Sắc Màu Quân Nhân
Chương 9 : Tiểu Sắc vui vẻ [2]
Liên Hạo Đông đã thực sự đánh giá thấp kỹ thuật lái xe của Trần Hiểu Sắt.
Suốt dọc đường cô bình tĩnh thuần thục đâm rẽ ngóc ngách, lái ẩu như vậy mà không hề va quyệt chút nào. Liên Hạo Đông mới hỏi: “Lái xe không tồi, sờ qua không ít xe nhỉ! Lái mấy năm rồi?”
Trần Hiểu Sắt đáp như thật: “Từ mười sáu tuổi tuổi đã bắt đầu sờ tới xe, cũng mười năm rồi đấy!”
“Mười sáu tuổi? Tôi nhớ là độ tuổi cho phép lấy bằng phải là mười tám tuổi chứ?” Liên Hạo Đông lấy làm thắc mắc.
Trần Hiểu Sắt bèn giải thích: “Cha tôi trước đây bán xe hơi cũ, vậy nên tôi học từ rất sớm rồi. Học được rồi thì có lúc sẽ phụ nhân viên thử xe cho khách.”
“Cẩn thận!” Liên Hạo Đông nhìn thấy chiếc xe phía trước đột nhiên chạy chậm lại liền báo cô ngay.
Nhưng Trần Hiểu Sắt lập tức quay xe sang phải rồi thoắt cái đã vượt qua.
Không tệ, kỹ thuật lái xe này rất xuất sắc.
Đưa một người đàn ông xa lạ về nhà vô cùng nguy hiểm, cô đắn đo.
Đúng rồi, cô còn có Sửu Sửu bé bỏng, nó chính là ‘anh hùng nhí bảo vệ cho cô gái xinh đẹp’. Khi đã có “chàng trai” giúp tăng thêm lòng can đảm, cô giẫm mạnh chân ga thêm chút nữa, không nhớ đường, dưới sự chỉ dẫn của định vị GPS cũng coi như bình an vào được khu nhà.
Đây là một khu nhà nhỏ già cỗi, cách doanh trại hải quân rất gần, chỉ bằng hai con đường. Khu này không có bãi đỗ xe riêng, mặt đất ngổn ngang toàn là xe, cô chỉ có thể dừng xe ở cổng.
Liên Hạo Đông tháo dây an toàn rồi hỏi: “Là tòa nhà nào?”
Trần Hiểu Sắt chỉ tòa nhà hơn 28 tầng hình tháp nói: “Chính là cái này.”
Liên Hạo Đông mở cửa xuống xe rồi bảo Trần Hiểu Sắt: “Xuống xe đi.”
Bây giờ đã hơi rạng sáng, các ông bà già đi hóng mát xung quanh đã về ngủ, người qua lại thưa thớt.
Đèn vàng yên tĩnh tỏa sáng ấm áp, dế trong bụi rậm thỉnh thoảng lại kêu vài tiếng rét rét nghe mà sốt ruột. Đêm giữa hạ khó ngủ, gió thổi nhè nhẹ, tiếng giày da của hai người đi trên nền đá càng nghe rõ. Bóng dáng họ kéo dài theo ánh đèn cao áp, khi dài khi ngắn biến đổi liên tục càng làm cho sắc đêm thêm phần bí ẩn.
Nhà ở khu này rất cũ, hai cái thang máy hay bị chập cheng tắc tịt. Trong đó có một cái đang đổi sang mới, còn cái khác cũng thường xuyên hỏng khiến nhân viên quản lí phải đi mở cửa thang máy thường xuyên.
Thông báo phía dưới viết rất rõ: Từ hôm nay trở đi sẽ quản chế thời gian cho đến khi đổi xong thang máy mới, 12h đêm qua ngừng hoạt động, các tầng bắt buộc phải gọi điện thoại hoặc gọi cửa.
Trần Hiểu Sắt gọi người quản lí mấy tiếng, bên trong không có người, thế này thật quá vô trách nhiệm mà! Cô buồn bực. Thật ra hôm nay cô bé trực ban bị tiêu chảy, sau khi tan ca đã tới bệnh viện truyền nước rồi.
Liên Hạo Đông hỏi: “Em ở tầng mấy? Đi lên là được thôi.”
Trần Hiểu Sắt trả lời: “Tầng 25.”
