Sắc Màu Quân Nhân
Chương 52
Sáng sớm Liên Hạo Đông ăn bữa sáng Trần Hiểu Sắt làm. Đây là lần đầu tiên anh ăn cơm cô làm. Anh phát hiện ra cô nhóc này thật rất biết nấu cơm. Anh đã phát hiện từ tối qua rồi. Tuy những thứ bưng ra kia đen như mực rất khó coi nhưng kỹ thuật xắt rau cũng rất giỏi, rau diếp với mực xé sợi cô cắt vừa mịn lại vừa đều. Nhưng cô là phá phách, cố ý làm thành như vậy.
Anh ăn tới mức thấy đáy, nói: "Nếu ăn hết như vậy thì anh sẽ phát tướng. Xem ra buổi tối phải vận động nhiều mới được."
Người nào đó nghe xong lập tức mồ hôi đầm đìa. Người này quả là không biết xấu hổ! Vô liêm sỉ!
Cô hơi không yên lòng, nói ra ý nghĩ của mình: "Em nói, em ở đây đã rất lâu rồi, có thể trở về chưa?"
Anh vỗ vai cô, nói: "Anh còn chưa yêu em đủ, sao có thể thả em đi?"
Cô muốn khóc, không mang theo bộ dạng người bị ức hiếp. Cô níu lấy áo khoác anh không buông tay: "Em không muốn lqđ ở chỗ này, em phải về, em phải về, Sửu Sửu không thể rời em được." Không cho em về Bắc Kinh, ngày nào em cũng giày vò anh như vậy, xem anh có để em đi không!
Liên Hạo Đông mặc quần áo xong, chỉnh lại cổ áo, lau giày da, nói: "Hai ngày nữa sẽ cho đơn vị mới nhận quân hàm, nhận quân hàm xong còn có một buổi dạ hội văn nghệ ủng hộ quân đội, người biểu diễn toàn là anh đẹp trai ngàn người chọn một trong quân. Em không muốn xem à?"
Aiz? Vậy thì? Chuyện này...Trần Hiểu Sắt cảm thấy mình cũng nên yêu nước, nên ủng hộ quân đội, liền thở dài một hơi, bày tỏ: "Thật ra thì sao? Tiểu Sửu Sửu có Bân Bân chăm sóc em cũng khá yên tâm."
Liên Hạo Đông đã sửa sang xong, nói: "Không sao! Có muốn anh đặt vé máy bay cho em không? Bây giờ đặt thì tối nay em có thể tới Bắc Kinh rồi."
Trần Hiểu Sắt bỗng rất thoải mái nói: "Ha ha, ha ha...Em vừa đùa với anh thôi. Thật ra em cảm thấy ở đây rất tốt, rất tốt." Oa a, vạn phần mong đợi! Vạn phần mong đợi! Cô vô cùng muốn xem quân nhân bọn họ đi đều, liền hỏi: "Có phải sẽ có nghi thức duyệt binh không?"
Liên Hạo Đông nói: "Không nói cho em!" Anh sờ đầu cô, nói: "Đi đây, một mình đừng chạy lung tung."
Hôm nay cô quá mức vui vẻ, tặng anh một đôi môi thơm.
Liên Hạo Đông mang theo vết thương toàn thân, sờ má ra cửa. Thật ra thì không có mấy người có thể tổn thương anh, ngoài cô ra. Dấu răng ngày đầu tiên gặp lại tới dâu tây trên cổ hôm qua, vết cào sau lưng, nói vết thương chồng chất cũng không quá phận chút nào chứ?
Sau khi về tới trụ sở, Lâm Đình Tích nhìn chằm chằm dấu hôn trên cổ Liên Hạo Đông, trêu ghẹo: "Đội trưởng, bây giờ mới tháng mấy? Nhà anh có muỗi à? Nhìn anh bị cắn cũng hơi nhạy đó."
Liên Hạo Đông biết anh ta là nói cổ anh, nói: "Tôi nuôi riêng, mục đích là để bổ sung mùa đông thiếu muỗi."
Lâm Đình Tích: "..."
