đó cũng là cho bà con ở quê cơ hội làm nghề.” Trong mắt cụ bà kết đọng sự cay nghiệt của mấy chục năm nhìn người, “Phụ nữ đẹp không ai đáng tin cả!” Liễu Chi Nhàn và Phàn Kha nhìn nhau. Lúc này, một cậu trai mười bốn mười lăm tuổi từ trong nhà chạy ra, “Bà nội cho cháu tiền đi, sắp về lại trường rồi.” Cậu nhìn lướt qua khách đứng ngoài cửa, dừng lại trên người Liễu Chi Nhàn một chớp mắt rồi làm như không nhìn thấy. Giọng bà Khang đột nhiên thay đổi, nửa nạt nửa bất đắc dĩ, “Còn chưa ăn cơm mà đã đi rồi à, bây giờ mới có… ba giờ thôi mà, cháu đi sớm vậy làm gì?” “Mau đi mau đi, bạn học đang chờ cháu ở ngoài kìa.” Bà Khang lẩm bẩm đi về phòng. Cậu cháu thỏa mãn đi ra khỏi phòng của bà Khang, cặp sách đung đưa trên vai. Bà Khang đuổi theo, quơ lấy túi hạch đào rồi dúi vào tay cậu, “Mang theo cái này đi, bổ não đấy.” Cậu phàn nàn, “Thứ này cứng quá, ăn sao nổi!” “Vỏ mỏng lắm, ngay cả bà nội cũng bóp được mà. Mang đi chia sẻ với bạn.” Cậu miễn cưỡng ôm lấy, “Được rồi.” Không nhìn hai người ngoài cổng, bà Khang đóng cửa gỗ lại cái sầm, vở hài kịch kết thúc đột ngột. *** Liễu Chi Nhàn hẹn Khang Mạn Ni ăn đêm. “Chào người nhà!” Nói xong, tự Khang Mạn Ni bật cười tràng dài. Xem chừng Đại Chí phải đổi tên thành Đại Loa mới đúng. Liễu Chi Nhàn tự giễu: “Thì chị đúng là người nhà của Hùng Dật Châu mà, chả nhột gì.” Khang Mạn Ni nhún vai, “Thì nói người nhà cũng đúng.” Liễu Chi Nhàn không nghĩ nhiều, đi thẳng vào vấn đề nói chuyện của bà Khang. “À… bà ấy như thế em cũng không lạ, vốn bụng dạ hẹp hòi mà.” Sắc mặt Khang Mạn Ni bỗng trở nên lạnh lùng, rồi sau đó cười gượng, “Em nói vậy có phải không hay không? Cũng không thể trách em được, bà ấy không hề có tình cảm với em.” Hương vị cá nướng chợt mất đi sự ngon lành. “Bà ấy rất trọng nam khinh nữ, vì em là đứa cháu gái thứ hai trong nhà nên bà ấy còn muốn vứt bỏ em. Mẹ em phải sống chết ngăn lại, đưa tới nhà người quen nhờ nuôi. Tóm lại bà ấy không muốn nhận em thì em cũng chẳng muốn gọi bà ấy là bà.” Khang Mạn Ni nhíu mày, quay sang cười nói, “Chị và Tiểu Hùng đều là con một trong nhà, chắc không phải phiền não như em đâu ha! Hồi trước Tiểu Hùng hay kể chuyện của hai người với em, em hâm mộ lắm.” Liễu Chi Nhàn thở dài, “Chị hiểu em mà, bố chị vẫn hy vọng chị là nam, còn chị thì mãi không đạt kỳ vọng của ông ấy.” Khang Mạn Ni nói: “Nhưng chị còn trẻ mà đã khởi nghiệp rồi, em thấy chị rất quyết đoán!” “Bọn họ vẫn chưa biết, hơn nữa công ty cũng chỉ mới bắt đầu…” Khang Mạn Ni tặc lưỡi, biểu cảm như muốn nói “chị trâu bò thật đấy”, cầm cốc trà nguội lên cạn ly cùng cô. Liễu Chi Nhàn tiết lộ nguyên nhân nghỉ việc, chủ đề nhạy cảm ‘quấy rối tình dục nơi công sở’ rất dễ khơi lên lòng trắc ẩn ở đối phương, Khang Mạn Ni cầm bình trà cùng chung mối thù, chẳng mấy chốc khoảng cách giữa hai cô