Liên Hạo Đông lập tức quyết định: “Đi thôi, mấy tầng lầu này không cần thiết đi thang máy.”
Trần Hiểu Sắt bị Liên Hạo Đông dụ cho đi thang bộ, sau khi đi một hơi lên 5 tầng, Trần Hiểu Sắt đã cảm thấy mệt, lên đến tấng 8, Trần Hiểu Sắt bắt đầu thở hắt hơi, khi đến tầng thứ 12, cô buộc phải nghỉ một lát, qua tầng 15 dứt khoát muốn nghỉ lâu chút, sau tầng 18 thì nhất định ko chịu đi nữa. Liên Hạo Đông chỉ đổ chút mồ hôi, anh nhìn thân thể yếu ớt của cô mới hỏi: “Bình thường em không vận động hả?”
Trần Hiểu Sắt trả lời đứt quãng: “Rất ít, tăng ca nhiều lắm.”
“Công việc vất vả lắm à?”
Trần Hiểu Sắt oán thán: “Đúng vậy, làm thiết kế đâu thể không tăng ca được?”
Liên Hạo Đông gật gật đầu lại hỏi tiếp: “Nghỉ đủ chưa? Đi thôi.”
Trần Hiểu Sắt cắn răng lên thêm được ba tầng thì thực sự không đi nổi nữa, cũng mặc kệ dưới đất có bẩn không liền ngồi xuống. Liên Hạo Đông nhìn bộ dạng đáng thương của cô cũng thấy đau lòng mới hỏi: “Cần tôi giúp không?”
Trần Hiểu Sắt nghĩ chắc anh muốn kéo mình dậy, bèn đáp: “Cảm ơn, tôi thật sự đi không nổi nữa rồi.”
Nhận được kỳ vọng của giai nhân, anh tiến lên phía trước gập eo ôm cô vào lòng, bước lớn lên tầng. Trần Hiểu Sắt kinh hãi hét lên một tiếng, sự giúp đỡ này hơi quá thì phải? Nhưng kiệt sức rồi, không muốn tranh luận nữa.
Liên Hạo Đông bế Trần Hiểu Sắt một mạch lên đến tầng 25 vậy mà chẳng có phản ứng gì, người này có lẽ là sắt thép.
Dưới sự chỉ đường của Trần Hiểu Sắt, anh thuận lợi đi đến cửa nhà, nghe tiếng chìa khóa, Sửu Sửu bé có giác quan cực nhạy sủa sủa nghênh đón bọn họ. Liên Hạo Đông đặt Trần Hiểu Sắt xuống, hỏi: “Em còn nuôi chó nữa hả?”
Trần Hiểu Sắt đáp: “Phải, nhiều năm rồi, từ hồi đại học đã bắt đầu nuôi.”
Cửa phòng vừa mở, Sửu Sửu bé con kích động như gặp kẻ thù, nhe răng ra dọa kẻ chướng mắt Liên Hạo Đông.
Mấy năm nay con cún này ngoài việc giúp cô can đảm còn có một nhiệm vụ đặc biệt quan trọng là làm “người đàn ông nhỏ” trong nhà cô, nó là con chó đực nhỏ. Trần Hiểu Sắt đứng cạnh phòng dương dương đắc ý nói: “Thật ngại quá, nó không hiểu chuyện.”
Liên Hạo Đông đi một vòng quanh con vật nhỏ, miệng nói: “Nhóc con này trung thành đáng yêu, được lắm.”
Trần Hiểu Sắt tranh thủ bật đèn, lúc quay đầu lại đã thấy Sửu Sửu bé đã bị chinh phục mất rồi, đang làm nũng với ống quần của Liên Hạo Đông? Nhóc con này nhanh như vậy đã phản bội rồi sao? Chuyện quái gì thế này? Chẳng lẽ Liên Hạo Đông lại có yêu pháp? Có thể thu phục nhóc con này sao?!
Liên Hạo Đông và chú chó nhỏ quây quần xoay tới xoay lui, chui luôn vào phòng riêng của Trần Hiểu Sắt. Cô thấy mắc cỡ chết đi được.
Thế này là sao chứ! Bèn ngồi xuống trách Sửu Sửu bé: “Mày đừng quên, mày là chó đực, không thể thích đàn ông.”