Hôm đó, anh đang nghiêm túc suy nghĩ giữ binh sĩ hạt giống nào. Trong khi huấn luyện ở đây có vài người biểu hiện rất tốt, nên giữ lại. Có người bị thương rất nặng, không thể giữ. Cũng có người d$đ$l$q$đ yêu cầu từ bỏ. Tổng hợp những yếu tố này, người đạt mục tiêu của anh có khoảng tám mươi người. Nói cách khác phải sàng lọc chừng hai mươi người.
Anh phân riêng loại tài liệu, lúc nào cũng phải ra quyết định chính thức. Chỉ có tài liệu của một người khiến anh tiến thoái lưỡng nan, không biết nên bỏ vào đâu. Mấy lần thi hành nhiệm vụ, cậu ta thể hiện xuất sắc nhất, nhưng anh cũng không muốn giữ lại cậu ta, suy nghĩ, rồi ném tư liệu của cậu ta vào phần sàng lọc.
Lúc Liên Hạo Đông tới Hang đen thì thấy tham mưu trưởng Trương đang giao việc cho mấy vị sĩ quan. Vẻ mặt này quả thật là muốn ăn thịt người. Hang đen là một loại thiên thể cực mạnh, ngay cả ánh sáng cũng không thể thoát khỏi ma chú, có thể dấn thân vì hủy diệt và mất tích. (tha thứ cho ta, đoạn này quá khó hiểu T.T)
Hang đen là một trong những cấm khu của trụ sở, dùng để thẩm vấn dạy bảo phạm nhân cho nên không ai thích tới đây. Người tới đây không ai có thể thoát khỏi số mệnh. Doanh trại quân đội làm bằng sắt luôn luân chuyển binh sĩ. Những người kia thời gian làm lính ngắn, còn chưa kịp biết chỗ này làm gì đã chuyển ngành về nhà.
Hôm nay Liên Hạo Đông tới là để bàn bạc tiến độ thẩm vấn. Trước khi giao cho Cục An ninh quốc gia, tốt nhất bọn họ phải có một kết quả sơ thẩm.
Tham mưu trưởng Trwong thấy Liên Hạo Đông như thấy được cứu tinh, gọi anh tới bên cạnh. Liên Hạo Đông vô cùng lễ phép kính quân lễ. Tham mưu trưởng Trương nói: "Gặp cậu thật tốt quá. Có chuyện muốn nói với cậu." Tham mưu trưởng Trương kéo Liên Hạo Đông về phòng làm việc.
Tham mưu trưởng Trương nói: "Tối qua người đầu hàng kia đã chết rồi."
Liên Hạo Đông kinh ngạc, nói: "Hả? Nguyên nhân là gì? Có giám sát không?"
Tham mưu trưởng Trương mở màn hình lớn ra, nói: "Cậu nhìn xem."
Trong băng thu hình giám sát, tù binh đầu hàng kia đang ăn cơm, bỗng miệng sùi bọt mép, ngã xuống đất chết đi. Thấy người đã từng là đồng minh hoặc là chiến hữu bỏ mình, những tù binh bên cạnh cũng lạnh lùng như sương thu.
Liên Hạo Đông nói: "Đã kiểm tra tử thi chưa?"
Tham mưu
Trưởng Trương ném cho anh một tài liệu. Anh lật ra, nói: “ Trúng độc?”
“ Đúng vậy, cậu đoán xem bọn tôi tìm được gì trong dạ dày hắn ta?”
Liên Hạo Đông nhìn tham mưu trưởng Trương không lên tiếng, mắt nặng nề và sắc bén không nói nên lời.
Tham mưu trưởng Trương rất thần bí mà nói hai chữ: “ Phong hầu.” ( Đóng chặt yết hầu)
Liên Hạo Đông ném bản báo cáo lên trên bàn, thu hồi ánh mắt, cau mày suy nghĩ, nói: “Thuốc này phổ biến trong giới gián điệp, đặc công,sát thủ. Vì để dán miệng đều tìm cơ hội hạ loại thuốc này với người biết chuyện.”
Tham mưu trưởng Trương nói: “ Vậy cậu đoán tiếp xem thuốc này vào bụng tù binh này thế nao?”
Liên Hạo Đông nói: “ Là chính người muốn bọn họ im miệng ra tay?”
Tham mưu trưởng Trương đứng lên, bưng ly trà, chỉ vào Liên Hạo Đông cười nói: “ Quả đúng là tên nhóc cậu có mười tám khúc quanh trong bụng.”