gái đã được rút ngắn. Liễu Chi Nhàn nhẹ nhàng đưa chủ đề về lại chuyện chính, “Chị còn tính tìm anh trai em hỏi chuyện, xem có cách gì để thuyết phục được…” “Vậy thì chị tuyệt đối không nên tìm anh em! Anh ấy còn ghét bà già đó hơn cả em. Á, có phải em lại nói nhiều rồi không.” Khang Mạn Ni dùng chai trà lạnh che miệng. Ở trấn Nam Ưng toàn nghe những câu bình phẩm tốt đẹp về Khang Chiêu, giờ nghe thấy anh cũng có căm hận, Liễu Chi Nhàn như hiểu thêm anh vài phần so với người ngoài, có cảm giác vượt trội và thân mật khó diễn tả thành lời. “Chị kín miệng lắm…” “Em tin chị mà ha ha ha.” Liễu Chi Nhàn và Khang Mạn Ni đồng thanh lên tiếng rồi lại cùng sững ra, cuối cùng bật cười. Khang Mạn Ni dịch ghế lại gần, “Bà cụ với bác cả – chính là mẹ anh trai em – quan hệ mẹ chồng nàng dâu không hòa thuận, gián tiếp dẫn tới việc chia nhà. Bố em với bà cụ ở nhà cũ, bác cả chuyển ra ngoài xây nhà mới. Bà già không nhận anh trai em là chái trai, mà gia đình công nhân viên không được dẫn con theo, nên bác cả đành nhờ bà Liên trông thôn nuôi hộ.” Liễu Chi Nhàn thắc mắc, “Anh trai em là cháu đích tôn đúng không, mà bà ấy trọng nam khinh nữ…” Khang Mạn Ni có vẻ xấu hổ, “Thực tình em cũng không rõ lắm. Trọng nam khinh nữ là thật, chị cứ nhìn thằng em em là biết, bị chiều hư rồi.” Rồi cô nói tiếp, “Từ nhỏ anh em đã có tính cách ‘không động đến mình thì mình không động lại, mà nếu đã động thì gặp Phật giết Phật’, hồi trước lễ Tết còn biết giả vờ, nhưng sau khi bác trai hy sinh…” Liễu Chi Nhàn tự nhiên tiếp lời, khéo léo xóa tan sự ngượng ngập, “Chị có nghe nói rồi.” Khang Mạn Ni gật đầu, “Cấp trên tặng bảng hiệu ‘vinh quang gia đình liệt sĩ’, bác gái quyết định dẫn anh em về nhà ngoại ở thành phố sống, cũng muốn đưa bảng hiệu đi. Bà cụ sống chết không cho, nói đó là thứ con trai bà dùng mạng sống đổi lấy, không liên quan đến hai người họ. Về sau anh em không bước qua cửa nhà đó một bước, lễ Tết cũng chỉ về thăm bà Liên, cha em cùng với mấy bác họ hàng còn sống thôi.” Liễu Chi Nhàn vừa thấy may lại vừa thấy buồn. May mà không bước vào bãi mìn của Khang Chiêu. Buồn là vì đây chỉ là một góc núi băng trong câu chuyện đằng sau Khang Chiêu, không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể chạm đến người đàn ông này. *** Khi trời vừa tảng sáng, Khang Chiêu và đồng nghiệp đưa ba người ngoại trừ tài xế ở đài truyền hình lên núi. Dọc đường giải thích về công việc hằng ngày cho Lý Kinh Mạn, bao gồm lộ tuyến, trọng điểm tuần tra cùng những hạng mục cần chú ý. Quen nhau đã một năm nhưng không thường xuyên ở bên nhau, song nay vừa chia tay, nói không để ý là giả. Có điều nếu bảo gì đó vượt quá mức tình cảm thì cũng chẳng nhiều, có lẽ chỉ còn lại phần nào hồ nghi và những suy nghĩ ngổn ngang mà thôi. Khang Chiêu bỗng nhớ tới Liễu Chi Nhàn. “Cuộc