Liên Hạo Đông không hài lòng, tỏ ra phản đối: “Có thể đừng kéo tôi vào không?”
Trần Hiểu Sắt lo lắng nói: “Không phải, nó thích nhất là chó cái và con gái, nhìn thấy chó đực và đàn ông sẽ luôn liều lĩnh bạt mạng. Không ngờ nó lại không như vậy với anh! Có phải tôi nên từ bỏ chuyện hôn nhân cả đời đã định cho nó hay không?”
Nghe thấy Trần Hiểu Sắt muốn dẹp bỏ chuyện quan trọng cả đời mình, Sửu Sửu không làm nũng nữa, bắt đầu cắn xé giày của Trần Hiểu Sắt, cô dâu, cô dâu, trả cô dâu cho tôi.
Liên Hạo Đông cũng ngồi xổm xuống, sờ đầu Sửu Sửu bé, nói với Trần Hiểu Sắt: “Chuyện cả đời cứ giữ lại đi, đàn ông tìm được người phụ nữ mình yêu thương đâu dễ dàng.”
Anh mới nói xong, Sửu Sửu bé cảm thấy đã tìm được tri kỷ trong đời, ngừng cắn chân Trần Hiểu Sắt, quay lại cọ mặt vào ống quần Liên Hạo Đông mà liếm. Trần Hiểu Sắt tức đến độ gân xanh nổi đầy trán.
Nhờ có Sửu Sửu bé bỏng nháo nhào một phen mà hai người đã nảy sinh phản ứng hóa họa tự nhiên, đó là trở thành tình địch. Phải nhắc lại từng cục phân từng bãi nước tiểu của Sửu Sửu bé là do cô dọn đó, sao có thể dung nạp thêm người thứ ba chứ?
Liên Hạo Đông vừa trêu Sửu Sửu bé, vừa đánh giá sơ qua căn phòng của Trần Hiểu Sắt, là một căn hộ độc thân mở rộng không gian, tổng thể đơn giản, thanh nhã, những món đồ trong nhà kết hợp lại rất sành điệu, tủ kính cũ kỹ màu trắng và thùng rác bằng bình gốm trông cũng rất nghệ thuật, phảng phất trong không khí còn thoang thoảng mùi sáp chanh, còn cả cửa sổ màu trắng mờ mờ, có phần mơ mộng. Anh rút ra kết luận: Cô nhóc này sống rất dễ chịu.
Cô đương nhiên sống dễ chịu, vì cô đã có một người cha chí hướng vĩ đại làm hậu thuẫn, mục tiêu của cha cô là trọc phú đời thứ nhì.
Trần Hiểu Sắt moi từ dưới kẹt tủ cái áo còn dính vết máu, run run đưa lên mũi ngửi, hôi quá.
Chắc hẳn lúc đó Liên Hạo Đông chưa tắm, nghĩ tới mật độ vận động của anh chắc chắn sẽ lưu lại không ít mồ hôi. Cậu hai nhà họ Liên này còn thích hút thuốc, mùi thuốc lá tất nhiên kha khá. Sau đấy gặp ngay mùi máu của Trần Hiểu Sắt, ba thứ này hợp lại còn bị Trần Hiểu Sắt nhét vào một xó, chiếc quân trang này đã bắt đầu lên men rồi.
Cô đỏ mặt đưa cái áo khoác cho Liên Hạo Đông.
Liên Hạo Đông cầm cái áo bị cô tàn phá đem ngửi ngửi, không dám tin đây chính là y phục của mình. Anh bảo: “Cái áo này em nhìn xem phải làm sao?”
Trần Hiểu Sắt lại chìa tiền đến trước mặt Liên Hạo Đông nói: “Xin lỗi.”
“Thế nào? Còn muốn tự mình buôn bán quân phục à? Em còn muốn tiếp tục phạm vào điều lệ quân sự à?” Anh cố ý hoạnh họe cô.
“Hả? Vậy phải làm sao? Anh thật sự muốn kiện tôi à? Anh cũng quá nhỏ nhen mà....” Cô càng nói càng bé dần, cho tới khi im hẳn.
Liên Hạo Đông tháo quân hàm của áo xuống vứt lại trên người Trần Hiểu Sắt, nói bằng giọng điệu cứng rắn: “Giặt sạch cho tôi.”