Liên Hạo Đông mỉm cười, đón nhận kiểu khen ngợi này.
Tham mưu trưởng Trương bắt đầu nói về tình hình bây giờ, “ Trong bọn họ có một thủ lĩnh tiên Thanh Mãng. Người này cắt một miếng bụng mình, nhét thuốc kia vào đó, có hai mục đích, một là giết chết kẻ bán đứng mình, thứ hai là để tự sát. Tuy rất nhiều quốc gia kí công ước quốc tế nói đối xử tử tế với tù binh nhưng ai có thể đảm bảo không ai lạm dụng cực hình?Cho nên chuẩn bị trước thứ này, lo trước khỏi họa.”
Liên Hạo Đông hỏi: “ Đã lấy ra hết cho hắn chưa?”
Tham mưu trưởng Trương nói: “ Đã lấy hết.”
Liên Hạo Đông có chỗ không hiểu, liền hỏi: “ Hắn hạ thuốc người đầu hàng kia bằng cách gì chứ? Bọn họ hẳn là được giam riêng rẽ.”
Tham mưu trưởng Trương thở dài một hơi, hơi tỏ vẽ lấy làm tiếc: “ Là sơ sót của chúng tôi, lúc ăn cơm không nên để bọn họ tập trung lại một chỗ. Hắn ta thừa dịp ăn cơm bỏ vào.”
Liên Hạo Đông nói: “ Vậy thì tìm chỗ cho hắn ăn một mình.”
“ Cậu nói rất đúng, Luyện Ngục chúng ta vừa xây xong kia, sẽ đưa cho hắn.” Tham mưu trưởng Trương uống một miếng trà.
Liên Hạo Đông lại xem bản báo cáo lời hỏi cung của những người này, lại hỏi Tham mưu trưởng Trương: “ Cónói chỗ bọn hắn ở đâu không?”
Tham mưu trưởng Trương cười, ném chìa khóa cho anh, nói :” Thanh Mãng giấu thuốc kia là thủ lĩnh. Hắn bị giam trong phòng 101. Cái nơi bắt gặp hắn bắt vua trước, làm tên quỷ già này tan rã thì những người khác chỉ là cát vụn.”
Chuyện là như vầy, bây giờ bắt được những người này nhưng tất cả đều là tử sĩ, ngậm miệng không nói như nhau. Liên Hạo Đông nhìn vào tài liệu những người này, từ đặc thù màu da tới cơ thể tới ngôn ngữ tập quán sinh hoạt các loại, có thể kết luận những người này đều là người của quốc gia Đông Nam Á nhỏ lân cận. Da ngăm đen, xương gò má cao cao, mũi khoằm khoằm, quả thật là xác định rồi.
Liên Hạo Đông xem hết những thứ đó thì trong lòng đã có sách lược, liền giả vờ ghi chép: “ Vậy ý của ngài là…”
Tham mưu trưởng Trương nói: “ Cho cậu chìa khóa, ba ngày sau tôi muốn tất cả bọn họ đều đầu hàng.”
Liên Hạo Đông cau mày hỏi: “ Anh yên tâm vậy à?”
Tham mưu trưởng Trương trả lới: “ Biết vì sao lại giao bọn họ cho cậu không? Cũng là bởi vì tên nhóc cậu mưu mô nhiều, lại dám ra tay độc ác. Yên tâm mà làm, bọn chúng là gián điệp, đã xâm phạm tới luật pháp nước ta, xử tử bọn chúng cũng không quá phận.”
Liên Hạo Đông mỉm cười, cầm chìa khóa, quay hai vòng rồi cúi chào, trả lời: “ Tuân lệnh!”
Trước mắt những tù binh được chi ra giam ở ba chỗ khác nhau trong Hang đen.Lão đại bị khai ra đó đã bị nhốt riêng.Vồn có thể xử bắn người này nhưng còn rất nhiều chuyện phải khai thác từ miệng hắn, là một bảo bối.
Liên Hạo Đông mặc trang phục đặc chiến màu đen, mang bao tay trắng, đội mũ đen lớn, mang một đống đồ vào chỗ tên xâm lược này. Chiến sĩ nhỏ còn lại nhắc nhở hắn: “ Đội trưởng Liên, ngài nên mang súng vào đi!” Chiến sĩ nhỏ suy nghĩ rất chu đáo.