mạo hiểm” của anh đêm đó mang tính trả thù, Lý Kinh Mạn là nguyên nhân, còn Liễu Chi Nhàn là kết quả. Lần trước lên núi, thỉnh thoảng anh lại nhớ đến Liễu Chi Nhàn, cô là người khác phái cuối cùng anh tiếp xúc trước khi vào núi. Một lần bèo nước gặp nhau tình cờ lại biến thành một phần của mối quan hệ hằng ngày, Khang Chiêu lấy làm tò mò về sự phát triển sau đó. Lần này nhớ đến lại vướng theo những suy nghĩ không an phận, dẫu gì thì, ban đầu Liễu Chi Nhàn chính là “vũ khí” anh trả thù Lý Kinh Mạn. Kẻ địch xuất hiện, Khang Chiêu cần một vũ khí sắc bén để vũ trang cho mình. Dần vào sâu trong núi, suy nghĩ riêng của Khang Chiêu cũng dần nhạt đi. Tuần tra núi không đi đường rừng mà đi đường mòn của động vật. Trong đoàn có thêm ba người không phải là dân chuyên, mà một trong số đó còn là đồng chí nữ, anh có trách nhiệm bảo đảm an nguy cho bọn họ. Biểu hiện của Lý Kinh Mạn lại khiến anh bất ngờ, đại tiểu thư được chăm bẵm nay lại trèo đèo lội suối, leo dây thừng lên núi, ăn mì tôm cắn lương khô, thế mà chẳng trách móc một câu. Ngay tới Đại Chí cũng phải chẹp miệng, có khi nào cô gái này muốn theo đuổi ngược không? Nếu đúng thật vậy thì quả là dốc hết sức, tung liên hoàn kế từ khổ nhục kế cho tới mỹ nhân kế. Nếu làm thế sớm hơn thì có lẽ Khang Chiêu có thể thích cô hơn, nhưng hiện tại anh chỉ có thân phận người dẫn đội, cùng lắm là nói với nhau hai câu mà thôi. Đi hết năm ngày, vào sâu nữa trong Môn Hạc Lĩnh thì sẽ có nhiều nguy hiểm cho an toàn của những người không chuyên, mà Lý Kinh Mạn cũng đã thu thập đủ tài liệu, thế là theo đoàn của Hùng Dật Châu đi đường khác xuống núi. Đêm nay có nhiều người hơn trước, tuy cả hai bên đều có vẻ mệt nhưng vẫn vui vẻ quây quần bên đống lửa. Không biết đây là lần bao nhiêu Thổ Tinh Hoàn khiêu khích lão Hùng, ầm ĩ hệt như lửa nổ đôm đốp; còn Đại Chí thì lôi kéo Tiểu Hùng rôm rả chia sẻ tin tức tiền tuyến. Lý Kinh Mạn lấy cớ đi vệ sinh, nhờ Khang Chiêu dẫn đường. Khang Chiêu soi đèn dẫn cô đến bên dòng suối, bỗng Lý Kinh Mạn nắm lấy vạt áo anh, đôi mắt hạnh long lanh lấp lánh. “Đã năm ngày rồi, anh chẳng chịu nói chuyện gì với em cả.” Nhưng Khang Chiêu bất động. Lý Kinh Mạn to gan ôm lấy hông anh, tựa đầu vào ngực anh, “Em biết em sai rồi, anh cho em cơ hội nữa đi, chúng ta làm lành nhé có được không?” “Em có lỗi gì, lỗi là tôi không có thời gian ở bên em.” Cuối cùng người đàn ông cũng mở miệng, Lý Kinh Mạn tưởng có đột phá thì kích động, lại chẳng nhận ra ý chế giễu trong câu nói lạnh lùng. “Không phải, anh rất tốt, là em trước đó ngu ngốc quá…” Trước người Lý Kinh Mạn bị hụt, Khang Chiêu đã lùi ra một bước, ánh sáng đèn pin vụt qua mặt cô. “Lý Kinh Mạn này, là một cảnh sát lâm nghiệp, tôi rất thích ngây ngô ở trong rừng, nhưng không đồng nghĩa với việc tôi cho phép rừng mọc trên đầu mình.”