Trần Hiểu Sắt bĩu môi, kéo áo từ trên đầu xuống, nói nhẹ: “Ừ”
Liên Hạo Đông ở lại nhà người ta một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa có ý định rời đi, chọc cho Sửu Sửu bé lúc nào cũng muốn nghịch ngợm với anh. Trần Hiểu Sắt mới nói khéo: “Bây giờ đã hai giờ rồi, tôi nghĩ anh chắc đã buồn ngủ rồi, không thì anh mau về nhà ngủ đi.”
Liên Hạo Đông nhìn đồng hồ nói: “Tôi không sao? Còn em?”
Trần Hiểu Sắt vội ngáp một cái mới nói: “Có chút.”
Thân thể Liên Hạo Đông đang nghiêng vẹo trên sô pha đứng lên, tán thành nói: “Vậy được, đưa tôi về nhà đi.”
“Hả?” Trần Hiểu Sắt há mồm nhìn Liên Hạo Đông.
Liên Hạo Đông ra vẻ ngây thơ: “Em quên rồi à? Tôi uống rượu không lái xe được, lẽ nào em để tôi ngủ lại đây?”
Trần Hiểu Sắt: “......”
Thật ra từ đây đến doanh trại hải quân rất gần, chỉ có hai lốc đường, anh cũng có thể đi bộ về, sao cứ phải hành hạ mình chứ? Cái xui này ấy à, chỉ trách xe anh quá quý giá, chỉ trách lúc trước cởi cái quần lót đỏ, Trần Hiểu Sắt bắt đầu rối rắm với mọi chuyện liên quan tới cái quần lót đỏ.
Từ lúc có trí nhớ Trần Hiểu Sắt chưa từng giao thiệp với quân nhân, càng chưa từng vào doanh trại bộ đội. Từ xa cô đã nhìn thấy ba người lính làm nhiệm vụ đứng trực ở ngoài cổng lớn, y phục đều một màu rằn ri, trẻ tuổi đẹp trai, người lính đứng giữa còn cầm khẩu súng tự động Automatic Rifle kiểu 95, bên trong là đạn thật luôn ấy. Mấy anh lính mà cô tỉ mỉ đánh giá đều có thân thể quá tuyệt vời, đặc biệt là người có dáng đứng cao ngất bên ngoài, cái mông hơi vểnh lên, trông giống như cây bạch dương nhỏ rất đẹp.
Trần Hiểu Sắt trầm mặt suốt dọc đường, cuối cùng không nhịn nói được nữa mới hỏi: “Tôi có thể chào hỏi họ không?”
Liên Hạo Đông nói: “Tôi khuyên em từ bỏ ý nghĩ đó đi, không nhìn thấy tám chữ lớn “Vệ binh thần thánh, bất khả xâm phạm”* ngoài cổng à?” [*lực lượng vệ binh vinh quang, không được phép tới gần]
Trần Hiểu Sắt ngậm miệng không nói nữa, liếc nhìn cái bảng lớn đó thật sự có viết mấy chữ đó. Xì! Có gì hay ho chứ, đáy lòng khinh bỉ.
Lúc vào cổng, một anh lính không cầm súng đi đến kiểm tra xe, Liên Hạo Đông hạ kính cửa sổ xuống, vẫy tay một cái với vệ binh, anh lính lập tức ngoan ngoãn nhường đường. Khi đã vào đại viện, Liên Hạo Đông nhắc cô: “Đi thẳng, ngã rẽ thứ ba rẽ trái, sau đó lại đi thẳng nữa là đến, đừng vượt quá 20km/h.”
Sau khi rẽ mấy vòng, xe đỗ ngay trước căn nhà ngói một tầng. Trần Hiểu Sắt luôn tưởng tượng trong đại viện là biệt thự xen kẽ hoặc là nhà cao tầng, không ngờ dãy nhà này lại cũ như vậy? Cũ đến mức có chút kỳ cục. Dường như chúng đều có một mục tiêu phát triển kỳ lạ, đó chính là: không có nát nhất, chỉ có nát hơn. Từ bức tường gạch đỏ loang lổ bên ngoài mà suy đoán, những căn phòng này đã được xây dựng ít nhất cỡ bốn mươi năm.
Căn hộ độc thân cấp cho Liên Hạo Đông chính là chỗ này.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
32 chương
42 chương
10 chương
54 chương
48 chương