Liên Hạo Đông nói: “ Dạy dỗ loại người này mà cần mang theo súng?”
Phòng hỏi cung nằm ở hai gian ngoài, bình thường là phạm nhân ngồi trong song sắt, người hỏi cun ngồi bên ngoài.Ở đây có bốn camera, mỗi một chữ bạn nói, một vẻ mặt bạn đều được ghi lại. Nhưng hôm nay Liên Hạo Đông lại tắt tất cả những thứ này, bởi vì anh phải làm chút chuyện ‘ phi pháp’.
Hai chiến sĩ cùng vào thẩm vấn với anh cầm súng trường trong tay, đứng ở sau lưng anh. Anh ngồi lên bàn, nói với chiến sĩ nhỏ: “ Mở cửa ra, thả hắn ra.”
Chiến sĩ nhỏ nhận lệnh, mở cửa sắt ra, giải tên âm lược Ara ngoài, bắt người này ôm hai tay lên đầu, ngồi xổm xuống đất. Liên Hạo Đông móc thuốc lá ra từ trong túi quần, châm một điếu, ném tới trước mặt kẻ xâm lược A.
Mắt kẻ xâm lược A rất lớn, trong đó tràn đầy nghi ngờ và khó hiểu. Anh dùng tiếng Anh nói với hắn ta: “ Thuốc là bạn thân của chúng ta. Mày cần một điếu đấy.”
Hắn nghe hiểu, suy nghĩ mấy giây thì nhặt điếu thuốc từ trên đất lên hút. Trong phòng giam tối tăm không ánh sáng, hắn ta đã sắp quên mùi vị của thuốc lá. Bây giờ bỗng nhiên có được một điếu, quả thật là như sói đói bụng ba ngày được một miếng thịt. Hắn kích động tới mức tayrun lên.
Một điếu thuốc Trung Hoa mềm được hút hết rất nhanh.
Chiến thuật của Liên Hạo Đông chọn là quanh co, phân tán tinh lực người này, lấy mục đích ph eta nhanh chóng tiêu diệt quân địch. Tên xâm lược A hút thuốc xong thì sắc mặt thả lỏng rất nhiều,, không còn vẻ mặt đối địch lúc đầu.
Anh nghe nói người này không nói một lời, cho dù lấy được thuốc trên người hắn thì hắn cũng không nói một câu, là một người rắn rỏi, hoàn toàn không cần tiêm thuốc tê cho hắn ta, đau biết bao nhiêu.Nhưng loại người này đau chết cũng đáng.
Liên Hạo Đông nói chuyện với hắn ta như thể bạn bè. Tiếng Anh của anh rất giỏi, tuy thân phận anh không thể thường xuyên ra nước ngoài nhưng từ nhỏ anh đã ghi hết những kiến thức này vào đầu rồi. Anh hỏi: “ Tao muốn biết người đứng đầu sau lưng bọn mày là ai?”
Tên xâm lược A nói: “ Xin lỗi! Giữ bí mật là chuyện tao phải làm.”
Liên Hạo Đông lại n ói: “ Nhưng bạn bẻ mày đã công khai, mày cảm thấy mình còn cần phải kiên trì không?”
Tên xâm lược A cười cười, vẻ mặt cũng rất bình thản, nói :” Không, bọn họ sẽ không.”
Anh hỏi: “ Mày dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy?”
Tên xâm lược A thổ lộ một bí mật lớn lao với anh. Hắn nói: “ Mỗi người chúng tao đều là ký sinh tử lệnh, Nếu chúng tao cho biết người phía sau màn thì người nhà chúng tao đều bị liên lụy, chúng tao cũng sẽ không sống tốt.”
Liên Hạo Đông nói ra nghi ngờ của bản thân: “ Coi như bọn mày không nói, chẳng lẽ có thể đảm bảo bọn mày con sống ra ngoài? Chẳng lẽ có thể đảm bảo người nhà mày không bị hãm hại?”
Tên xâm lược A nói: “ Đúng vậy.”
“ Dựa vào cái gì?” Liên Hạo Đông hỏi.
Tên xâm lược A dùng tay trái che ngực nói: “ Chúng tao dựa vào tín ngưỡng của tụi tao.”
Nói chuyện tín ngưỡng với Liên Hạo Đông như thể nói với Sửu Sửu xem nó có muốn đi học không, là chuyện vớ vẩn. Từ nhỏ Liên Hạo Đông đã theo chủ nghĩa vô thần, trong đầu chưa từng có khái niệm quỷ thần. Nếu phải nhắc tới một vị thần thì đó chính là bản thân anh.
Lúc nhỏ trong đại viện, Liên Hạo Thiên mang theo anh làm không ít chuyện xấu. Khi đó vị trí của đại viện gần như là ngoại thành Bắc Kinh, xung quanh là đường đá lớn mấp mô. Liên Hạo Thiên dẫn anh vào căn tin trong viện ăn trộm cá chưng, bánh màn thầu, vải trắng trắng, sau đó khoác vải trắng lên người giả làm ma hù kẻ khác, chỉnh tới nỗi trời vừa tối là không ai dám ra đường.
Sau này, sĩ quân hậu cần xách hai đứa tới báo cáo chỗ Liên Kỳ Sơn, ông rút côn ra định đánh bọn họ, Liên Hạo Thiên lớn hơn anh hai tuổi, rất có dáng vẻ làm anh trai, cùng chịu đòn với Liên Hạo Đông. Nhưng anh lại làm bữa sáng cho anh trai một tuần để báo đáp lại. Anh đã sắp quên mất chuyện mua cháo này.
Sau này, Liên Hạo Thiên bước vào thời kỳ dậy thì, tình hình càng ngày càng lãnh đạm, thôi lui khỏi giang hồ, để lại mình Liên Hạo Đông anh.Chờ tới khi anh vào thời kỳ dậy thì thì tính tình cũng bắt đầu trở nên lạnh lùng.Tuy không bằng Liên Hạo Thiên nhưng cũng đủ khiến người ta lạnh lẽo, đương nhiên cũng không làm chuyện này nữa, Chuyện hư hỏng giả ma này liền bị lão nhị hư hỏng vạn năm Hà Ngọc Thành cướp đi.
Có điều, năm đó Hà Ngọc Thành dậy thì chậm, vóc dáng nhỏ.Có lần giả ma bị người ta đánh một trận dữ dội xong thì cũng buông tha việc này. Vì vậy, có nghĩa là hoạt động này chết non trong tayHà Ngọc Thành…
Liên Hạo Đông nói đầy thương xót với tên xâm lược A: “ Mày dựa vào cái gì mà đảm bảo bọn họ sẽ không phản bội tín ngưỡng?”
Tên xâm lược A đó nói: “ Ai phản bội thì người đó sẽ chết.”
Liên Hạo Đông lại nói: “ Mày suy nghĩ một chút, bọn họ không nói thì hẳn phãi chết không thể nghi ngờ. Nếu bọn họ nói còn có 50% cơ hội giữ được mạng.”
Tên xâm lược A nhếch lên một độ cong, nói: “ Ngoàingười phản bội kia thì còn lại đều là chiến hữu đồng minh theo tao rất nhiều năm. Bọn họ sẽ không làm vậy.”
Liên Hạo Đông tỏ vẻ tiếc nuối : “Thật đáng tiếc.”
Tên xâm lược A nói: “ Chắc chắn bọn mày nói dối. Những đồng minh kia của tao sẽ không bán bạn bè, sẽ không mặc kệ người nhà của mình. Bọn mày nói láo!” hắn hơi không giữ được phong độ của mình rồi.
Mũ đen che hơn nửa mặt Liên Hạo Đông, vẻ mặt vô cùng trang nghiêm. Lúc này, anh bỗng cười, nói :” Chờ mày xem cảnh này xong thì sẽ không còn chắc chắn như thế nữa.”
Liên Hạo Đông thu nụ cười lại, đứng bật dậy, ra lệnh với hai chiến sĩ nhỏ: “ Giải hắn vào trong cho tôi, cấm hắn lên tiếng.” Rồi nói với người ngoài cửa: “ Giải một người khác vào cho tôi.” Anh dùng giọng điệu lãnh khốc vô tình tỏ rõ oai phong quân ta.Cái này gọi là cho mày bậc thang, mày không xuống cũng đừng trách tao dùng roi.
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
95 chương
14 chương
45 chương
10 chương
210 chương